nói chuyện trong mơ nhưng ngoài đời
"bình thường mày có hay ngồi hồ tây như này không?"
"em cũng không ra đây mấy. thỉnh thoảng đi với bọn bạn."
"ừm."
"chị hay ngồi đây à?"
"không, chả ra hồ tây ngồi bao giờ. kiểu chị sẽ đi cafe quanh đây hoặc là đi xiên bẩn với bọn bạn ý. chứ ngồi uống nước như này thì ít."
"thế sao nay lại ra đây?"
"chỉ là chị cảm giác mày sẽ thích."
"thì em cũng thích thật mà."
...
"em thích hoàng hôn như này cực. lên ảnh đẹp."
"bên phần lan cái gì lên ảnh chả đẹp."
"thì cũng đúng. nhưng mà hà nội nó khác chứ. em là người hà nội mà, có phải người phần lan đâu."
"ta về ta tắm ao ta à :)))"
"em dốt văn lắm, đừng nói chuyện văn được không =)))"
"ừm đùa thế."
"chị thích hà nội không?"
"thích không thì cũng khó nói. kiểu love hate relationship."
"là như nào?"
"kiểu, chị ghét cái fact là cái vùng hà nội đẹp như trong âm nhạc bây giờ chỉ là một vài góc phố ý. âm nhạc về hà nội rất là misleading nhé, ý là so sánh với khung cảnh hà nội bây giờ ý."
"em nghĩ là em hiểu."
"kiểu sài gòn nó xô bồ thì trong âm nhạc nó cũng năng động và xô bồ rồi. nhưng mà hà nội trong âm nhạc trữ tình quá. thơ quá ý. kiểu chị đi xe từ phan đình phùng ra đến nguyễn chí thanh là đã thấy hụt hẫng rồi."
"em thì không nghĩ như thế lắm. kiểu hà nội vẫn yên và đẹp ý. chỉ là để như trong mấy bài hát cũ thì không thế nữa. kiểu, với em khoảnh khắc nào cũng có thể đẹp. chắc tại em thích chụp ảnh. cái gì lên ảnh cũng đẹp thì phải."
"hmm"
"kiểu, có thể mình rất là ghét tắc đường đúng không? nhưng mà chụp lại cái cảnh tắc đường, kiểu, xem ảnh là thấy cuộc sống ý. à, đúng rồi, chắc là do em nhìn cuộc sống đẹp."
"công nhận mắt mày lương thiện thật."
"ủa câu đó là sao chị =)))"
"kệ tao đi, tao đùa."
"đó kiểu thế, với vì em cũng đi xa nhà, nên chắc em lãng mạn hoá mọi thứ ở hà nội hơn thì phải."
"à với chị ghét nồm :)))"
"nồm thì ai cũng ghét rồi =)))"
"chị kiểu có cái plan là sau này cứ tháng 2 đến tháng 4 chị sẽ vào sài gòn, bao giờ hết nồm thì về."
"vl =)))"
"hà nội kiểu chỉ đẹp lúc giao mùa ý. mùa duy nhất đẹp từ đầu đến cuối chắc là thu. mà thực ra số ngày đẹp của thu hà nội cũng ít. còn lại thì mùa nào mùa nấy thời tiết đều extreme."
"bên phần lan mùa đông mới là extreme này."
"so với phần lan thì so làm gì :)))"
"nhưng mà thích thu hà nội thật. kiểu ước gì có một cái chỗ nào đấy quanh năm chỉ giống như thu hà nội thôi thì hay."
"thực ra như thế lại không hay lắm nhỉ. kiểu vì mình không biết thời tiết có thể khắc nghiệt như nào nên mình sẽ không trân trọng thời tiết đẹp ý. tưởng tượng ngày nào cũng như thu hà nội thì rồi mày sẽ thấy thời tiết đó rất bình thường thôi."
"cũng đúng"
"nhưng chị có một cái tình cảm gì đấy với hà nội mà không cắt đi được. giống như bố mẹ mình. kiểu bố mẹ mình có sai trái với mình đi nữa, đến lúc phải lựa chọn cắt đứt các thứ thì mình vẫn không dám ý. hoặc mâu thuẫn giữa chị và bố mẹ chị không lớn đến mức phải cắt đứt."
"em hỏi cái này kiểu, hơi vô duyên."
"thì mày cứ hỏi thôi."
"kiểu, hình như chị không thích gia đình mình."
"tao không kiểu yêu gia đình hết mực được ý. mày thấy khánh vy không? một trong những điều dẫn đến thành công của khánh vy là gia đình ý."
"em cũng đồng ý. nhưng mà kiểu, nhà chị làm sao ý."
"thì cũng không giống gia đình tiêu chuẩn lắm thôi. kiểu mọi người cũng không yêu thương nhau lắm."
"ừm, em hiểu."
"kiểu mày thấy chị nói nhiều về tình yêu các thứ đúng không? thật ra trong suốt tuổi thơ cái chị được chỉ dạy nhiều nhất là đối phó với cuộc sống hôn nhân. ừm, hôn nhân với chị là đối phó, là kiểu, xù lông nhím lên bảo vệ mình ra sao. chị không hiểu về tình yêu, vì chị không được quan sát tình yêu ngay từ trong gia đình mình."
"ừm."
"nên chị học về tình yêu toàn là qua trải nghiệm cá nhân đấy chứ. hầu hết mấy vụ yêu đương trước đều ngu cả, gần đây mới khôn lên được tí :)))"
"em cũng muốn hiểu về tình yêu hơn."
"lãng tử boy hà nội à?"
"đm đừng nói em thế, không vui lắm =))"
"ôk xin lỗi."
"với em tình yêu nó mơ hồ quá ý. kiểu trong lòng em có nhiều cảm hứng yêu thương với nhiều thứ, nhưng chưa có ai khiến em yêu kiểu, chết đi sống lại."
"ừm, dùng từ "chưa" hợp lý đấy."
"em cứ hay nghĩ vu vơ về chuyện yêu đương, về một vài khung cảnh giữa mình và người yêu mình. nhưng em chưa cụ thể được nó là gì. kiểu, chị nói mấy cái hay phết ý. yêu đương là yêu thật lòng, làm thật lòng, nói thật lòng."
"mày cứ thử miêu tả một tình yêu của mày ra thôi."
"kiểu, làm gì cũng có nhau ý. trong người này có người kia. nhưng cũng vẫn phải remain là 2 người riêng biệt. kiểu nó phải là 2 mảnh ghép phù hợp chứ không phải cùng hoà tan trong một hỗn hợp."
"chị nghĩ là chị hiểu."
"chị từng nói cái này rồi mà."
"ủa tao nói bao giờ?"
"tháng trước gì đó, em không nhớ rõ thời gian. em chỉ nhớ ý chị thôi."
"okay..."
"chị không nhớ chính mình nói gì luôn à?"
"thường là tao nhớ đấy mà sao cái này tao không nhớ nhỉ?"
"đm chả hiểu =)))"
"ngày trước chị yêu là chị nhập mình làm một với người yêu chị. họ như nào thì chị cũng để mình hành xử đúng như thế. mỗi người ra đi để lại một phần của họ trong chị, nhưng chỉ tới khi chia tay cái ông gần nhất thì chị mới bắt đầu ngồi sắp xếp và lọc bỏ chúng nó."
"chị hay nhắc về anh người yêu cũ đó nhỉ."
"không, tao hay nhắc về người yêu cũ nói chung :))) kiểu người ta cấu tạo nên giá trị của chị những năm tháng đấy luôn mà. hồi đó chị chưa từng cảm thấy giá trị riêng của mình. giá trị của mình là người yêu mình. kiểu thế."
"em thấy chị có giá trị mà. em thích chị như bây giờ. kiểu chị biểu đạt bản thân mình rất nhiều."
"tao cũng kiểu, vẫn có những nỗi sợ ý. nên tao biểu đạt ra vì thực sự tao không tin đủ bất cứ ai có thể make it khi tao nói chuyện với họ."
"là sao?"
"kiểu, chị có vấn đề A chẳng hạn, xong chị sẽ nghĩ là nếu mình chọn đứa này để nói, nó liệu có hiểu vấn đề A của chị không? chưa kể là còn bàn luận và đưa ra giải pháp nhé. hiểu không thôi đã khó tìm người chính xác rồi. nên chị cứ đăng bừa lên đấy, ai hiểu thì họ sẽ reach out mình."
"giống như kiểu, em á?"
"ừm, mày là động lực khiến chị nói nhiều hơn về âm nhạc đấy."
"wow i didnt know that."
"ừm."
"em cảm ơn."
"chị cảm ơn mày ý. nếu hôm đó mày không rep story chị thì đến giờ cái page kia sẽ không tồn tại, và chị mãi mãi không bao giờ nói chuyện được với mấy bé nhạc viện mà chị add từ lâu rồi."
"em kiểu, cũng chỉ đồng cảm với một người cảm nhận âm nhạc như mình ý."
"yeah chị hiểu. nhưng sự đồng cảm của mày đặc biệt vì mày là người đầu tiên đồng cảm với chị. sau nhiều năm và nhiều lần tìm kiếm."
"wow it has gone that deep."
"yes."
"okay."
"mày phản ứng nhạt nhẽo thế?"
"kiểu, em không biết nói gì, kiểu em stunned ý. vì em chỉ thể hiện sự đồng cảm của mình thôi. em không ngờ là nó giúp chị nhiều như thế."
"nhiều mà."
"em thực ra cũng kiểu, đi tìm rất lâu mới có người cũng nghe nhạc cổ điển giống em. thấy chị chia sẻ xong em cũng thôi thúc ý. em không biết nhưng mà kiểu, em thích nhiều cái chị chia sẻ lắm."
"có mấy cái cũng không hay lắm..."
"thì em hiểu đó cũng là một phần của chị, và em chấp nhận thôi. kiểu biết tính bà ý thế. nhưng mấy cái em thích vẫn nhiều hơn."
"chị cũng thích mày."
"hả gì?"
"không có gì."
"..."
"..."
"kiểu, chị có muốn đi cùng em không?"
"đi đâu?"
"kiểu, em muốn chị cùng khám phá tình yêu với em."
"vl không hiểu là sao cơ?"
"đm chị đần thế?"
"mày đần ý thằng láo này."
"=)))) chán thật đấy."
"haha."
"em ngại nói thẳng mấy từ này ra lắm đm."
"thế cho cơ hội diễn đạt lại lần nữa nhé."
"kiểu, em muốn, kiểu, cùng chị yêu."
"vl còn ngu hơn lần trước."
"=))) đm"
"cho nốt một lần nữa."
"em nắm tay chị được không?"
"ừm đây."
"em muốn nắm tay chị như này suốt. kiểu, nắm tay chị và đi cùng nhau, xem tình yêu là gì."
"..."
"... nhé chị?"
"ừm."
"giờ em cũng để chị nói lại lần nữa đấy."
"chị thích em. chị yêu em."
"vl thật là thẳng thắn."
"mày xem lại bản thân mình đi :)))"
"tại em ngại vl em đã tỏ tình với người lớn hơn tuổi bao giờ đâu."
"em thích anh."
"vãi l =)))"
"thế muốn như nào?"
"cứ gọi chị xưng em vậy. không biết sao nhưng mà em thấy xưng chị-em có tính partner phết."
"mày đần thật."
"em cảm ơn."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro