[4]
Kim Doyoung
Anh Yedam, tại sao sắp tới em phải làm công việc của hai ban ạ?
Anh xếp mọi người phụ trách công việc theo đúng ban ban đầu của mình, nếu thế không phải là em cũng sẽ chỉ làm bên truyền thông thôi ạ?
Anh có thể kiểm tra lại giúp em được không ạ?
Bang Yedam
Anh cố tình xếp thế đấy
Kim Doyoung
Dạ???????
Bang Yedam
À à
Nhắn nhầm
Vấn đề là bên hậu cần hơi thiếu nam, mà cũng không thể bắt các bạn nữ chân yếu tay mềm bê vác đồ nặng được nên anh mới thêm nhóc vào bên đấy để hỗ trợ các bạn
Kim Doyoung
6 nam trên tổng số 12 người mà vẫn thiếu ạ...?
Bang Yedam
Ừ thiếu chứ!
Sự kiện sắp tới là một trong những sự kiện lớn nhất của trường trong năm nên cần nhân sự nhiều.
Chả lẽ một người tham gia nhiều hoạt động như nhóc không biết một sự kiện lớn luôn cần người à?
Không biết có phải do bản thân dạo gần đây bị ám ảnh với mấy lời mỉa mai của Yedam không, nhưng đọc đến câu nào cậu cũng tưởng tượng ra được nụ cười nhếch mép đáng ghét của anh ta.
Doyoung không muốn đôi co thêm với anh nữa, cậu nhắn vội cái tin trả lời "Vâng, em biết rồi ạ" rồi tự động viên bản thân cố gắng chịu đựng đến khi hết sự kiện này, sau đó xin chuyển sang ban nào mà Yedam không phụ trách, lúc đó cũng không muộn.
Kể cả cậu có thích anh đi nữa thì việc làm việc cùng một chỗ với anh đúng là một ý tưởng tồi tệ!
Cậu cứ ngỡ nếu mình trở nên hoạt bát hơn, sôi nổi hơn, giỏi giang hơn thì anh sẽ để ý cậu mà chơi lại với cậu như trước kia. Nhưng thật tệ khi anh lại dùng chúng để săm soi, để mỉa mai, để nghi ngờ năng lực của cậu.
Rồi, cậu còn tưởng khi mình tham gia Hội học sinh của anh thì khoảng cách giữa hai người sẽ thu hẹp dần, Doyoung chính là học theo câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén" của ông cha mình đã dạy. Nhưng cậu lại quên lửa gần rơm thì lâu ngày bén lửa, ngọn lửa ấy sẽ chỉ có ngày càng bùng cháy to hơn rồi sẽ đến một ngày nó sẽ thiêu rụi mối quan hệ của cả hai trong thứ ánh sáng đỏ rực và nóng bỏng ấy, cuối cùng trong đám tro tàn ấy cậu sẽ đi nhặt nhạnh vài mảnh tình vụn vỡ đáng thương còn sót lại.
Anh thật hoàn hảo, cậu cũng muốn được như anh. Muốn đường hoàng và kiêu hãnh bước trở lại thế giới của anh, rồi tự hào khoe: em đã đủ xứng đáng trở thành bạn anh như trước đây rồi. Thế mà lúc "em đã đủ xứng đáng anh lại chẳng chào đón". Ngay từ lúc bị đẩy ra thì đáng ra nên nhận ra sẽ chẳng còn cơ hội quay về mới phải.
Giá như cậu của 2 năm trước nhìn thấu được cái ảo mộng ấy.
------------
Yedam có vẻ thù cậu, Doyoung đoán thế. Mà muốn phủ nhận cũng khó khi anh hạch sách cậu đủ điều.
Từ chuyện cậu hỗ trợ các bạn hậu cần...
Sau đoạn tin nhắn hôm trước, cậu đã rào trước với anh về sự khó khăn khi phải làm công việc của hai ban cùng một lúc, Yedam cười và nói rất thông cảm với sự vất vả ấy, đặc biệt, có một câu anh nói mà Doyoung gần như khắc cốt ghi tâm: "Yên tâm anh sẽ chỉ nhờ nhóc giúp hậu cần vài việc thôi".
Ừ thì giúp. Ừ thì hỗ trợ. Ừ thì chỉ vài việc.
Trên đời này có hai thứ Doyoung cậu chắc chắn không nên tin: một là, lời quảng cáo, hai là mấy lời nói của Bang Yedam
Đâu phải "giúp" hay "hỗ trợ" đơn thuần. Đâu phải "vài việc" như anh ta bảo.
Anh gọi cậu đến làm đều như vắt tranh, thậm chí cậu bị gọi đến bằng đủ số buổi của các thành viên hậu cần và họ cũng bắt đầu thắc mắc về sự hiện diện kì cục của Doyoung.
- Mày làm bên truyền thông mà sao dăm ba bữa lại sang hậu cần vậy? Bộ mê ai bên này à?
Doyoung gắt gỏng đáp:
- Có đàn anh mày mê tao í!
- Đàn anh nào thế Doyoung?
"Chết thật sự rồi!", cậu lẩm nhẩm đếm giây phút yên bình còn lại trước khi phải quay lại đối mặt với chủ nhân của giọng nói kia.
- Em, em nói đùa thôi ạ.
Nhìn thái độ lúng túng của Doyoung, anh khẽ nhíu mày, mặt tỏ rõ sự không hài lòng, lạnh lùng ra lệnh:
- Ra kia giúp mọi người đi, đừng đứng đây tán ngẫu nữa.
- Em vừa mới làm xong mà anh
Chai nước trên tay cậu còn chưa kịp mở nắp mà anh ta đã lại gọi cậu ra nên Doyoung ngay lập tức thể hiện sự bất mãn.
- Không phải xin về sớm sao? Xong nhanh về nhanh không muốn à?
- Vâng!
Bực mà không thể cãi được vì Yedam nói đúng, xong nhanh về nhanh chứ cậu chẳng thiết tha gì ở lại để nhìn gương mặt đáng ghét của ai đó.
- Doyoung!
"Chưa đi được quá ba bước đã gọi lại làm gì không biết?", Doyoung tự hỏi
- Dạ?
- Nhớ tối đăng bài đúng giờ, hôm qua lại muộn rồi đấy,
- Vâng!
Một lần nữa, Doyoung trả lời gọn lỏn với anh bằng thái độ đầy bực dọc của mình.
Cậu tức giận cũng là lẽ dễ hiểu thôi. Anh ta đã có buổi nào là không săm soi xem cậu làm được nhiều ít bao nhiêu, đến cả thời gian giải lao của cậu anh có lẽ cũng bấm giờ để đảm bảo cậu không thể lười biếng. Chưa bao giờ cái tên của cậu lại được thốt ra từ miệng anh nhiều như thế mỗi khi làm việc cùng nhau. Nhưng tiếc rẳng đó chẳng phải là cách gọi yêu thương, trìu mến như ngày trước mà là những tiếng gọi vô cảm và xa cách vô cùng.
...Anh ta còn hoạnh họe đến cả mấy bài truyền thông cậu làm
Cậu đăng bài muộn là do lỗi của anh mà. Nếu lần nào anh cũng chịu xem bài của cậu sớm hơn và không bắt cậu sửa đi sửa lại 7749 lần, rồi cuối cùng vẫn dùng lại bài ban đầu.
Doyoung không biết cậu đã ghét anh như cậu đã định chưa, nhưng có lẽ phần nào, cậu đã bớt thích anh.
Kim Doyoung
Em des xong rồi, anh xem giúp với em ạ!
Cậu gửi tin nhắn lúc 6 giờ, sớm hơn so với giờ đăng bài 2 tiếng, dư dả thời gian cho Yedam có muốn "hành" Doyoung thì cậu vẫn kịp đăng bài đúng giờ.
Đó là cậu tính thế, chứ biến số trong dự định của cậu vẫn luôn là Bang Yedam.
7 giờ 50 phút, Yedam vẫn không phản hồi cậu.
Kịch bản này quen lắm, hôm nào đến hạn bài truyền thông của cậu, anh ta hình như đều bỗng dưng lặn mất tăm mất tích, rồi cho đến sát giờ lại thình lình xuất hiện với hai câu văn mẫu: "Anh xin lỗi anh bận chưa kiểm tra tin nhắn được", "Bài của nhóc có nhiều vài vấn đề, sửa đi rồi hẵng đăng nhé".
8 giờ đúng, cậu lần đầu đăng bài mà chưa thông qua "sự kiểm duyệt" của Yedam.
Rồi Doyoung gập máy tính lại, cầm điện thoại lên và lẩm nhẩm đếm:
- 1...2...3
Bang Yedam
Doyoung!!! Gỡ bài xuống ngay!! Bài chưa check kĩ đã đăng lên???
Doyoung bật cười, đúng là anh ta "bắt nạt" cậu theo kịch bản. Cậu xem nhưng không trả lời vội mà bình tĩnh đi ra khỏi nhà, đến khi đứng trước cảnh cửa nhà hàng xóm mới trực tiếp bấm gọi vào số Yedam. "Anh chắc giờ đang rối rít lắm nhỉ", nghĩ đến thôi Doyoung cũng thấy hả hê.
Vừa bắt máy, Yedam đã mắng lớn:
- Đọc rồi sao còn chưa gỡ bài???
- Anh mở cửa ra đi
- Hả???
- Em đang đứng ở cửa nhà anh, mở cửa ra đi
- Định làm gì hả???
- Anh cứ mở ra đã
Chưa đến 2 phút cánh cửa im lìm ấy đã mở ra và đúng như cậu đoán, đằng sau cánh cửa là một anh trai mặt mày nhăn nhó như con khỉ, khó chịu cao giọng hỏi cậu:
- Muốn làm gì hả?
Cậu cười nhạt một cái rồi nhanh chóng đẩy máy tính của mình về phía Yedam. Anh theo quán tính cũng chỉ biết ngơ ngác ôm lấy, á ớ chưa kịp hiểu đầu đuôi tai nheo ra sao thì cậu đã trút toàn bộ sự ấm ức của bản thân vào một câu cụt lủn, không chủ ngữ, không thưa gửi, nhưng nghe cũng biết nói ai:
- Có giỏi thì tự đi mà sửa!
Bị nói thẳng mặt lại còn nói bằng cách ăn nói hỗn hào ấy, Yedam tức đỏ mặt, nhanh chóng nắm tay cậu kéo lại:
- Này! Ăn nói với tiền bối như thế à?!?
- Anh cư xử đúng mực như một tiền bối trước đi đã rồi bắt em lễ phép sau. Đừng dùng mấy trò cũ rích để bắt nạt em! Giỏi thì tìm trò khác hay hơn đi!
Thách thức, chính xác là thái độ của cậu lúc này.
Cậu vốn dĩ đâu phải là chú thỏ trắng dễ bắt bạt như anh vẫn tưởng.
_17.08.2022_
Xin lỗi vì lịch ra chap bất ổn của tui 🙏🙏🙏
Bù cho mọi người bằng 2 chap nhaa ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro