Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mối Quan Hệ Thân Thiết


Trời đã bắt đầu tối dần, và phòng huấn luyện trong học viện vẫn rộn ràng tiếng động của những bước chân, những cuộc trò chuyện. Geto đứng lặng lẽ một góc, đôi mắt anh dõi theo Gojo, người đang cười đùa cùng những học viên khác. Đôi khi, Gojo làm những trò đùa ngớ ngẩn, nhưng Geto chỉ cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ khi thấy Gojo hạnh phúc. Mối quan hệ của họ đã kéo dài từ những ngày đầu nhập học, những ngày tháng cùng nhau luyện tập, chiến đấu, và đã tạo thành một sự thân thiết không thể tách rời.

Gojo Satoru, với mái tóc trắng và đôi mắt phủ kính đen, lúc nào cũng nổi bật ở giữa đám đông. Anh ta mạnh mẽ, tự tin, và chẳng bao giờ thiếu sự chú ý. Nhưng đối với Geto, mọi thứ lại khác. Geto không thể hiểu được tại sao mình lại cảm thấy như vậy, khi mà anh chưa bao giờ có thể nhìn Gojo như một người bạn đơn thuần. Những lúc họ bên nhau, một sự ấm áp kỳ lạ lại lan tỏa trong lòng Geto, dù cho Gojo chẳng bao giờ biết điều đó.

"Haha, nhìn cậu kìa, Geto! Cứ đứng đó như một cái bóng!" Gojo bất ngờ gọi anh, nụ cười rộng rãi trên môi. Geto nhìn lên và thấy Gojo đang chạy lại gần, chẳng hề có chút lo lắng hay căng thẳng nào trong ánh mắt ấy.

"Không có gì đâu," Geto cười nhẹ, giả vờ không có gì khác biệt. "Chỉ là tôi nghĩ về một vài thứ."

Gojo khoác vai Geto một cách tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên, điều mà cả hai đã làm hàng ngày. "Cậu lúc nào cũng như vậy mà, thích trầm tư một mình. Không vui sao?"

Đối với Gojo, mọi thứ luôn vui vẻ, nhẹ nhàng. Anh ta sống trong thế giới của riêng mình, nơi mọi điều dường như dễ dàng hơn so với những người khác. Nhưng Geto lại không thể đơn giản như vậy. Anh cảm nhận được sự cô đơn trong Gojo, sự trống vắng mà chỉ có anh mới hiểu. Gojo không bao giờ mở lòng với ai, không bao giờ chia sẻ những suy nghĩ thực sự của mình. Chỉ có Geto là người duy nhất có thể nhìn thấy một phần trong con người Gojo mà không phải ai cũng thấy.

"Vậy sao?" Geto nói khẽ, tâm trí anh lại mải miết nghĩ đến những cảm xúc mà anh không thể thổ lộ. "Tôi chỉ muốn mọi thứ luôn ổn thôi."

Gojo liếc nhìn anh, một sự bỡn cợt trong ánh mắt. "Cậu luôn là người nghiêm túc nhất trong chúng ta, Geto. Nhưng cậu phải học cách thư giãn hơn. Để tôi giúp cậu làm thế!"

Trong khoảnh khắc đó, Gojo lại tiếp tục lao vào những trò đùa, những hành động làm cho cả căn phòng tràn ngập tiếng cười. Nhưng Geto chỉ đứng im lặng, nhìn theo từng động tác của Gojo. Tình cảm của anh với Gojo không phải là thứ mà một lời nói có thể diễn tả. Đó là sự thấu hiểu sâu sắc, là sự khao khát mà anh không thể nói ra.

Mỗi lần Gojo cười, trái tim Geto lại đập mạnh hơn. Những lúc Gojo không nhìn anh, Geto lại cảm thấy như thế giới quanh mình mờ nhạt đi. Anh không biết làm thế nào để khiến Gojo nhìn anh theo một cách khác, để Gojo biết rằng tình cảm của anh không chỉ dừng lại ở mức bạn bè, nhưng chỉ có thể đứng nhìn, lặng lẽ yêu thầm.

"Đi thôi," Gojo nói, khoác vai Geto một lần nữa, kéo anh ra khỏi phòng huấn luyện. "Tối nay tôi mời cậu ăn ramen, được không?"

Với Geto, mỗi khoảnh khắc bên cạnh Gojo đều đáng giá, dù anh biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể thổ lộ tình cảm ấy. Nhưng ít nhất, chỉ cần ở bên cạnh Gojo, điều đó đã khiến anh cảm thấy đủ. Anh đã quen với việc giấu kín cảm xúc của mình, đã quá lâu rồi. Nhưng càng ở gần Gojo, cảm giác này càng trở nên khó kiểm soát.

Với Gojo, những điều nhỏ nhặt như vậy chỉ đơn giản là sự thân thiết giữa bạn bè. Anh không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt, hay những cử chỉ mà Geto dành cho mình. Cứ mỗi lần anh cười đùa, Geto lại nhìn anh chăm chú hơn bao giờ hết. Đó là điều mà Gojo không thể cảm nhận, vì anh quá tự mãn với bản thân và quá bận rộn để chú ý đến người khác.

Họ cùng nhau đi dạo trên con đường mòn, nơi chỉ có hai người. Đêm xuống nhanh chóng, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến lạ. Làn gió nhẹ vờn qua những tán cây, khiến mọi thứ trở nên thư thái hơn. Gojo đột ngột dừng lại, khiến Geto cũng phải dừng bước theo.

"Geto," Gojo bắt đầu, ánh mắt anh nhìn về phía xa xăm, "cậu bao giờ mới ngừng quá nghiêm túc như thế? Cậu không thấy mệt sao? Hãy thử một lần thả lỏng, tận hưởng cuộc sống đi."

Geto nhìn Gojo, không biết phải trả lời thế nào. Anh muốn nói rằng mình đã thử rồi, nhưng trái tim anh không cho phép. Làm sao anh có thể thả lỏng khi anh cứ mãi đắm chìm trong tình cảm này? Tình cảm mà Gojo không bao giờ biết đến, tình cảm mà anh không bao giờ có thể nói ra.

"Tôi chỉ..." Geto ngừng lại một chút, giọng anh nhẹ nhàng. "Tôi chỉ muốn mọi thứ đều tốt đẹp. Đặc biệt là với cậu."

Gojo quay lại nhìn anh, đôi mắt sáng lên một cách hồn nhiên. "Cảm ơn cậu, Geto. Nhưng đừng quá căng thẳng về tôi. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Chỉ một câu nói đơn giản vậy, Gojo không hề biết rằng nó có thể làm trái tim Geto đau nhói. Anh không phải là người duy nhất mà Gojo quan tâm. Cảm giác đó như một con dao vô hình đâm vào tim anh, nhưng Geto chỉ có thể mỉm cười gượng gạo.

"Được rồi," Geto khẽ đáp lại, bước tiếp, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Nhưng trong lòng anh, mọi thứ đang dần trở nên nặng nề hơn. Anh muốn Gojo nhìn nhận mình, muốn anh thấy được sự quan tâm mà anh dành cho Gojo, nhưng tất cả chỉ là ảo vọng.

Họ tiếp tục đi bộ trong yên lặng, tiếng bước chân nhẹ nhàng hòa vào đêm tối. Cả hai không nói gì thêm, nhưng giữa họ có một thứ không khí khó tả, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người, dẫu rằng một người trong đó đang phải giấu kín tất cả những gì mình cảm nhận.

Khi về đến ký túc xá, Gojo vỗ vai Geto, đôi mắt anh vẫn lấp lánh sự vui vẻ. "Cậu là người bạn tốt nhất mà tôi có, Geto. Cảm ơn cậu đã luôn ở bên tôi."

Lời nói ấy giống như một tia sáng trong đêm tối, nhưng đối với Geto, nó chỉ làm anh thêm đau lòng. Anh không thể ngừng yêu Gojo, không thể ngừng cảm thấy đau đớn mỗi lần anh nhận ra mình không thể bước vào trái tim Gojo.

"Không có gì đâu," Geto mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm. "Tôi sẽ luôn ở bên cậu."

Geto đứng một mình trước cửa ký túc xá, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao. Màn đêm bao phủ khắp không gian, nhưng có một ánh sáng le lói từ phía xa, như một lời mời gọi. Đó là một đêm yên tĩnh, nhưng trong lòng Geto lại bão tố. Anh có thể cảm thấy sự bất an, sự thôi thúc không thể lý giải, như thể có thứ gì đó sắp thay đổi, một điều gì đó mà anh không thể kiểm soát.

"Liệu tôi có đủ can đảm để thay đổi không?" anh tự hỏi, ánh mắt rời khỏi bầu trời, dừng lại ở bóng dáng Gojo phía trong tòa nhà.

Đôi mắt Gojo vẫn sáng, vẫn lấp lánh với sự vô lo, nhưng với Geto, đó lại là một ánh sáng mà anh không thể với tới. Dù vậy, trong sâu thẳm, anh vẫn hy vọng rằng một ngày nào đó, Gojo sẽ nhận ra tình cảm này. Hy vọng ấy như một ngọn lửa nhỏ giữa bóng tối, dù có yếu ớt nhưng vẫn cháy mãi trong lòng.

"Ngày mai... có lẽ tôi sẽ không im lặng nữa." Geto thì thầm, đôi tay siết chặt. Anh không biết liệu anh có thể tiếp tục giấu cảm xúc này lâu hơn nữa, nhưng một điều chắc chắn: mọi thứ sẽ không mãi như thế này.

Và rồi, trong khoảnh khắc im lặng đó, một cảm giác mới mẻ, như một lời hứa, dâng lên trong lòng anh. Cuộc sống của họ sẽ không mãi bình lặng. Và một ngày nào đó, có thể là ngay mai, những điều chưa nói ra sẽ được thổ lộ.

Câu chuyện của họ, liệu sẽ tiếp tục với một sự thay đổi lớn?

Kết thúc chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: