Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giữa Hy Vọng và Thực Tế

Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu qua những ô cửa sổ của ký túc xá, rọi vào căn phòng nơi Geto đang ngồi. Anh thức dậy sớm hơn mọi khi, đôi mắt vẫn còn mơ màng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác lạ, một sự thôi thúc mạnh mẽ mà anh không thể bỏ qua.

Hôm nay, anh sẽ không im lặng nữa.

Cả đêm qua, anh đã suy nghĩ về những gì đã xảy ra, về lời nói của Gojo, về nụ cười vô tư của anh, và về những gì anh không thể thổ lộ. Nhưng giờ đây, những suy nghĩ ấy không còn đủ để ngăn cản anh. Geto quyết tâm phải làm điều gì đó. Anh không thể cứ mãi sống trong cái bóng của Gojo, không thể tiếp tục yêu thầm mà không dám bày tỏ.

Tuy nhiên, trong lòng anh vẫn không thể dập tắt một nỗi lo lắng: liệu Gojo có hiểu được tình cảm của anh? Liệu anh có thể đối diện với sự thật rằng người mà anh yêu có thể không bao giờ yêu lại anh?

Trong khi đó, Gojo vẫn là chính mình—vô tư, hồn nhiên và chẳng hề nhận ra sự thay đổi trong lòng Geto. Anh bước vào phòng ăn, cười nói với mọi người như thường lệ, những lời đùa giỡn không bao giờ thiếu. Nhưng Geto lại nhìn anh với một ánh mắt khác biệt.

Ánh mắt ấy không còn chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần. Đó là ánh mắt của một người yêu, yêu một người mà anh biết rằng mình không thể có.

Và hôm nay, mọi thứ có thể thay đổi.

Trong giờ học đầu tiên, Geto vẫn ngồi ở góc lớp, mắt không thể rời khỏi Gojo. Cả lớp đang chìm trong không khí học tập, nhưng tâm trí anh lại không ở đây. Cảm giác căng thẳng trong lòng ngày càng dâng lên. Anh biết rằng mình không thể chờ đợi mãi như thế này. Mỗi lần nhìn Gojo cười đùa với các bạn, anh lại cảm thấy một nỗi buồn vô hình, một sự cô đơn dù xung quanh vẫn đầy người. Tình cảm của anh là một điều gì đó rất khác biệt, một sự kết nối vô hình mà chỉ có anh và Gojo mới biết, dù Gojo không hề hay biết.

Giờ giải lao, Gojo bước ra khỏi lớp, giơ tay vẫy gọi Geto.

"Ê, Geto! Cậu đi đâu vậy? Đừng ngồi mãi trong lớp như vậy, ra ngoài đi!" Gojo gọi với theo, nhưng Geto chỉ khẽ lắc đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Anh không thể để Gojo nhìn thấy sự thay đổi trong mình.

"Để tôi một mình, cậu cứ đi chơi đi," Geto trả lời, giọng anh lạnh lùng nhưng không giấu nổi sự căng thẳng.

Gojo nhìn anh một lúc, rồi nhún vai, cười tươi rói. "Cậu lúc nào cũng thế, Geto. Cứ giữ cái vẻ khó chịu đó đi, rồi sau này cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi đấy."

Geto nhìn theo bóng Gojo khuất dần trong hành lang. Cảm giác trong lòng anh lúc này thật khó tả, như thể có một cái gì đó vỡ vụn. Nhưng anh không thể bỏ cuộc. Dù thế nào, anh phải nói ra. Phải nói với Gojo những gì mà anh đã giấu kín bấy lâu nay.

Buổi chiều, khi cả nhóm chuẩn bị rời trường, Geto đột ngột dừng lại trước mặt Gojo. Anh không biết mình sẽ nói gì, nhưng trái tim anh đập mạnh mẽ, như thể đang đợi chờ một điều gì đó lớn lao.

"Gojo..." Anh bắt đầu, giọng hơi run nhưng vẫn đủ để Gojo dừng lại và nhìn anh.

Gojo quay lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. "Gì vậy, Geto? Cậu có chuyện gì à?"

Geto nuốt khan, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Anh không muốn làm Gojo lo lắng, nhưng nếu không nói ra bây giờ, anh không biết mình sẽ phải đợi đến khi nào.

"Về chuyện... về chuyện cậu nói hôm qua," Geto bắt đầu, đôi mắt anh không thể rời khỏi khuôn mặt Gojo. "Cảm ơn cậu, nhưng có lẽ... tôi không phải là người mà cậu nghĩ là tốt như vậy đâu."

Gojo nhíu mày, nhưng anh vẫn chưa hiểu điều Geto đang muốn nói. "Cậu lại nói gì vậy? Cậu là bạn tôi mà, luôn là vậy, đâu có vấn đề gì."

Lời nói của Gojo như một ngọn gió lạnh thổi qua trái tim Geto. Anh cảm thấy như thể mọi hy vọng của mình đang tan vỡ. Dù đã quyết tâm, nhưng có lẽ anh sẽ lại phải tiếp tục giấu kín cảm xúc này.

Nhưng rồi, trước khi anh có thể nói thêm bất cứ điều gì, Gojo lại nở một nụ cười.

"Đừng nghĩ quá nhiều, Geto. Cậu cứ là cậu, chẳng có gì phải thay đổi cả."

Ánh mắt Gojo trong sáng và vô tư, không hề hay biết rằng mình đang khiến trái tim Geto đau nhói. Anh mỉm cười lại một cách gượng gạo. "Ừ, tôi hiểu rồi."

Khi Geto bước đi, trái tim anh nặng trĩu. Dù anh đã nói ra những gì mình muốn, nhưng cảm giác trong lòng lại chẳng thỏa mãn. Mọi thứ như một vòng lặp không bao giờ kết thúc. Anh biết rằng Gojo vẫn chưa hiểu, nhưng liệu có một ngày nào đó, anh sẽ đủ can đảm để không chỉ thổ lộ tình cảm mà còn đối diện với thực tế rằng Gojo có thể không bao giờ nhìn nhận anh theo cách mà anh mong muốn?

Dù thế nào đi nữa, Geto không thể từ bỏ hy vọng. Chỉ cần có thể ở bên Gojo, dù là bạn bè, anh cũng sẽ chấp nhận. Nhưng... liệu có thật sự chỉ là bạn bè?

Kết thúc chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: