
18 | Sự tử tế tàn nhẫn
Anxin có một giấc mơ, một giấc mơ kì lạ.
Ở trong mơ, cậu và Geonwoo đều mặc đồng phục. Hai người cùng đi lên một con dốc nhỏ. Geonwoo đi đằng trước, anh thong thả để một tay trong túi quần, tay còn lại vắt cặp sách trên vai. Tấm lưng cao lớn của anh đổ xuống mặt đất một chiếc bóng xiêu vẹo. Anxin đi phía sau, cậu vừa ôm cặp vừa đạp chân lên chiếc bóng ấy.
Họ đi dưới một hàng cây anh đào. Có lẽ là một ngày đầu xuân. Cơn gió nhẹ nhàng thổi mang theo những cánh hoa lả tả, khẽ đậu lại trên mái tóc đen nhánh của Geonwoo.
Anxin đã ngẩn ngơ nhìn theo cánh hoa đó.
Họ cùng nhau bước vào một lớp học. Giáo viên vẫn đang giảng bài trên bục giảng. Anxin gục đầu xuống bàn và chìm vào giấc ngủ. Cậu bị đánh thức bởi một cái gõ nhẹ nhàng vào đầu. Anxin giật mình ngước lên, chỉ thấy Geonwoo ngồi cạnh cậu mỉm cười.
Tia nắng xen qua ô cửa rọi lên bàn Anxin một mảng sáng vàng nhạt. Geonwoo được bao trùm bên trong tia nắng ấy. Anh đẩy một mẩu giấy gấp gọn sang ngăn bàn của cậu. Anxin vươn tay nhặt mẩu giấy ấy lên. Nhưng ngay khi cậu sắp mở nó ra, khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi.
Anxin bỗng dưng đứng trên một hành lang vắng vẻ. Mọi ồn ào đã tan biến, chỉ còn lại sự im lìm tĩnh lặng. Tất cả cánh cửa lớp học đều đã đóng lại.
Geonwoo bước đến từ phía sau, khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc một cách bất thường. Anh hoàn toàn khác với Geonwoo hiền hoà thường ngày.
Geonwoo không nói một lời nào cả. Anh đặt bàn tay ấm áp của mình lên vai Anxin, từ từ cúi người xuống. Hơi thở của anh phả vào gò má Anxin, khiến cậu rùng mình, toàn bộ sự bối rối dồn hết lên gương mặt nóng bừng.
Geonwoo thì thầm vào tai cậu, một câu chỉ có hai người nghe thấy: "Anxin, anh thích em."
Anxin cảm thấy toàn thân như bị điện giật. Cậu muốn lùi lại, muốn chạy trốn khỏi lời tỏ tình đường đột đó, nhưng cậu lại bị cánh tay vững chãi của Geonwoo giữ chặt.
Giấc mơ không có cách nào dừng lại.
Anxin vùng vẫy điên cuồng, cậu cố gắng đẩy anh ra khỏi mình, dẫu cho cả người đã bị anh siết chặt đến mức không thể nhúc nhích. Anxin nhìn thấy Geonwoo cười rạng rỡ, rõ ràng là một nụ cười vốn rất đẹp đẽ, nhưng giờ đây lại lạnh lẽo đến đáng sợ. Geonwoo vòng tay ôm chặt Anxin, kéo cậu ngã vào lòng anh.
Anxin thấy mình như đang chìm sâu vào một vực thẳm hun hút và ngột ngạt. Cậu nghe tiếng tim mình đập dồn dập.
Thình thịch. Thình thịch.
Âm thanh lớn và ồn ào đến mức Anxin không chịu nổi, nó vang vọng khắp hành lang như tiếng trống báo động.
Cảm giác bị áp đảo khiến chân Anxin mất hết sức lực. Cậu khuỵu gối xuống một cách vô thức, cố gắng thoát khỏi gọng kìm nóng rực đang ôm lấy mình.
Nhưng Geonwoo lập tức níu cậu lại. Anh vòng tay ngang eo, siết chặt Anxin để giữ cho cậu đứng vững.
Geonwoo ghé sát Anxin, phả hơi thở nóng bỏng vào vành tai cậu.
Anxin nghe thấy giọng nói của anh trầm ấm một cách chết người.
Đó vẫn là giọng nói quen thuộc, nhưng dường như không còn chút dịu dàng nào nữa. Thay vào đó, nó như một lời tuyên bố đầy quyền lực và tự mãn.
"Đừng nghĩ về chuyện đó nữa, Anxin."
Geonwoo nói.
"Em trốn không thoát đâu."
Và thế là Anxin giật mình choàng tỉnh.
Anxin bật dậy. Hơi thở cậu dồn dập, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cậu phải mất vài giây để nhận ra trần nhà quen thuộc của ký túc xá.
Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy, Anxin tự hỏi trong khi cố gắng điều chỉnh nhịp thở. Cậu không hiểu vì sao mình lại mơ thấy một giấc mơ kì lạ như vậy.
Giấc mơ ấy quá sống động, nó chân thật đến nỗi tim Anxin vẫn đang đập loạn vì sợ hãi.
Anxin đưa hai tay ôm mặt. Dường như cánh tay ấm áp và hơi thở nóng bỏng của Geonwoo vẫn còn lưu lại trên bả vai và vành tai cậu.
Chắc chắn là tại hành động kì lạ của Geonwoo tối hôm qua.
Anxin ảo não. Rõ ràng chỉ là một cái ôm an ủi thôi, nhưng anh lại làm cho nó trở nên quá ám muội, báo hại cậu suy nghĩ lung tung đến mức gặp phải ác mộng. Anxin nghiến răng, cố gắng gạt bỏ hình ảnh Geonwoo-chiếm-hữu đáng sợ trong giấc mơ kia ra khỏi đầu.
Cậu hít một hơi sâu để không khí tràn vào lá phổi, sau khi thở ra, tâm trạng đã trở nên ổn hơn.
Hôm nay, ALD1 có lịch quay cho một chương trình ẩm thực.
Quá trình quay hình trong studio bắt đầu khá suôn sẻ. Các thành viên ALD1 chia thành hai đội, phụ trách hai món ăn hoàn toàn khác biệt được quyết định thông qua trò chơi đuổi hình bắt chữ. Đội của Anxin chiến thắng và giành quyền nấu món bibimbap, ngược lại, Geonwoo phải cùng các thành viên thua cuộc vật lộn với món cà ri Ấn Độ.
Anxin không hề có ý định né tránh Geonwoo, thế nhưng việc được chia sang đội khác vẫn mang lại cho cậu cảm giác nhẹ nhõm ngoài mong đợi.
Anxin cùng Sangwon băm nhỏ hành tây và thịt bò. Cậu cẩn thận thái từng miếng thăn bò thành sợi nhỏ, sau đó xếp gọn lại rồi băm nhuyễn trong khi Sangwon tỉ mẩn xắt hành tây thành hạt lựu. Mùi hành hăng cay khiến anh thi thoảng phải nhíu mày, nước mắt lấp đầy vành mắt ửng đỏ.
Sangwon đặt dao xuống. Anh đưa ngón tay lên chặn nước mắt đang chảy trên mặt mình, nhưng vẫn không ăn thua. Anh quay sang nói Anxin mình phải ngừng tay một chút, sau đó xoay người bước đi.
Anxin nhìn anh đi đến chỗ để khăn giấy cách đó vài bước. Cậu cúi đầu xuống tiếp tục công việc của mình.
Thế nhưng Sangwon vừa rời đi, Geonwoo đang ở bên kia bếp đã đến.
Anh cầm một chai dầu ăn trên tay, tiến thẳng về chỗ Sangwon vừa đứng.
"Cho anh lấy cái nồi nha." Geonwoo nói.
Anxin vừa nghe tiếng anh vang lên bên tai, còn chưa kịp phản ứng, Geonwoo đã đặt chai dầu xuống. Anh nhanh chóng nhướng người và vươn tay với lấy chiếc nồi treo trên kệ cao.
Bởi vì Geonwoo đứng quá gần, thế nên khi anh vươn người, lồng ngực anh vô tình áp sát vào lưng Anxin, và khuỷu tay anh chạm nhẹ lên những sợi tóc trên đỉnh đầu cậu.
Anxin nghĩ chắc là mình điên rồi. Không hiểu sao ngay trong khoảnh khắc đó, bên tai cậu lại vang lên tiếng nói của Geonwoo trong giấc mơ buổi sáng, không ngừng lặp đi lặp lại.
Anxin, em trốn không thoát đâu.
Anxin rùng mình, cậu giật lùi lại một bước theo bản năng, khiến cho tay đang cầm dao loạng choạng cắt vào đầu ngón tay còn lại.
"A!" Anxin kêu lên một tiếng.
Con dao rơi xuống nền đất phát ra một tiếng leng keng lớn, thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Geonwoo bị Anxin giật lùi va phải.
Anh ngay lập tức cúi xuống, vội vàng nắm lấy tay cậu kiểm tra.
Vết thương trên ngón tay Anxin khá sâu. Máu đỏ lan ra từ vết cắt thành những dòng chảy uốn lượn, thấm ướt và tràn lên cả những ngón tay của Geonwoo.
"Sao lại bất cẩn thế này?" Geonwoo nói, giọng anh tràn đầy lo lắng và trách cứ, hoàn toàn không giống với anh của thường ngày.
Anxin nhìn vết thương trên tay mình. Cậu cố gắng rút tay khỏi bàn tay Geonwoo nhưng không được. Anh đang giữ tay cậu rất chặt.
Cậu nhỏ giọng nói. "Không có gì, em... chỉ là bị giật mình thôi."
Lúc này, những thành viên khác cũng đi tới. Đạo diễn đã ra hiệu ngừng quay hình, một nhân viên ở hậu trường mang đến cho Anxin một miếng băng cá nhân nhỏ.
Geonwoo nhìn thấy miếng băng cá nhân, bỗng dưng nhíu mày.
Anxin dường như biết anh định nói gì, lên tiếng chặn trước. "Chỉ là vết cắt nhỏ thôi, em rửa qua rồi dán băng cá nhân là được."
Anxin nói, cậu không muốn tiến độ ghi hình bị trễ chỉ vì sự sơ suất của mình.
Nhưng Geonwoo không cho là vậy.
"Vết thương của em sâu lắm, chỉ dán băng cá nhân thôi là không được đâu." Anh nói. "Trước hết phải kiểm tra đã, anh đưa em đi rửa vết thương."
Sau đó, anh kéo Anxin ra khỏi khu vực bếp, dẫn cậu đi thẳng đến bồn rửa tay gần nhất. Geonwoo thả lỏng lực nắm, mở vòi nước lạnh và nhẹ nhàng rửa trôi vết máu trên tay cậu.
Anxin nhìn một bên sườn mặt của Geonwoo. Khi anh không cười, khoé mắt sẽ hơi cụp xuống, dáng dấp hiền hoà thường ngày bị thay thế bằng vẻ nghiêm túc khác thường. Giống hệt như trong giấc mơ. Mỗi lần ngón tay anh chạm vào Anxin, đều sẽ gợi lại cho cậu cảm giác bị nắm giữ, khiến cậu có cảm tưởng như mình đang bị kéo vào một điều gì đó cậu không thể hiểu được.
May mắn là trường quay có sẵn dụng cụ sơ cứu, vết cắt trên tay của Anxin cũng không quá sâu như Geonwoo nghĩ. Khi họ vừa rửa sạch máu và những vết bẩn còn lại trên tay cũng là lúc Sangwon vừa cầm băng gạc và nước muối tới.
Sangwon lo lắng nhìn tay hai người đang đặt dưới vòi nước, không khỏi cảm thán. "Máu chảy nhiều quá, có cần tới bệnh viện không?"
Giọng nói Sangwon vang lên khiến Anxin giật mình. Cậu vội vã rút tay lại, nhặt lấy một miếng giấy sạch và bịt kín miệng vết thương của mình.
Geonwoo hơi bất ngờ trước phản ứng ấy, gương mặt anh thoáng nét ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì cả.
Sau đó, việc sơ cứu diễn ra khá thuận lợi. Sangwon dùng nước muối rửa vết thương cho Anxin một lần nữa, rồi thuần thục dùng băng gạc quấn lại cẩn thận.
Trong suốt quá trình đó, Geonwoo vẫn đứng im lặng một bên. Hai tay anh đút vào túi quần, ánh mắt không rời khỏi Anxin.
Anxin lén lút nhìn Geonwoo qua bờ vai của Sangwon. Cậu biết hành động giật tay vừa rồi là vô cùng thô lỗ, nhưng thật ra, đó chỉ là phản xạ bất ngờ khi Sangwon xuất hiện quá đột ngột. Vừa rút tay ra là cậu đã ngay lập tức hối hận. Nhìn thấy bàn tay Geonwoo vẫn chững lại giữa không trung, Anxin cảm thấy như mình vừa làm một chuyện tồi tệ.
Cậu muốn giải thích với Geonwoo, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Sau khi vết thương của Anxin được giải quyết, đạo diễn thông báo tiếp tục ghi hình. Anxin trở lại bếp với bàn tay bị băng bó. Dẫu sao thì cậu cũng không thể tham gia chế biến tiếp, và những cảnh có tay Anxin chắc chắn sẽ bị cắt ra khỏi bản dựng cuối cùng, thế nên Anxin chỉ đi loanh quanh, phụ lấy đồ và cổ vũ cho đội của mình.
Dù cố gắng tỏ ra bình thường, Anxin vẫn luôn cảm giác được một ánh mắt cứ dõi theo mình trong suốt phần còn lại của buổi quay, dai dẳng và khó chịu.
Anxin không biết ánh mắt đó là của ai. Cậu không dám quay đầu lại, nhưng trong lòng cậu có một linh cảm mạnh mẽ rằng người đó chính là Geonwoo. Anxin không giải thích được vì sao mình lại có suy nghĩ này. Nếu linh cảm ấy là đúng, cậu càng không hiểu vì sao Geonwoo phải nhìn cậu như vậy. Sự khó hiểu và cảm giác bị theo dõi khiến Anxin vô cùng căng thẳng. Cậu chỉ mong buổi quay có thể kết thúc ngay lập tức.
Sau khi hoàn thành quá trình quay hình, các thành viên ALD1 còn phải quay lại phòng tập để chuẩn bị vũ đạo cho ca khúc mới. Lúc về đến ký túc xá đã là gần nửa đêm. Anxin mệt mỏi rã rời, cậu chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
Anxin vào phòng tắm rửa qua loa. Mặc dù đã cố tránh, miếng băng mỏng trên tay vẫn bị thấm nước. Cảm giác đau nhức từ vết thương ban sáng bắt đầu lan tỏa. Anxin thực sự không còn sức lực để xử lý, cậu tính mặc kệ nó và đi ngủ luôn.
Đang lúc Anxin thay xong đồ ngủ và kéo chăn trèo lên giường, Geonwoo đã đi đến gõ cửa, trên tay anh là một hộp sơ cứu y tế nhỏ.
"Anxin, lại đây." Geonwoo nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng không cho phép bất cứ sự từ chối nào. "Anh thay băng cho em."
Geonwoo không đợi cậu trả lời. Vừa nói xong là anh đã quay lưng lại, đi thẳng về phía phòng khách.
Anxin lưỡng lự. Cậu không muốn đi, nhưng ý tứ kiên quyết trong lời nói của Geonwoo khiến cậu không thể đứng yên. Cậu bước ra khỏi phòng, khép cửa lại, và miễn cưỡng đi theo Geonwoo về phía chiếc ghế sô pha trong phòng khách.
Lúc họ đi ra, Leo đang nằm trên sô pha vừa lướt điện thoại vừa nghe nhạc. Nhìn thấy Geonwoo và Anxin, anh không nói một lời nào, chỉ khẽ nhún vai và lập tức đứng dậy. Leo nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi thẳng vào phòng ngủ của mình, bỏ lại chiếc tivi còn đang mở.
Geonwoo ra hiệu cho Anxin ngồi xuống.
Tivi đang phát bản Bridge Over Troubled Water của Simon & Garfunkel.
Geonwoo đặt hộp sơ cứu lên bàn, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay bị thương của Anxin. Anh cẩn thận gỡ miếng gạc đã ướt nước và dính bẩn ra. Vết cắt tuy không còn chảy máu nhưng đã bắt đầu sưng đỏ.
Geonwoo dùng tăm bông thấm thuốc sát trùng, chậm rãi di chuyển quanh miệng vết thương. Đầu tăm bông mang theo chất lỏng nâu sẫm, chạm vào vết cắt hơi nhói khiến Anxin khẽ giật mình. Geonwoo ngước lên nhìn chân mày nhíu chặt của cậu, rồi cúi thấp đầu xuống, thổi nhẹ một hơi vào vết thương đang rỉ thuốc sát trùng. Ánh mắt anh chăm chú, động tác lại cẩn trọng, như thể đang nâng niu một thứ gì đó vô cùng quý giá.
Geonwoo giữ nguyên như thế thêm vài giây, đến khi thuốc đã thấm sâu mới đặt tay Anxin lên bàn. Anh cẩn thận dùng gạc vô trùng và băng keo y tế băng vết thương của cậu lại. Anxin nhìn ánh đèn vàng đang đổ bóng hàng mi trên gò má anh, bỗng nhiên cảm thấy, sự chăm sóc này dường như mang theo một ý nghĩa nặng nề.
Khi xong việc, Geonwoo không lập tức rút tay về. Anh vẫn giữ lấy ngón tay Anxin, ngước nhìn cậu, ánh mắt không hề rời đi.
Giọng hát cao vút đầy thổn thức của Art Garfunkel vang lên giữa không gian tĩnh lặng.
When darkness comes and pain is all around
Like a bridge over troubled water, I will lay me down.
Cổ họng Anxin nghẹn lại, trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ kì lạ bỗng nảy lên trong đầu cậu.
Dẫu cho Anxin không hiểu chuyện tình cảm, nhưng cậu nhận ra sự chăm sóc này đã vượt quá giới hạn. Có ai lại quan tâm một người bạn đến mức độ ám ảnh như thế này không?
Không phải Anxin không nhận ra, chỉ là cậu cố tình lờ đi cảm giác đó. Cái cảm giác Geonwoo đã xoay người che chắn cho cậu khi họ trượt chân trong tai nạn lần trước. Anxin vừa cảm thấy tội lỗi với anh, vừa muốn bù đắp cho anh, lại vừa sợ hãi khi không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh.
Dù cho anh là người tốt, rất tốt đi chăng nữa, thì sự nhiệt tình, chu đáo, bao bọc này cũng không phải quá mức rồi sao.
Anxin tự hỏi.
Bỗng dưng cậu lại thấy hơi ghét sự tử tế tàn nhẫn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro