"Nếu Đã Không Tình Cảm, Vậy Thì Nên Buông Thôi"
Cp: Pantalone x Yuurei
Writer: Azu Melodiia
☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆★☆
Trái tim con người, tựa như một dòng sông.
Ban đầu, nó chảy xiết, tràn đầy năng lượng và sự sống, ôm lấy đôi bờ như một lời thề không bao giờ rời xa. Nhưng người ta thường nói, "Thời gian giết chết tình yêu." Nhưng liệu có phải thời gian là kẻ phản bội? Hay chính con người, với trái tim ngỡ tưởng kiên định nhưng lại dễ dàng chao đảo, mới là tội đồ thực sự? Đôi mắt từng nhìn người yêu với tất cả sự dịu dàng, giờ lại trở nên lãnh đạm. Đôi tay từng nắm lấy không muốn buông, giờ lạnh lẽo như không còn hơi ấm. Những lời thề nguyền trôi theo gió mây rồi tan biến như sương mù trước ánh sáng vì tinh tú nơi bầu trời bạt ngạt. Trong vòng xoáy phức tạp ấy, kẻ bị bỏ rơi luôn ôm trọn những mảnh vỡ sắc nhọn của trái tim, đau đớn đến tê dại, trong khi kẻ thay lòng chỉ để lại một vệt hờ hững, nhạt nhòa trên cuộc đời mà họ từng lướt qua.
Tình yêu luôn như thế. Ban đầu rực rỡ như bình minh, cháy bỏng như nắng hạ, nhưng rồi một ngày bỗng nhạt nhòa đi, lặng lẽ như hoàng hôn tắt nắng. Không phải vì nó không từng chân thật, mà vì lòng người quá dễ đổi thay.
Yuurei đã từng tin rằng tình yêu giữa nàng và Pantalone là một thứ vĩnh hằng, không gì có thể lay chuyển. Trong thế giới lạnh lẽo, đầy giá xương của Băng Quốc, nơi băng giá thống trị mọi ngõ ngách và thời gian dường như ngưng đọng trong cái rét thấu xương. Nhưng tình yêu của hắn từng là ngọn lửa duy nhất thắp sáng trái tim nàng, cái cảm giác được chở che trong vòng tay to lớn ấy, như cả đời này của hắn chỉ đặt vào mỗi người con gái yêu kiều như đóa hồng đỏ thẫm giữa đêm đông. Hắn không chỉ mang đến hơi ấm mà còn như một ánh dương hiếm hoi xuyên qua bầu trời xám xịt, làm tan chảy những lớp băng phủ dày trong tâm hồn nàng. Pantalone, với ánh mắt sâu thẳm và giọng nói tựa giai điệu ngân vang, từng hứa hẹn sẽ che chở nàng khỏi mọi cơn bão tố. Yuurei yêu hắn, không chỉ vì những lời ngọt ngào hay sự dịu dàng hiếm thấy, mà vì ở hắn, nàng tìm thấy một niềm tin, một hy vọng rằng thế giới băng giá này vẫn còn điều kỳ diệu.
Nhưng tình yêu mà, tựa như ngọn lửa nhỏ bé giữa cơn cuồng phong, không phải lúc nào cũng đủ mạnh để chống lại sự khắc nghiệt của số phận. Yuurei không hay biết rằng ngọn lửa ấy, dù từng rực cháy trong tim nàng, cũng có thể lụi tàn khi bàn tay từng sưởi ấm nó rời đi, để lại nàng một mình đối diện với bóng tối và cái lạnh không bao giờ kết thúc.
Yuurei không phải kẻ ngây thơ đến mức không hiểu lòng người. Nàng đã sống đủ lâu để thấu tỏ sự mong manh của tình yêu, như sương mờ buổi sớm mai tan dần trong làn gió. Để hiểu rằng sự vô thường của những lời thề nguyền sống chết bên nhau, tưởng chừng bất diệt, hóa ra cũng chỉ như những bông tuyết tan biến khi vừa chạm đất. Thế nhưng, dù hiểu rõ đến đâu, thì Yuurei cũng là một con người, chỉ là nàng khác biệt với tất cả, có một trái tim đã sớm héo hon như ngọn cỏ dại bị dẫm đạp đến nát bấy, nàng vẫn không thể ngăn trái tim mình se thắt khi chứng kiến sự đổi thay diễn ra trước mắt, chậm rãi mà tàn nhẫn đến đau lòng.
Những bữa tối từng tràn đầy tiếng cười và ánh mắt ấm áp giờ hóa thành sự im lặng nặng nề như đáy hồ đóng băng, chỉ còn tiếng dao nĩa va vào đĩa cũng hóa thành tiếng vọng trống rỗng, vô hình vang lên trong không gian mơ hồ. Những cái chạm tay, từng ấm áp như nắng đầu xuân, giờ lạnh lẽo đến tê buốt, như thể hắn chỉ đang chạm vào không khí, không còn chút nào dành cho nàng. Và rồi, đến cả những ngày dài đằng đẵng, khi Pantalone chẳng buồn ngoảnh nhìn, chẳng để lại một câu hỏi han hay ánh mắt thân quen – tất cả những điều đó như hàng ngàn nhát dao vô hình, cứa vào trái tim nàng.
Không chảy máu, nhưng đau đớn đến tận cùng. Đau đến mức mỗi nhịp thở của nàng cũng như bị bóp nghẹt, đến mức mỗi khoảnh khắc bên hắn chỉ còn là sự giằng xé giữa ký ức ấm áp ngày cũ và thực tại lạnh lùng đến tàn nhẫn. Và trong đáy sâu tâm hồn, nàng hiểu rằng thứ xúc cảm gọi là tình yêu ấy, từng là ánh sáng duy nhất trong đời nàng, giờ đây đã lụi tàn, để lại nàng một mình giữa đêm đông lạnh giá không lối thoát. Nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng tự hỏi, phải chăng chính mình là kẻ dại khờ, cố níu giữ một ngọn lửa đã bị thời gian vùi lấp dưới lớp tro tàn lạnh giá? Phải chăng chính nàng đang giam mình trong những ký ức nhạt nhòa, nơi hình bóng hắn chỉ còn là ảo ảnh mơ hồ, trong khi trái tim hắn đã lặng lẽ trôi xa, vượt khỏi thế giới nơi nàng vẫn mỏi mòn ngóng đợi, như một ngọn đèn leo lắt chờ mãi ánh dương không bao giờ trở lại?
Thiên quốc hàn băng chìm trong tĩnh lặng, màn tuyết trắng trải dài tựa như tấm áo choàng vô tận của mùa đông. Đêm nay, bầu trời không có lấy một vì ánh sao, chỉ còn vầng trăng non treo lửng lờ, mỏng manh và cô độc như nét vẽ phai nhòa trên nền trời lạnh giá. Ánh trăng nhạt nhòa khẽ rơi xuống mặt tuyết, phủ lên cả vùng đất một sắc bạc u buồn, làm mọi thứ càng thêm cô tịch. Gió khẽ lùa qua những rặng cây phủ đầy băng, phát ra tiếng rì rào như lời thầm thì của một thế giới đã ngủ quên trong cái giá rét ngàn năm của lãnh thiên lạnh giá.
Yuurei bước chậm rãi dọc hành lang dài, từng tiếng gót chân gõ đều trên sàn đá lạnh, vang vọng như những nốt nhạc trầm buồn của một bản giao hưởng cũ kỹ, quen thuộc đến đau lòng. Tấm áo choàng trắng của nàng khẽ lay động theo từng nhịp bước, tựa như bóng ma mờ nhạt trôi qua miền ký ức xa xôi.
Nhớ thật, được mấy năm bên nhau rồi?
“Panta? Em lại sao đấy?” Giọng nàng cất lên, nhẹ nhàng như mọi lần khi đối diện với hắn - ngoại lệ duy nhất của Yuurei. Người đàn ông cao lớn với nụ cười nửa miệng lúc nào cũng tựa như đùa cợt chế giễu, nhưng trong đó đã từng có một hơi ấm mà nàng luôn dựa vào. Vậy mà đáp lại sự ân cần của nàng, giờ đây, chỉ còn một khoảng không mênh mông giữa hai người, Tiếng thở dài lười nhác của hắn vang lên, sắc lạnh như mũi kim đâm thẳng vào trái tim nàng. Yuurei chờ đợi một phản hồi, dù chỉ là một ánh nhìn thoáng qua hay một câu nói nửa vời, nhưng chẳng còn ai quan tâm đến nàng như trước.
Đã không còn “hắn” của những ngày cũ – kẻ luôn dang vòng tay vững chãi ôm nàng vào lòng mỗi khi giá lạnh bao trùm, chỉ để đảm bảo nàng không cảm thấy cô độc giữa lãnh cung sương ngàn khắc nghiệt. Thay vào đó, giờ đây, là một khoảng cách không thể vượt qua, tựa tấm rèm vô hình nhưng sắc lạnh, ngăn hai người như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bên ngoài, cơn bão tuyết gào thét, tuyết trắng phủ kín cả bầu trời. Nhưng sự hỗn loạn của thiên nhiên chẳng thể sánh nổi với cơn bão lòng đang xé toạc trái tim nàng. Nó không gào thét mà âm thầm, không lạnh giá mà bỏng rát, từng chút một bào mòn lý trí nàng. Yuurei vẫn ngồi vào bàn làm việc với những tư liệu quen thuộc, nàng ngồi đó, như mong chờ hoặc hơn là cố níu giữ từng mảnh vỡ của ký ức, dù bàn tay nàng chẳng chạm nổi vào hắn nữa – người đã từ lâu rời xa thế giới nơi nàng vẫn cố níu giữ chút hơi tàn của một tình yêu. Yuurei yêu hắn, nên chỉ mong một lần nữa Pantalone có thể quay đầu, nhìn nàng – nhìn Yuurei của riêng hắn.
Hành lang tựa như kéo dài đến vô tận, nàng rảo bước, rời xa thế giới đã từng thuộc về nàng, lấy lại mảnh hồn vỡ tan đã từng trao cho người ấy. Một bên là Yuurei, nàng thơ của biết bao người với trái tim vẫn còn những tàn lửa le lói. Một bên là hắn, với khoảng trống mênh mông của mộtcuộc tình chẳng có hồi kết. Dẫu biết ánh mắt dịu dàng hắn có thể trao nàng vào một ngày hè nắng hạ hay một ngày đông giá rét, nàng vẫn chọn bước tiếp, và rời đi, như thể khoảng cách đó là tất cả những gì nàng có thể làm để bảo vệ phần kiêu hãnh còn sót lại trong lòng mình.
Tình yêu, nếu từng giữ lại chút hơi ấm cuối cùng, giờ đây cũng chỉ là chiếc bóng nhạt nhòa trong trái tim hắn. Đã từng có những ánh mắt dịu dàng như ánh nắng sưởi ấm ngày đông, từng có những lời hứa thì thầm ngọt ngào như men rượu, khiến nàng ngỡ rằng trái tim mình đã tìm thấy một nơi vĩnh cửu. Thế nhưng, tất cả chỉ còn lại sự hờ hững, lạnh lẽo tựa sương mờ tan biến trước bình minh.
Yuurei không trách móc, cũng chẳng giận dữ. Nàng không khóc, bởi nước mắt đã khô tự bao giờ, chỉ để lại trong lòng một khoảng trống lặng im, như tuyết trắng phủ kín mặt đất. Nàng đã quen với sự thay đổi của lòng người, như đã quen với những cơn gió buốt thổi qua hàn quốc. Và dù trái tim từng một lần rực cháy, giờ đây chỉ còn lại một nắm tro tàn bị thổi bay. Nhưng nàng dừng lại trong một tíc tắc, lặng nhìn căn phòng đã từng thuộc về cả hai, như thể chờ đợi một điều gì đó, một phép màu, dù biết rằng phép màu chẳng bao giờ đến.
Bước chân chầm chậm đưa người con gái kiều diễm đến vườn kính thân quen, nơi những đóa cẩm tú cầu nở rộ dưới ánh trăng non mờ ảo. Những cánh hoa xanh biếc tựa như được đẽo gọt từ băng, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo đến vô hồn, giống như chính tình yêu mà nàng đã từng dốc lòng vun đắp. Yuurei quỳ xuống, bàn tay run rẩy vì cái lạnh chạm vào từng đóa hoa mềm mại, như thể chạm vào ký ức đã hóa thành hư không.
Ngọn lửa khẽ bùng lên trong lòng bàn tay nàng, nuốt chửng những cánh hoa, biến chúng thành tro bụi, cuốn đi trong cơn gió cắt da. Hơi ấm mong manh của ngọn lửa ấy chỉ càng làm nàng thêm lạnh, như nhắc nhở rằng tình yêu từng như ngọn lửa nhiệt thành, sưởi ấm trái tim nàng nhưng có lẽ trong một khoảnh khắc dữ dội nhất, lại mang theo đau thương, như thể chính ngọn lửa ấy cũng đang tự thiêu rụi chính mình giờ đã tan biến không dấu vết. Từng đốm tro nhỏ li ti cuốn theo chiều gió, biến mất vào màn đêm, như những lời thề hứa ngày nào, giờ chỉ còn là ký ức.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm dõi lên bầu trời phủ đầy mây xám. Một tia sáng lạc lõng rơi xuống, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Yuurei. Nhưng đó không phải ánh sáng của hy vọng, mà là tia sáng, là tàn dư cuối cùng của hy vọng nàng đã gieo, để lại trong nàng một khoảng trống mênh mang, lạnh lẽo hơn cả cái giá buốt của vạn vật quanh mình nơi băng tuyết ngự trị.
Yuurei trở về căn phòng nhỏ ở cuối dãy hành lang, một nơi dường như bị lãng quên bởi thế giới bên ngoài, nơi mà từ khi trái tim nàng biết yêu, nơi ấy chẳng được nhìn bóng dáng nàng hay lui tới vào vão đêm trăng treo đến thiên đỉnh. Cánh cửa gỗ giản đơn khẽ kêu lên một âm thanh yếu ớt khi được nàng đẩy ra, như lời thì thầm của quá khứ bị đánh thức.
Bên trong, Seiran đứng lặng lẽ giữa ánh sáng mờ nhạt hắt qua khung cửa sổ, dáng vẻ điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Gương mặt cô tựa như tạc từ đá cẩm thạch, đẹp mà lạnh băng, che giấu những cảm xúc sâu kín không thể đoán được. Ở một góc phòng, Sayaki tựa vào bức tường cũ kỹ, ánh mắt mông lung phản chiếu một nỗi băn khoăn mơ hồ, tựa như chính em cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Không một lời nào vang lên, chỉ có sự im lặng nặng nề bao trùm cả căn phòng. Khi Yuurei bước vào, cả hai thuộc hạ trung thành cúi đầu chào, cử chỉ lặng lẽ nhưng đầy ý tứ, như thể họ không muốn phá vỡ sự tĩnh mịch kỳ lạ đang bao bọc không gian. Đây không chỉ là một căn phòng, mà còn là một miền ký ức bị lãng quên, nơi từng lưu giữ những mảnh vỡ của một thời nàng đã từng yêu, trước khi thế giới quanh Yuurei trở thành một tấm màn băng giá đầy cô tịch.
Yuurei không nói một lời, chỉ lặng lẽ thu dọn những gì thuộc về mình. Những quyển sách cũ mang dấu vết thời gian, những tấm lụa mềm mại từng thấm hương hoa mùa đông, những kỷ vật từng là sợi dây liên kết giữa nàng và Pantalone, giờ đây trở thành minh chứng lặng lẽ cho một tình yêu đã phai màu. Từng món đồ được nàng cẩn thận đặt vào chiếc hộp gỗ, như chôn giấu cùng những mảnh tình cảm nàng đã quyết định gói ghém và vùi sâu vào quên lãng.
Khi Yuurei bước qua, Seiran và Sayaki cúi đầu thấp hơn, từng cử chỉ kính trọng và thầm lặng. Ánh mắt họ lướt qua nhau, như chia sẻ một suy nghĩ không lời, một nỗi buồn êm dịu hòa lẫn trong sự tĩnh lặng. Nhân loại, với những trái tim phức tạp và dễ đổi thay, thực sự là bí ẩn khó hiểu nhất đối với họ.Nhưng sau cùng họ không trách Pantalone, cũng không thương hại tiểu thư Yuurei. Số phận không cần kẻ phán xét, và tình yêu không bao giờ là câu chuyện của đúng hay sai. Họ chỉ biết rằng, thời gian - kẻ lữ hành vô hình - sẽ đến, sẽ xoa dịu mọi vết thương và trả lời tất cả những điều còn dang dở.
Nàng khẽ nâng cổ tay mình, nơi sợi chỉ đỏ mỏng manh vẫn lặng lẽ quấn quanh như một lời thề thiêng liêng mà trời cao từng chứng giám. Sợi chỉ ấy, ngày nào là biểu tượng của mối duyên lành, giờ như một gánh nặng đè nặng trong tâm hồn nàng. Bàn tay nàng khẽ run lên, nhưng rồi lại nắm chặt lại, ánh mắt vẫn sắc lạnh, tựa như băng giá của Băng Thành đã thấm sâu vào từng hơi thở. Lưỡi kéo lạnh lùng lóe sáng trong tay, một nhát cắt dứt khoát vang lên, phá vỡ sự im lặng đến đáng sợ. Sợi chỉ đỏ đứt lìa, rơi xuống nền đất lạnh lẽo, cuộn tròn trong cái giá buốt của màn đêm, tựa như vết tích cuối cùng của một giấc mộng tan vỡ.
"Ta đã từng tin vào nó," nàng thì thầm, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng nhiều lời lại ứ nghẹn nơi cổ họng, như thể những lời ấy không dành cho ai khác ngoài chính bản thân mình. "Nhưng tin tưởng không bao giờ đồng nghĩa với mù quáng." Đôi mắt nàng thoáng lóe lên ánh sáng, không phải của hy vọng mà là của sự giải thoát - một sự tự do vừa chua xót vừa mạnh mẽ, như một con chim cuối cùng cũng đủ dũng khí để rời khỏi chiếc lồng giam cầm nó bấy lâu.
Rời khỏi căn phòng, Yuurei bước đi, bóng dáng nàng hòa vào ánh sáng nhạt nhòa của màn tuyết trắng ngoài kia, như một dòng sông rẽ nhánh, lặng lẽ tìm đường về nơi nó thuộc về. Nàng tìm về nơi bí cảnh của chính mình, nơi từng được tạo ra từ những ký ức và mộng tưởng. Bên trong, ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn lồng tạo thành một không gian hư ảo, gợi nhắc về thế giới mà nàng từng yêu. Yuurei ngồi lại nơi con suối nhỏ trong veo, những đám sáng nhỏ li ti chiếu sáng cõi lòng người.
Yuurei vẫn yêu kiều, tựa một đóa hồng kiêu sa đầy gai nhọn, lặng lẽ vươn mình giữa thế gian nhưng không ai có thể chạm vào nàng mà không để lại thương tổn. Nàng từng là của riêng một người, một mảnh tình thầm kín được dệt nên bởi những lời thề hẹn, nhưng nàng hiểu rõ, vẻ đẹp bên ngoài không hề đồng nghĩa với sự ngây thơ bên trong. Mỗi gai trên thân nàng, mỗi ánh nhìn lạnh lùng ấy, đều là kết quả của những đau thương mà nàng phải gánh chịu.
Yuurei, với đôi tay mảnh khảnh bị bào mòn bởi vực thẳm tối đen, kiên quyết tự cắt đứt sợi dây trói buộc đã từng giữ nàng lại trong một mối quan hệ vô nghĩa đến mức nào, để bảo vệ chính mình, để không phải tiếp tục mòn mỏi trong bóng tối của một tình yêu đã phai nhạt. Không một lời than trách, không một giọt nước mắt rơi, nàng thiêu rụi tất cả - những kỷ niệm, những ngọt ngào, và cả tình yêu nàng từng dành dụm, để sự tồn tại của mình từ nay trở thành một bóng hình lãng quên trong cuộc đời hắn, coi như sự dịu dàng cuối cùng của đó hoa xinh đẹp này để lại cho Pantalone.
“Coi như đời chúng ta không có duyên để bước tiếp.” Yuurei thầm cười mỉa mai, cho sự hèn nhát của chính mình, nhưng rồi nàng cũng chấp nhận buông tay. Ừ, nàng đã thua, thua trong chính ván bài tự nàng đặt cược này, và cái giá phải trả là tự tay mình chôn sâu tất cả - những mảnh hồn nàng vẫn còn ở lại giữa miền ký ức êm đềm, của một cuộc tình từng được ví von như vĩnh hằng trao trọn. Nhưng đành dừng lại ở hai chữ “chia lìa”.
Mặt trời ngày mai sẽ mọc, ánh sáng sẽ xóa tan màn đêm, nhưng tình yêu của nàng và Pantalone sẽ không bao giờ quay lại. Nó đã bị chôn vùi dưới tầng tầng lớp lớp tổn thương và trống trải, tan biến trong sương tuyết lạnh ngắt của đêm đen. Và khi ánh sáng rực rỡ của bình minh lan tỏa, Yuurei vẫn đứng đó, kiêu hãnh và cô độc, như một lời nhắc nhở rằng trái tim nàng đã không còn thuộc về bất cứ ai.
“Ta sẽ vẫn tồn tại, sống với những mảnh vỡ còn lại của chính mình, chống chọi với cuộc đời này - một cuộc đời vắng bóng em”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro