Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"Hôn..."

Writer: Murasaki Yuurei
Cp: Pantalone x Yuurei

---------

Tin tức về sự hy sinh của Capitano đến tai Yuurei khi cô và Pantalone đang dùng trà trong phòng khách. Người đưa tin cúi đầu rời đi, để lại bầu không khí tĩnh lặng giữa hai người. Cả không gian như lắng lại, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, kéo dài sự im lặng này.

Yuurei đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt nhìn theo đường viền hoa văn trên tách sứ. Cô không vội vàng đáp lại, ánh mắt có vẻ lạc lối trong những ký ức không rõ ràng. Vẻ mặt cô không thay đổi, vẫn là sự điềm tĩnh vốn có, như thể tin tức ấy không đủ để khuấy động cảm xúc trong cô. Thực ra, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt trong mắt Yuurei từ lâu, kể cả những người như Capitano.

Pantalone ngả người ra ghế, ánh mắt anh sắc bén, không bỏ qua bất kỳ cử động nhỏ nào của cô. Anh nhận ra sự lạnh lùng ấy, sự xa cách của cô với mọi thứ, ngay cả khi họ đã chia sẻ những khoảnh khắc yên bình cùng nhau.

“Capitano...” anh cất tiếng, phá vỡ sự im lặng, giọng anh trầm và có chút dò hỏi, “có lẽ chị từng gặp anh ta?”

Yuurei gật đầu, ngón tay mảnh khảnh khẽ lướt qua chiếc quạt trên bàn. Cô không vội trả lời, chỉ nói một cách chậm rãi, như thể câu hỏi này không có gì quan trọng. “Có lúc nào trong cái cung điện này mà không gặp đâu?”

Pantalone tiến lại gần, nhưng anh dừng lại khi nhận thấy sự kiên cường trong ánh mắt của cô. Anh khẽ vươn tay gạt nhẹ mái tóc của cô sang một bên, một cử chỉ thân mật, nhưng cũng mang sự quan sát đầy thấu hiểu.

"Chị hiểu ý tôi là gì mà đúng chứ?" anh nhẹ nhàng hỏi, một phần nào đó muốn thấy sự cảm thông từ cô.

"Không nhớ...đã quá lâu rồi," Yuurei nhìn xuống tách trà trước mặt, lời đáp lại của cô có chút lười biếng, như thể cô đang giấu đi thứ gì đó trong lòng.

Pantalone mỉm cười nhạt, giọng anh thấp xuống, gần như là một lời nhận xét hơn là câu hỏi. “Và chị không buồn?”

Yuurei nâng tách trà lên lần nữa, nhấp một ngụm nhỏ. Cô không vội vàng đáp lại mà để cho hương trà ngấm vào đầu lưỡi, như một cách để xua tan những suy nghĩ phức tạp trong lòng. “Anh ấy đã làm điều cần làm. Một chiến binh như Capitano không cần ai thương tiếc, cũng không muốn điều đó. Sự hy sinh của anh ta là kết thúc hợp lý cho một con đường đã được định sẵn.”

Pantalone lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh ẩn chứa sự quan tâm, nhưng cũng có chút lo lắng. “Chị luôn như thế, Yuurei. Luôn hiểu mọi thứ, nhưng không bao giờ để bất kỳ điều gì chạm tới mình.”

Yuurei chỉ mỉm cười nhẹ, như một làn khói thoảng qua. “Có những chuyện không đáng để giữ lại trong lòng, Pantalone. Capitano chỉ là một người qua đường trong cuộc đời dài đằng đẵng này của ta. Ta sẽ không buồn vì một người thậm chí không biết đến sự tồn tại của mình.”

Pantalone không thể giữ im lặng lâu hơn. Anh bước lại gần cô, dừng lại khi khoảng cách chỉ còn vài bước. “Yuurei,” anh cất tiếng, giọng anh trầm nhưng chân thành, như một lời gọi nhẹ nhàng muốn chạm tới trái tim cô.

Yuurei vẫn đứng đó, ánh mắt đỏ sẫm nhìn ra phía chân trời, không quay lại. Cô biết rằng anh sẽ không dừng lại dễ dàng. “Cậu muốn nói gì?”

“Chị luôn giữ mọi cảm xúc trong lòng,” anh nói, sự quan sát tỉ mỉ của anh khiến từng lời thốt ra đều trở nên nặng nề hơn. “Luôn tự mình chịu đựng. Chị không cần phải làm thế, không phải với tôi.”

Cô quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhưng không thiếu sự sâu sắc. “Pantalone, ta không giữ nó trong lòng vì ta không muốn. Đơn giản là ta không cần sự an ủi.”

Pantalone bước thêm một bước nữa, lần này đứng ngay trước mặt cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không làm cô cảm thấy gò bó. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề né tránh, không hề chùn bước. “Không phải là chị không cần, mà là chị không quen. Ngay cả khi chị mạnh mẽ, độc lập, và luôn tự giải quyết mọi chuyện, đôi lúc vẫn cần có ai đó bên cạnh. Đó không phải là ỷ lại, Yuurei, đó là sự tin tưởng.”

Yuurei khẽ cười, một nụ cười mỏng như cánh hoa hồng: “Tin tưởng không đồng nghĩa với việc dựa vào, Pantalone. Cậu nên hiểu điều đó hơn bất kỳ ai.”

Anh nhìn cô, ánh mắt anh không còn sự vội vã, chỉ có một sự kiên định lặng lẽ. “Tôi không muốn chị thay đổi. Tôi chỉ muốn chị biết rằng tôi ở đây, không phải để làm bến đỗ, mà là một người đồng hành. Nếu chị chọn không chia sẻ, tôi vẫn chấp nhận. Nhưng tôi muốn chị nhớ, chị sẽ không còn phải đối mặt với mọi thứ một mình.”

Yuurei nhìn anh, ánh mắt dịu lại, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ bình thản. “Ta biết. Nhưng có lẽ, việc một mình đã là bản năng của ta rồi, Pantalone.”

“Tôi không muốn thay đổi bản năng của chị, chỉ muốn là một phần trong nó,” anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng trong đó có một sự kiên định không thể phủ nhận.

Cô im lặng, ánh mắt dời về phía chân trời một lần nữa. “Cậu thật cố chấp.”

“Chỉ khi đó là về chị,” anh mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.

Yuurei không đáp, nhưng sự im lặng của cô lúc này không còn nặng nề như trước. Thay vào đó, nó giống như một sự chấp nhận, không phải ỷ lại, mà là mở ra một góc nhỏ trong thế giới vốn luôn khép kín của cô. Có lẽ, đối mặt với sự chia sẻ và đồng hành không phải là điều dễ dàng, nhưng trong sâu thẳm, Yuurei biết rằng có những thứ không cần phải giữ lại một mình.

Tiếng chuông gió ngoài cửa sổ khẽ vang lên, làm gián đoạn sự im lặng giữa hai người. Yuurei đứng đó, ánh mắt không rời khỏi chân trời, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó xa vời, điều gì đó mà cô không muốn hay không thể chia sẻ. Bầu không khí tĩnh lặng kéo dài, không còn những từ ngữ cần thiết, chỉ còn lại cảm giác lạ lẫm và thấu hiểu không lời.

Pantalone vẫn đứng đó, nhìn vào cô, cảm nhận được từng cử động nhỏ của cô, những thay đổi trong cách mà cô thở, trong từng cái lướt mắt của cô. Có điều gì đó trong ánh mắt cô, có một nỗi buồn mơ hồ mà anh chưa bao giờ thấy trước đây. Có thể đó là một nỗi đau mà cô đã từng chịu đựng, một sự trống rỗng mà cô cố gắng lấp đầy bằng sự mạnh mẽ của mình. Anh không ép buộc, không thúc giục cô phải mở lòng, nhưng anh biết, rằng có những điều chỉ có thể được nói ra khi trái tim đã sẵn sàng chấp nhận.

Cuối cùng, Yuurei xoay người, đôi mắt đỏ sẫm của cô nhìn thẳng vào Pantalone. Cô không nói gì ngay lập tức, chỉ nhìn anh như thể đang cân nhắc xem có nên chia sẻ một phần nào đó của mình hay không.

“Pantalone” cô cất tiếng, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng có chút gì đó xa xăm, “Cậu có bao giờ cảm thấy rằng những gì mình đã sống qua, những gì mình đã hy sinh, đều không có ý nghĩa gì sao?”

Pantalone ngỡ ngàng, không ngờ cô lại đưa ra câu hỏi này. Anh không trả lời ngay mà chỉ đứng đó, đôi mắt anh không hề rời khỏi cô. Anh biết rằng Yuurei luôn cảm thấy rằng những sự hy sinh, những nỗ lực của mình có thể sẽ chẳng bao giờ được đền đáp. Nhưng anh không muốn cô nghĩ như vậy.

“Chị nghĩ vậy sao?” Pantalone hỏi, giọng anh kiên định nhưng cũng đầy sự quan tâm. “Chị đã hy sinh rất nhiều, Yuurei. Những gì chị đã làm có ý nghĩa không chỉ với riêng chị mà còn đối với nhiều người xung quanh. Đừng bao giờ nghĩ rằng mọi thứ chỉ là vô nghĩa. Vì chị không bao giờ cô đơn trong những quyết định của mình.”

Yuurei nhắm mắt một lúc, như thể để tránh ánh nhìn đầy sự thấu hiểu của anh. “Dễ dàng nói vậy, Pantalone. Nhưng đôi khi ta chỉ thấy một mình giữa tất cả những điều đã xảy ra.”

Pantalone tiến gần hơn, lần này, không phải vì muốn xâm phạm không gian riêng tư của cô, mà là để cô cảm nhận được sự hiện diện của anh. “Không phải tất cả những điều trong cuộc sống đều có thể lý giải bằng lý trí, Yuurei. Có những thứ chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim. Và trái tim tôi ở đây, sẵn sàng để chia sẻ với chị.”

Cô ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt chân thành của anh. Một phần trong cô vẫn muốn giữ khoảng cách, nhưng một phần khác lại cảm thấy sự an ủi mà anh mang đến thật gần gũi. Yuurei không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu, một cử chỉ đầy mệt mỏi, nhưng cũng như một sự đồng thuận âm thầm.

Pantalone nhận ra sự thay đổi trong cô, mặc dù không phải là một sự thay đổi rõ rệt, nhưng là một bước tiến nhỏ trong việc mở lòng. Anh không ép buộc cô, nhưng anh biết rằng đôi khi, chỉ cần ở bên nhau, không cần phải nói quá nhiều, là đủ.

Yuurei cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt không còn lạnh lùng như trước. “Cảm ơn cậu, Pantalone. Cảm ơn vì đã ở bên cạnh ta đến tận bây giờ."

Pantalone mỉm cười nhẹ nhàng, lần này nụ cười của anh không chỉ là sự trấn an, mà là sự chấp nhận và sự kiên nhẫn. “Chị không cần phải thay đổi tất cả ngay lập tức. Chỉ cần chị biết rằng tôi ở đây, bên cạnh chị, trong mọi quyết định, dù là trong bóng tối hay ánh sáng.”

Yuurei không đáp, nhưng một cảm giác ấm áp dâng lên trong cô, như thể những bức tường cô đã xây dựng bấy lâu nay đang dần sụp đổ, để lại một khoảng trống nhỏ. Và, có thể, từ giờ, cái khoảng trống đó sẽ không còn trống vắng nữa.

Yuurei đứng lặng lẽ một lúc lâu bên cạnh Pantalone, cảm nhận được sự trầm lắng trong không khí. Một cảm giác nhẹ nhàng, nhưng đầy mạnh mẽ, dâng lên trong cô. Cô quay sang nhìn anh, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà dường như chứa đựng một sự đồng cảm sâu sắc, một phần nào đó của sự chia sẻ mà cô đã bắt đầu học cách mở lòng.

Bất ngờ, cô tiến gần đến anh, và trong khoảnh khắc ấy, Pantalone không kịp phản ứng trước hành động của cô. Yuurei khẽ nhón chân, đôi môi của cô chạm nhẹ vào môi anh. Cử chỉ ấy không vội vàng, cũng không có sự khẩn trương, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, như thể cô muốn gửi đi một thông điệp. Cảm giác mềm mại ấy nhanh chóng thay thế mọi lời nói chưa kịp thốt ra, như một sự thừa nhận không cần diễn giải.

Khi môi cô rời khỏi anh, cả hai đứng lặng im trong giây lát, ánh mắt Yuurei chứa đựng sự dịu dàng mà trước đây chưa từng có. Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, cô quay người bước đi, không quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro