Chương 4: Câu Chuyện Có Thể Khiến Họ Nở Nụ Cười Mỗi Khi Nhắc Lại
Mei và cô bé tiếp tục di chuyển, lòng mỗi người mang theo một sự im lặng khó nói thành lời. Dù đã nói vậy, nhưng trong thâm tâm, Mei không thể dứt khỏi cảm giác có điều gì đó lạ lùng đang chờ đợi phía trước. Hắn cảm nhận được cái gì đó trong không khí, như thể từng bước đi của họ đang vẽ nên một khung cảnh phức tạp mà hắn không thể nhìn rõ được.
"Em nghĩ lại rồi, em thật sự không hiểu anh," cô bé nói, giọng dịu lại nhưng vẫn mang chút lo lắng. "Anh giúp em, nhưng lại nói chuyện như thể anh đang giấu giếm điều gì đó quan trọng. Anh không nghĩ em sẽ nhận ra sao?"
Mei liếc nhìn cô bé, nhưng không đáp lại ngay lập tức. Hắn khẽ thở dài, như thể lời nói sắp ra nhưng lại bị chặn lại bởi một lực vô hình nào đó. "Cuộc sống không phải lúc nào cũng rõ ràng, em à. Có những chuyện mà em sẽ phải học cách chấp nhận, mặc dù chẳng thể lý giải được."
Cô bé im lặng, đôi mắt vẫn dõi theo từng bước chân của Mei, như thể muốn hiểu thêm điều gì đó mà anh trai này đang che giấu. "Anh biết, nhưng... sao anh lại làm thế? Giữa chúng ta là gì cơ chứ? Chỉ là hai người vô tình gặp nhau thôi mà..."
Mei không đáp, hắn chỉ mỉm cười nhẹ và bước tiếp, dường như đang tự dặn lòng rằng mình không cần phải lý giải mọi thứ, dù hắn có biết hắn không cần phải kể hết với cô bé này. Mỗi người đều có những câu chuyện riêng, và hắn chẳng muốn mình trở thành kẻ kể chuyện cho những người không phải là đối tượng.
Chợt, một tiếng động nhỏ vang lên phía trước—tiếng xào xạc của lá cây. Mei khẽ dừng lại, tay đặt lên thanh kiếm bên hông, ánh mắt trở nên sắc bén hơn bao giờ hết. Cô bé nhìn hắn, rồi ngẩng lên về phía trước, không nói gì. Họ biết rằng không thể dễ dàng bước đi trong im lặng quá lâu.
"Cẩn thận," Mei thì thầm. "Có gì đó không ổn."
Ngay lúc đó, bóng dáng một người lạ xuất hiện từ trong bóng tối, thoáng chốc đã đứng chắn trước mặt họ. Người đó mặc áo choàng đen, khuôn mặt che khuất trong bóng tối, chỉ để lộ đôi mắt sáng rực. Đúng lúc, Mei đã sẵn sàng uốn lưỡi, nhưng người lạ đó lại lên tiếng:
"Cẩn thận với những lời hứa không được giữ, Mei. Cậu không biết đâu... mọi chuyện không như cậu nghĩ."
Cô bé ngẩng đầu nhìn Mei, lòng bối rối không rõ, nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất. Trùng hợp thay, trong đầu Mei cũng đang có suy nghĩ giống như thế: ... Khứa này từ đâu chui ra vậy?
Mei đứng im, mắt vẫn không rời khỏi bóng người trước mặt. Cô bé lúc này cũng bắt đầu cảm thấy có gì đó kỳ quặc. Thế là họ đứng đối diện nhau trong một khoảng lặng đầy căng thẳng, chẳng ai chịu nhúc nhích.
Sau một lúc, Mei cuối cùng cũng phá vỡ im lặng, nhưng giọng của hắn lại không có vẻ gì là căng thẳng, ngược lại, nó còn mang chút bỡn cợt. "Lại là mấy lời cảnh báo bí ẩn kiểu này à? Đã bảo rồi, tôi không thích kịch bản kiểu này đâu."
Người lạ không trả lời ngay, chỉ thở dài như thể đang chuẩn bị kể một câu chuyện dài. Hắn kéo tay áo lên, hớn hở như một kẻ có chút vui vẻ. "Thật sự, không phải là tôi muốn nói cậu không thể làm gì, nhưng mà... cậu nên biết là có vài thứ không thể thay đổi, Mei à."
Mei nhướng mày, không thể không mỉm cười. "Vậy sao? Thế thì nói tôi nghe thử xem, tôi sẽ không làm gì được cái gì, nhé."
Người lạ rút từ trong túi áo một tờ giấy cuộn lại, vẻ mặt có chút nghiêm trọng—nhưng rõ ràng là hắn không hiểu tình hình. Hắn đưa tờ giấy về phía Mei, người mà không thể không cảm thấy có chút tò mò.
"Đây là gì?" Mei nhướn mày.
"Tôi chỉ muốn cậu biết một điều," người lạ hắng giọng, mắt sáng lên một cách bí ẩn. "Cậu không thể chạy khỏi quá khứ đâu. Và quá khứ cũng vậy."
Mei nhìn tờ giấy trong tay, rồi quay sang cô bé, ánh mắt đầy ngờ vực. "Sao tôi có cảm giác mình đang tham gia một vở kịch thảm hại nhỉ?"
Cô bé bối rối, chớp mắt nhìn tờ giấy, nhưng rồi lại nhún vai. "Có lẽ anh nên mở ra xem thử."
Mei chỉ cười, rồi mở tờ giấy ra. Nhưng khi hắn nhìn thấy dòng chữ bên trong, hắn chỉ biết thở dài một cách chán nản. Trên tờ giấy, viết vỏn vẹn một câu: "Quây quanh một chiếc bàn là ba con người cùng một chiếc pizza, tối đa mỗi người có thể ăn là ba miếng, nhưng chỉ hai người có thể ăn lượng bánh tối đa."
"..."
"..."
"..."
"Đây là cái gì? Một thông điệp bí mật? Ám hiệu? Đố vui có thưởng? Lời tiên tri cần được giải đáp?" Mei hỏi lại, tuy câu chữ nói ra có vẻ đang vui, nhưng giọng điệu không giấu được sự chán nản.
Người lạ nhìn hắn, vẻ mặt như thể hoàn toàn không hiểu vấn đề. "Ah, không phải sao? Có thể cậu sẽ hiểu sau."
Mei nhìn chằm chằm vào tờ giấy một lúc, rồi ngẩng lên nhìn người lạ, bất lực. "Nếu đây là trò đùa thì tôi sẽ bỏ đi ngay bây giờ."
Cô bé bên cạnh bật cười, cô cảm thấy bầu không khí vốn cứng nhắc giữa mình và anh trai đã thả lỏng không ít, nhẹ nhàng nói: "Thôi đi, anh không thấy người này chỉ đang cố làm cho mọi thứ thú vị lên sao? Chúng ta kệ hắn đi, đi tiếp thôi."
Người lạ liếc nhìn cô bé một cái, rồi như thể chợt nhận ra điều gì, liền quay lưng bỏ đi. "Cứ thế mà đi nhé, đừng có hỏi quá nhiều. Đôi khi cuộc sống không phải lúc nào cũng có câu trả lời... nhưng ít nhất vẫn sẽ có hai miếng pizza cho mỗi người."
Mei nhìn theo bóng dáng người lạ, không biết nên cười hay khóc. "Chắc chắn tôi vừa tham gia vào một câu chuyện kỳ quặc nhất trong đời mình."
Cô bé cười phá lên, chẳng buồn che giấu. "Vậy thì ít nhất anh cũng có một câu chuyện để kể rồi đấy."
Mei thở dài, nhưng không thể không bật cười. "Số tôi khổ quá mà..."
Vậy là, giữa bóng tối của khu rừng, họ tiếp tục bước đi — hỏi dồn và không có lời giải đáp, nhưng ít ra thì vẫn còn có những thứ khiến họ có thể cười. Ít ra thì họ đã không còn cảm thấy cứng nhắc khi ở cùng đối phương nữa.
*****************
Một thời gian sau, sau vài ngày đi trong khu rừng, họ cuối cũng rời khỏi được đó và bắt đầu tiến về phía nhà của cô bé. Con đường từ rừng ra đến ngôi nhà đáng lý sẽ không dài lắm, nhưng có vẻ như họ đã đi mãi mà chỉ thấy toàn đất đai với cây cối chứ chẳng thấy nhà cửa đâu. Mei không thể không nhíu mày khi nhìn xung quanh, cảm giác như tất cả con đường này đều trông giống nhau.
Cô bé đi cạnh Mei, vẫn lầm bầm: "Anh chắc chắn là chúng ta đi đúng hướng chứ?"
Mei quay sang cô bé, nhún vai một cách thản nhiên. "Nếu có gì sai thì đừng trách tôi, tôi không phải là người dẫn đường chuyên nghiệp nhất Teyvat đâu."
Cô bé liếc nhìn hắn, đôi mắt tò mò. "Thật sao? Em cứ nghĩ anh là kiểu người có thể tìm đường đến bất kỳ đâu mà không cần bản đồ."
Mei hừ một tiếng. "Tôi có thể tìm đường trong bóng tối, nhưng chỉ khi không có ai đi cùng tôi."
Cô bé không cười, chỉ hơi nhếch môi. "Hmmm, anh lạ thật đấy. Người bình thường sẽ là ngược lại chứ nhỉ? Anh cũng đâu có bị mù đâu, đúng không?"
*****************
Họ tiếp tục bước đi, và mặc dù không thấy ngôi nhà đâu, nhưng Mei vẫn cảm thấy như có cái gì đó đang dần rõ ràng hơn. Nhưng lúc đó hắn không phân biệt được, đây là một tín hiệu tốt hay xấu.
Tới khi ngôi nhà hiện ra phía trước, Mei không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nó là một ngôi nhà nhỏ, kiểu cũ, với mái ngói đỏ và những bức tường gỗ đã bạc màu vì thời gian. Vậy mà nhìn có vẻ rất ấm cúng.
"Đây là nhà của em?" Mei hỏi, không thể không đánh giá lại ngôi nhà một lần nữa.
"Vâng." Cô bé gật đầu.
"Cuối cùng cũng đến rồi," cô bé nói, hơi thở nhẹ nhõm.
Mei nhìn ngôi nhà một lần nữa, lần này không thể tránh khỏi một cảm giác gì đó kì quặc. Nó có vẻ bình thường, nhưng lại có một thứ gì đó đập vào mắt hắn như thể đây không phải là nơi an toàn mà hắn đã tưởng.
"Em thật sự sống ở đây sao?" Mei hỏi, giọng có chút hoài nghi.
Cô bé gật đầu. "Đúng vậy. Đây là nhà ông em. Chắc anh cũng sẽ gặp ông ấy thôi."
Mei gật đầu, nhưng vẫn không ngừng cảnh giác. Hắn có cảm giác rằng mọi chuyện chưa kết thúc, và thực ra, nó chỉ mới bắt đầu. Cả ngôi nhà, con đường, và người ông lạ lùng của cô bé đều khiến hắn cảm thấy như có một cái gì đó đang đợi chờ ở phía trước. Hắn có thể chọn bước vào, hoặc bước đi tiếp... Nhưng rồi hắn lại chần chừ, như thể cảm nhận được rằng mọi thứ chỉ là một phần của một câu chuyện lớn hơn mà mình chưa thể hiểu hết.
Khi họ bước vào ngôi nhà, Mei không thể không ngạc nhiên khi thấy bên trong hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài. Nó không phải là một ngôi nhà bình thường, mà là một không gian có vẻ như được thiết kế để che giấu nhiều điều. Những bức tranh treo trên tường đều có một cái gì đó kỳ lạ, những đồ vật trang trí như thể chứa đựng bí mật. Cảm giác như ở đây có những câu chuyện mà những người bên ngoài không bao giờ được phép biết.
Mei quay sang cô bé, ánh mắt trầm ngâm. "Cái này... không giống những gì tôi tưởng tượng."
Cô bé cười nhẹ. "Ông em thích vậy. Ông luôn có một không gian riêng cho những câu chuyện, tối nào em cũng ngồi nghe ông kể."
Mei nhìn vào bức tranh lớn ở bức tường gần đó, không thể không cảm thấy nó đang theo dõi mình. Có cái gì đó trong không khí, trong những thứ xung quanh, làm cho hắn cảm thấy như mình đang ở trong một vở kịch mà chính hắn là nhân vật chính, nhưng lại chẳng biết phải làm gì.
Ngay khi họ tiến vào sâu hơn trong nhà, một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong phòng. "Cả hai đến rồi sao?"
Mei quay qua, mắt nheo lại. Ông cụ đứng ở cửa, tay chống vào chiếc gậy, khuôn mặt hốc hác, có vẻ gầy yếu, tay chân hơi xanh, nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự sáng suốt và kỳ bí. Đó chính là ông của cô bé. Mei không thể không cảm thấy một chút gì đó khó hiểu khi nhìn ông lão, một cảm giác mà hắn không thể lý giải được. Nhưng rồi hắn nhanh chóng xua đi suy nghĩ đó. Dù sao, ông lão trông cũng chỉ là một người bình thường.
"Ông, cháu đưa được thầy thuốc về rồi. Anh ấy là Mei, là học trò của Baizhu đại nhân, anh ấy đã hứa sẽ giúp cháu."
"..." Hắn hứa như vậy hồi nào? Nếu nói về một lời hứa như thế, thì phải nói tới Gui tiên sinh cơ.
"Chào anh, Mei," ông nói, giọng điềm tĩnh, như thể đã biết rõ mọi chuyện sẽ ra sao. "Mời vào, chúng ta có nhiều thứ cần nói."
Mei cảm thấy một chút ngột ngạt, nhưng hắn vẫn bước vào, không thể rút lui. Điều gì đó lớn hơn, mạnh mẽ hơn đang lôi kéo hắn vào trò chơi này—và có lẽ, lần này, hắn không thể lươn lẹo quay đầu được nữa.
"Xin thất lễ, thưa cụ. Sao cụ lại nói như thể... Cụ biết tôi sẽ là người tới?"
Ông lão mỉm cười một cách bí ẩn, đôi mắt sáng quắc nhìn Mei như thể đã thấy hết thảy mọi thứ. "Tôi không phải là người hay đoán trước đâu. Nhưng con đường các cậu đi, và cái cách mà cậu xuất hiện ở đây, tất cả đều có lý do của nó."
Mei ngạc nhiên, không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như đang bị một cái nhìn xuyên thấu. Hắn chỉ muốn bỏ đi, nhưng lại bị điều gì đó giữ chân lại.
Cô bé đứng bên cạnh, không hề chú ý đến không khí căng thẳng hay điều gì bất thường, tiếp tục mỉm cười. "Ông luôn nói thế thôi. Ông em rất giỏi trong việc làm cho mọi thứ trở nên có ý nghĩa... dù chúng nghe có vẻ vô nghĩa hay kỳ quặc đến thế nào đi chăng nữa."
Mei nhướn mày. "Kỳ quặc? Tôi đoán có thể là... 'quá kỳ quặc' là từ phù hợp hơn."
Ông lão cười nhẹ, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. "Với một người làm học trò của ngài Baizhu, cậu có thể sẽ không dễ dàng để bị lừa bởi những điều đơn giản. Nhưng như tôi đã nói, có một số thứ mà cậu chưa thể nhìn thấy. Và có những câu hỏi, dù có trả lời, cũng không thể giải thích hết."
Mei thở dài, cảm giác như mình đang rơi vào một cái hố sâu mà không có đường ra. "Cảm ơn ông vì đã đưa ra lời giải thích, nhưng tôi có cảm giác như mình đang tham gia vào một trò đùa rất xấu."
Cô bé từ bên cạnh lặng lẽ thở dài. "Anh cứ để ông em kể đi, thường thì sau một lúc... mọi thứ sẽ rõ ràng hơn. Ít nhất anh sẽ có cái gì đó để cười sau đấy."
Mei liếc cô bé một cái, rồi lại quay sang ông lão. "Tôi hy vọng vậy, ông lão. Nhưng nếu đây là một câu chuyện mà tôi không thể hiểu, thì tôi sẽ rút lui nhanh chóng." Nói vậy nhưng hắn thực sự không muốn nghe nữa, hắn cảm thấy ông lão này đã già rồi, chỉ đơn giản là thích tám nhảm thôi.
Ông lão nhìn hắn, ánh mắt có chút xót xa nhưng cũng chứa đựng một sự hiểu biết kỳ lạ. "Cậu sẽ không rút lui đâu, Mei. Cuộc hành trình này là của cậu, không phải của tôi. Cậu phải hiểu rằng không phải lúc nào cũng có câu trả lời ngay lập tức, nhưng những câu hỏi cậu đặt ra sẽ dẫn dắt cậu đến một sự thật."
"Vậy là tôi vẫn sẽ phải tiếp tục cái hành trình mà tôi thậm chí không biết mình đã bắt đầu này à?" Mei hỏi lại, giọng có chút bất mãn. "Tôi không nghĩ mình có thể hoàn thành mọi thứ mà không có chút thông tin."
"Đừng lo," ông lão nói nhẹ nhàng. "Cậu sẽ có thông tin, nhưng không phải theo cách mà cậu nghĩ đâu. Đôi khi, để hiểu được một câu chuyện, cậu phải sống trong nó."
"Thôi được," Mei thở dài, đầy bất lực, trả lời qua loa cho xong chuyện, "Dù sao tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác đúng không?" Hắn thật sự không biết cách nói chuyện với người già mà.
Ông lão cười, lần này tiếng cười như thể đã đoán trước mọi điều sẽ xảy ra, đoán được cả câu trả lời vừa rồi của hắn. "Cậu có nhiều lựa chọn, chỉ là cậu chưa nhận ra thôi."
Mei không biết nên cảm thấy nhẹ nhõm hay căng thẳng hơn với câu này.
Trong phòng đầy những món đồ kỳ lạ và những bức tranh mờ ảo, Mei cảm thấy như mình là một nhân vật trong một câu chuyện mà chính hắn cũng không thể đoán được kết thúc. Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn đã bước vào—và không thể rút lui.
Mei đảo mắt, chợt nhớ ra lí do hắn đến đây. "Baizhu sẽ đến giúp ông, ông ấy đang trên đường rồi. Đừng lo lắng," Mei nói, cố giữ vẻ bình tĩnh. "Tôi chỉ là người đưa thuốc thôi."
Cô bé đứng bên cạnh, ánh mắt đầy lo lắng. "...Baizhu đại nhân sẽ đến sao? Nhưng..." Cô dừng lại một chút rồi nhìn ông lão, "Ông không cần phải lo đâu! Mei sẽ cứu ông mà!"
Mei khẽ nhăn mặt. "Là Baizhu sẽ cứu ông, không phải tôi. Tôi chỉ là người mang thuốc thôi. Nếu tôi có thể chữa lành một bệnh gì đó, tôi đã trở thành bác sĩ rồi."
Ông lão nhìn hắn, vẻ mặt bình thản, như thể ông đã đoán trước mọi điều. "Thuốc thì có thể chữa cho căn bệnh hiện tại của tôi, nhưng không phải mọi thứ đều có thể chữa được bằng thuốc."
Mei thở dài, bước lại gần và lấy ra lọ thuốc mà Mei đã chế cho ông lão trên đường đi. "Thuốc này sẽ giúp ông cầm cự thêm một thời gian. Nhưng đừng hy vọng vào những điều kỳ diệu, ông lão. Thật ra, tôi cũng chẳng biết nó hiệu quả đến mức nào."
Ông lão nhẹ nhàng giơ tay ra nhận lấy lọ thuốc, ánh mắt vẫn kiên định. "Ít nhất nó sẽ giúp tôi có thêm thời gian để nói chuyện với cậu về những thứ quan trọng."
Mei lắc đầu, cười khẩy. "Cảm ơn, ông lão. Nhưng tôi không nghĩ mình có đủ thời gian cho những câu chuyện dài dòng đâu. Mà kể ra, tôi cũng có chút tò mò về việc ông biết trước tôi sẽ đến."
Cô bé đứng bên cạnh, nhướn mày, "Ông em luôn có những cách kỳ lạ để biết mọi thứ. Lâu lâu ông nói rằng ông có thể cảm nhận được mọi thứ trước khi nó xảy ra."
Mei nhìn ông lão một hồi, vẫn chưa thể lý giải được gì. "Thật là một ông lão kỳ quặc, không giống ai cả." Chẳng lẽ ông ấy là một nhà chiêm tinh về hưu ở ẩn à?
Ông lão mỉm cười. "Cậu không cần phải hiểu hết. Chỉ cần sống với nó một thời gian rồi cậu sẽ thấy rõ. Đừng lo, cậu sẽ ổn thôi."
Mei nhìn ông lão một lúc, rồi quay sang cô bé. "Vậy, có phải tôi vẫn sẽ phải tiếp tục cái trò đùa này, đúng không?"
Cô bé khẽ mỉm cười. "Dù sao thì, ít nhất anh cũng đã tình nguyện bước vào rồi, đúng không?"
Mei không thể không bật cười. "Có lẽ tôi sẽ phải cười vào cái sự ngớ ngẩn này mất thôi."
Ông lão bật cười nhẹ, đôi mắt vẫn ánh lên sự bí ẩn. "Mỗi câu chuyện đều có một cái kết, Mei. Cái kết này sẽ đến khi cậu ít ngờ tới nhất. Nhưng đừng lo, tôi sẽ giúp cậu tìm ra câu trả lời khi tôi còn có thời gian."
Mei lắc đầu. "Tôi cảm thấy như đã bị lôi kéo vào một vở kịch không thể thoát ra, và nó sẽ hạ màn khi ánh đèn còn chưa tắt."
"Đôi khi, không phải lúc nào chúng ta cũng có thể chọn vai diễn của mình," ông lão trả lời, nụ cười vẫn không rời khỏi khuôn mặt.
Mei mím môi, cảm giác như mình đang tham gia vào một trò chơi không có quy tắc. Hắn không biết phải làm gì, chỉ biết rằng con đường này không thể dễ dàng. Nhưng ít ra, khi ký ức này thoáng qua trong đầu hắn trong tương lai, nó cũng có thể mang lại cho hắn một chút nụ cười trên gương mặt sau này.
Như thế thôi, là đã đủ gọi là có ý nghĩa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro