Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[XiaoKazu/Xiao x Kazuha] Bến đỗ (1)

Title: Bến đỗ (1)

Author: Sunakara Naraka (Narkchan)

Disclaimer: Các nhân vật đề cập trong fic không hề thuộc sở hữu của mình nhưng câu chuyện giả tưởng của mình sẽ dùng họ làm nhân vật để thể hiện.

Fandom: Genshin Impact

Pairings: XiaoKazu/Xiao x Kaedehara Kazuha

Rating: G

Category: Soft/Angst

Ảnh bìa: 808788983

-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

Dòng máu đỏ tươi tuông ra từ đôi môi nhợt nhạt đang yếu ớt cử động của chàng thiếu niên tóc trắng, cánh hoa anh đào xinh đẹp ngưng nhảy múa cũng đã bắt đầu chìm trong thứ chất lỏng tanh tưởi nhưng diễm lệ nơi chia cắt thân xác của chàng ronin. Âm thanh đao kiếm xô xác dần nhòe đi trong đôi tai rỉ máu. Giờ đây Kaedehara Kazuha không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, những thứ giống như cuộc chiến đang diễn ra hiện tại, lệnh truy lùng Vision, ân oán giữa lôi thần và đảo Watatsumi, cuộc hành trình của nhà lữ hành cùng tinh linh kỳ lạ, hoàn thành tâm nguyện của người bạn đồng hành cũ, vụ làm ăn giữa chị đại và Sangonomiya... Cậu chỉ đơn thuần ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ đã lâu không được chiêm ngưỡng, đây đúng thắng cảnh độc nhất của Inazuma, hàng ngàn cánh hoa anh đào tung bay trong gió tự do tự tại, không quan tâm đến nhân thế sự đời, cứ bay thật cao, thật xa, khi nào mệt thì cứ đáp xuống một nơi nào đó, một bến đỗ...

Thật muốn cùng Xiao-dono ngắm khung cảnh tráng lệ này...Kazuha bỗng bật cười khi nghĩ về phản ứng choáng ngợp của vị tiên nhân nào đó... Liyue và Inazuma đều có mùi vị khá hòa hợp với nhau nếu so với 5 quốc gia còn lại, cả hai đều mang vẻ hoài cổ nhưng thay vì vẻ đẹp mộc mạc, ấm áp và hùng vĩ của Liyue, thì Inazuma lại mang một vẻ đẹp huyền ảo, bí ẩn và diễm lệ... So với rừng cây lá vàng đầy ấm áp, dịu dàng, lắng đọng thì hoa anh đào lại vô cùng bắt mắt, nghịch ngợm, chúng thích chơi đùa cùng gió đến khắp mọi nơi, rõ ràng là nghe chẳng hợp với Xiao một chút nào, nhưng ngắm nhìn cái mới luôn là một điều rất thú vị mà phải không?

A... Nhưng bây giờ Kazuha lại muốn nhìn thấy rừng cây vàng ấm áp ấy hơn... nó thật giống Xiao, kể cả màu sắc vàng ươm cũng làm cậu nghĩ đến đôi mắt huỳnh miêu của vị Hộ Pháp Dạ Xoa... Kazuha muốn về... nhưng không phải cậu đã về rồi sao, Inazuma là nhà của cậu mà... đây là nơi Kazuha sinh ra và lớn lên, là nơi cậu gặp những người đồng chí cùng chung lý tưởng, là nơi những cảnh đẹp xao động lòng người làm Kazuha không thể nào quên... vậy thì cậu còn ngôi nhà nào nữa đâu chứ...

"K... KA... K-ZU... KAZUHA!!!"

Âm thanh của thế giới bên ngoài dần trở lại với chàng thiếu niên, những khuôn mặt quen thuộc hiện lên trước mắt, Sora, Paimon, Gorou, những đồng chí của quân kháng chiến...mọi người đều ở đây rồi nhưng sao...Kazuha lại cảm thấy trống trải đến thế...

"KAZUHA KAZUHA đang chảy máu kìa, chúng ta... SORA, cậu làm gì đó đi!!"

Âm thanh lảnh lót quen thuộc vang lên, giọng nói trẻ con thường ngày vỡ ra, tinh linh nhỏ nắm lấy áo nhà lữ hành, khuôn mặt bị che lấp bởi nước mắt. Đôi mắt vô hồn thường ngày của Sora bây giờ còn vô hồn hơn gấp bội, nhà lữ hành chỉ có thể quỳ ở đó, không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Paimon.

"Paimon... Kazuha..cậu ấy không thể cứu được nữa rồi..."

Gorou nhìn thân xác đứt liền thành hai nửa của Kazuha trên vũng máu điểm xuyến bằng những cánh hoa anh đào. Đây là chuyện hiển nhiên khi đối mặt trực tiếp với 'lưỡi đao vô tưởng' của Shogun nhưng Gorou vẫn thấy bứt rứt vì mình không thể giúp được gì.

"Gorou, Gorou, Kokomi, hay là cậu gọi Kokomi đến đây đi! Có thể cô ấy sẽ chữa được cho Kazuha đó"

Paimon nắm lấy cánh tay của Gorou mà lắc, Gorou chỉ nhìn con bé mà lắc đầu, nhìn biểu hiện của Paimon càng làm khiến chàng trai người thú thêm đau đớn.

"Các cậu bị sao vậy chứ, sao ai cũng im lặng hết như vậy, Kazuha không thể chết như thế được đúng không??"

Đôi tay nhỏ của Paimon đánh liên tục vào người của Gorou, mọi người xung quanh đều im lặng theo dõi khung cảnh tang thương này, lần này người duy nhất phải nằm xuống là Kazuha, sau khi giúp nhà lữ hành chặn 'lưỡi đao vô tưởng' cậu đã không kìm được mà bị Shogun chém lìa, sau đó Sora đã thuận lợi vào được 'Nhất tâm tịnh thổ' và kết thúc mọi chuyện cùng lôi thần.

"Kazuha Kazuha... nghe tui nói không?? Nè!!!"

Tinh linh trắng tinh hiện ra trước mắt, Kazuha cũng rất thích màu trắng tinh khôi của Paimon, nó làm cậu liên tưởng đến tuyết, thật yên ắng, lắng đọng... nhưng tính cách con bé thì ngược lại hoàn toàn, Kazuha muốn xoa đầu Paimon mà bảo rằng cậu sẽ không sao nhưng đến cả một ngón tay cậu chàng ronin cũng không nhất lên nổi, cậu tự cười bản thân vì đã làm cho một đứa trẻ khóc vì mình mà không thể làm gì được.

"Kazuha đã hứa rồi mà... hứa sẽ cùng nhau ăn món ngon ở Inazuma, hứa sẽ cùng tui với Sora đến Mondstads uống thử rượu bồ công anh, cùng đến Long Tích Tuyết Sơn để chơi tuyết"

Kazuha dần nhớ lại những lời hứa nhỏ bé mình đã nói, nhỏ bé nhưng quan trọng, cậu không hề muộn thất hứa với hai người họ...

"Chúng ta còn hứa là sẽ trở về Liyue để gặp Xiao nữa cơ mà!! Kazuha cậu còn phải gặp lại Xiao nữa mà phải không, đừng chết như thế chứ"

A... đúng rồi, đây không phải là nhà của Kazuha, không phải Inazuma... nhà của Kazuha là nơi có Xiao... một nhà trọ nhộn nhịp cho những du khách lữ hành lúc nào cũng tấp nập, đông đúc, nhưng nơi đó lại có một ban công vắng vẻ dành cho vị khách đặc biệt. Đó là 'bến đỗ' của Kazuha, là nơi cậu sẽ trở về dù có du hành đến bất cứ nơi đâu, dù là sau khi mời rượu nhà thơ lang thang ở Thành phố lộng gió, hay nhấp trà cùng vị cố vấn của Vãng Sinh Đường ở 3 cốc say mèn. Nhưng lần này thì Kazuha không thể về được rồi....

"Xiao... tôi muốn về nhà..."

...

...

...

...

...

...

...

Huỳnh miêu nhãn mở to trong bóng tối, nghiệp chướng bao phủ ăn mòn từng sợi dây thần kinh của Hộ Pháp Dạ Xoa, Xiao nhìn xác quái vật nằm ngổn ngang dưới chân, Hòa Phác Diên vẫn cắm trên người tên Mitachurl, sự đau đớn lan ra từng tế bào của Xiao, mạch máu như muốn nổ tung. Giấc mơ vô cùng rõ ràng khi ngài bị bất tỉnh cứ xuyên qua tâm trí, dày vò vị tiên nhân. Thu đi vũ khí, Xiao dịch chuyển thẳng đến Vãng Sinh Đường.

---

"Oya, Oya vị khách quý nào đây, nếu là mua hàng thì đã quá giờ hành chính rồi, nhưng nếu ngài muốn thì tôi vẫn---"

"Tôi muốn gặp cố vấn của các người"

Không đợi Hutao nói hết, Xiao khó chịu nói ra yêu cầu, HuTao nhận ra sự nghiêm trọng trong chất giọng của vị Hộ Pháp Dạ Xoa liền thu lại tâm trạng kinh doanh, gọi Zhongli ra.

Xiao thuật lại tất cả câu chuyện diễn ra cho Nham Vương Đế Quân, Zhongli nhìn vị Hộ Pháp Dạ Xoa đang kiềm chế nghiệp chướng trước mắt mà chỉ biết thở dài, dù ngài có giúp thì cũng không xua tan được bao nhiêu. Có lẽ vì Xiao quá ám ảnh với sự mỏng manh của con người, chỉ trễ 1 khắc thôi thì đã đánh mất họ trong tầm tay. Tuy nhiên chuyến đi lần này của Kazuha dù là Zhongli cũng không thể chắc chắn thằng bé được trở về an toàn, chống lại thần linh là điều không hề đơn giản. Nhìn Dạ Xoa trước mắt chắp tay tựa trên trán, mắt nhắm chặt vật vã với giấc mơ rõ ràng đến từng khung hình, Zhongli đặt tách trà xuống bàn

"Hãy đến Inazuma đi, đến để đưa Kazuha về nhà"

Xiao ngước đầu lên nhìn thẳng vào mắt Zhongli, Dạ Xoa đang dao động... Đây là lần đầu tiên Zhongli thấy cậu ta dao động đối với việc rời khỏi Liyue, rời khỏi vị trí kẻ bảo hộ cho Liyue.

"Hợp đồng của cậu đã chấm dứt rồi, Hộ Pháp Dạ Xoa, bây giờ cậu không còn bị ràng buột bởi hợp đồng của vị Nham Vương Đế Quân đó nữa, ông ấy đã chết rồi..."

"Nhưng... nhưng nghiệp chướng của tôi vẫn chưa chấm dứt..."

Xiao nhận ra mình đã quá kích động khi đứng lên đối chấp với Zhongli thì liền cúi đầu ngồi xuống.

"Ta và Ganyu sẽ xử lý những chuyện này cho đến khi cậu trở về, và đừng mang cảm giác ngươi nợ bọn ta điều gì cả, bọn ta cũng đã nhận từ ngươi rất nhiều, vả lại ta và Ganyu cũng rất mong được gặp lại chàng trai có đôi mắt phong diệp đó, nụ cười của đứa trẻ đó làm người khác cảm thấy thật dễ chịu..."

Zhongli nhanh chóng thoát ra những suy nghĩ hoài niệm về những sự việc cách đây không lâu

"Đừng chần chờ nữa, Xiao, đứa trẻ đó đang đợi cậu, không... phải là cậu muốn dẫn đứa trẻ đó về, phải chứ?"

Đúng, Xiao muốn tận mắt nhìn thấy Kazuha, muốn tận mắt nhìn thấy Kazuha không bị bất cứ tổn hại nào, giấc mơ bộc phát do ảnh hưởng của nghiệp chướng rất kinh khủng, nó như một thước phim quay chậm ăn sâu vào tâm trí của Dạ Xoa dù đang thức. Xiao đứng thẳng người, cúi đầu chào Zhongli rồi biến mất sau làn khói đen.

"Oya, Oya Zhongli tiên sinh, có vẻ vài ngày nữa ngài sẽ phải dẹp loạn tứ phương mà không chuyên tâm vào công việc được rồi."

Zhongli nâng tách trà đã nguội lên nhấp một hơi rồi thở dài.

"Vậy thì mong đường chủ chiếu cố lần này rồi, việc này rất quan trọng đối với chúng tôi"

Hutao nheo mắt mỉm cười ma quái

"Sống chết do số mệnh, các vị tiên nhân lại muốn ngăn cản việc đó sao? Chàng trai đó hẳn là rất quan trọng"

"Đúng thế...đáng lẽ đối với chúng tiên mạng sống của con người rất tự nhiên, vòng quay số mệnh chạm đến đích cũng là lúc họ phải rời xa thế gian... Đứa trẻ này chính là đang tự mình bước qua cột mốc quyết định của cuộc đời, phải bước vào một trong hai cánh cửa mà trong đó một cánh cửa sẽ dẫn cậu ta đến hoàng tuyền... Nhưng đứa trẻ này thì khác, nó đã lún sâu vào mối quan hệ với tiên nhân chúng tôi rồi, nên việc chúng tôi nhúng tay vào cũng là một phần của số mệnh nhỉ? Đường chủ Hu"

Đôi mắt tròn xoe của Hu Tao mở to rồi lại nheo lại tinh nghịch nhìn từ Zhongli rồi lại hướng lên ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ.

"Thì ra tiên nhân cũng có tâm tư giống con người ~"

---

Xiao trở về Nhà Trọ Vọng Thư, bước thẳng vào quầy tiếp tân bằng cửa chính. Mọi người tò mò nhìn vị khách vừa lạ lại vừa quen, vị khách có chiếc mặt nạ đáng sợ cùng khí chất tách biệt, hiếm khi nhưng sẽ có lúc xuống nhà ăn cùng những vị khách khác. Không lâu trước đây bên cạnh vị khách đó xuất hiện một thiếu niên, khí chất vô cùng ấm áp, không chỉ vì bộ trang phục màu lá phong bắt mắt, mà còn vì vẻ mặt cùng nụ cười vô cùng ôn hòa của cậu thiếu niên, người ta còn cảm nhận được mỗi khi có cậu thiếu niên kia bên cạnh, thì khí chất lạnh lẽo của vị khách kia mất đi cả 9 phần. Gần đây thì cậu thiếu niên đó không còn lai vãng đến nữa, tâm trạng của vị khách này ngày càng tồi tệ, khi người đó đi qua ai cũng cảm nhận được âm khí nặng nề xung quanh.

Xiao thông báo với bà chủ nhà trọ là sẽ đi đến Inazuma trong vài ngày tới. Cô ấy khá ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi gì thêm. Xiao bước lên tầng cao nhất, vào căn phòng nhỏ thiếu vắng mùi hương của lá phong, với tay cầm lấy tấm bùa cạnh gương, tấm bùa màu xanh ngọc bênh trong là cánh hoa thanh tâm do chính chàng ronin dệt nên. Đeo tấm bùa ngang hông, Xiao đeo mặt nạ vào và dịch chuyển đến bến cảng.

---

Sau khi neo nhờ một chuyến thuyền lớn trong đêm, Xiao đã đến được đất nước Vĩnh Hằng. Dạ Xoa không muốn xuất hiện trước người thường, nhưng như thế sẽ rất khó để tra được thông tin từ Kazuha. Đất nước Vĩnh Hằng không phải là lãnh địa của Hộ Pháp Dạ Xoa. Không khí ở đây vô cùng âm u và ngột ngạt, âm thanh oán trách thù hận vang vọng trong từng thớ thịt. Đây là 'vĩnh hằng' mà Raiden Shogun muốn đạt được sao?

"Hình như phủ Shogun vừa có một vụ lớn lắm đấy, tướng quân Kujou làm loạn cả phủ rồi tôi còn nghe quan chấp hành của Fatui chết dưới lưỡi đao vô tưởng của Raiden nữa"

"Lúc nãy có cả toán người của bọn Sangonomiya tràn vào nữa, lần này mấy tên này làm loạn tới trong thành luôn à?"

"Lợi dụng lúc nội bộ loạn lạc thế này mà đánh vào là đương nhiên rồi, chúng ta nên tìm chỗ trốn thì hơn, cái bọn chết tiệt đó đánh tận vào thành rồi"

Tim Xiao thắt lại, quân kháng chiến đã đánh vào thành rồi, vậy tức là Kazuha có thể đang đối đầu với Raiden. Hộ Pháp Dạ Xoa không quan tâm đến thường dân nữa mà trực tiếp mang mặt nạ chạy đến nơi đang loạn sâu trong thành. Càng sâu vào trong, càng vắng vẻ, người dân đang di tản dần ra bên ngoài. Ngược lại càng vào sâu, âm thành của sấm sét càng rõ rệt, lôi khí chèn ép khiến người ta muốn nổ tung. Nhưng Dạ xoa không còn để tâm đến những thứ vô nghĩa như thế được nữa, chỉ có thể hoản loạn tìm kiếm bóng hình thân thuộc. Ngay khi Xiao nhận ra thân ảnh màu lá phong, cũng chính là lúc 'lưỡi đao vô tưởng' hạ xuống, sấm xét rền vang trấn áp thanh ảnh nhỏ bé của chàng thiếu niên. Cũng ngay lúc Xiao lao đến, chiếc vision lôi liền sáng lên chói lóa, Raiden Shogun bị đẩy lùi bởi 'Vạn Diệp nhất đao trảm'.

Khuôn mặt ngạc nhiên của vị thần nhanh chóng khôi phục, chém thêm 1 đòn nữa vào cậu ronin, vì đòn chém được thực hiện sau khi bị đẩy lùi nên quá sơ sài và không nhiều lực, Kazuha cũng không còn sức nên đã nhân cơ hội lấy đà lùi về phía sau. Sau đó Vision khảm trên tượng trăm mắt nghìn tay lần lượt sáng lên, Sora nhanh chóng vào 'Nhất tâm tịnh thổ' để đối đầu với lôi thần. Sau khi đòn đánh từ trên không của nhà lữ hành giáng xuống Shogun kết thúc, nơi đó chỉ còn một mình nhà lữ hành, Shogun đã không thấy đâu. Quân kháng chiến chạy đến trong hoảng loạn

"Đội trưởng, Raiden đâu rồi??"

Paimon lúc nãy cũng vào 'Nhất tâm tịnh thổ' nên liền giải thích sự việc cho mọi người. Chung quy lại ý quan trọng nhất chính là: Mọi sự đều là âm mưu của Fatui và lệnh thu hồi Vision đã được bãi bỏ.

Lòng Kazuha như trút đi mọi gánh nặng mà từ trước đến giờ cậu phải ôm lấy... Tội phạm bị chính quê hương truy nã, ý định vô lý của Raiden Shogun, tâm nguyện của đồng bạn, ý chí của những đồng chí cùng chiến tuyến... Tất cả đều đã kết thúc rồi... Kazuha tự do ngã xuống như cánh hoa anh đào tự do rời bỏ cội nguồn mà bay theo cơn gió, để rồi đáp xuống vòng tay của vị Hộ Pháp Dạ Xoa. Đúng vậy, đây chính là nơi yên bình nhất, nơi Kazuha thuộc về, nơi có ngài Hộ Pháp Dạ Xoa đây...

Cậu thiếu niên ngửa cổ lên nhìn khuôn mặt của vị Da Xoa mà không khỏi đau lòng, đưa bàn tay đầy vết xước chạm vào khuôn mặt đang nhăn lại đầy đau khổ như sắp khóc kia. Nở nụ cười thanh khiết dịu dàng như thanh tâm, Kazuha cất chất giọng như muốn dỗ dành

"Xiao... sao thế? không phải tôi đã giữ đúng lời hứa với ngài rồi đó sao, haha, ngài làm khuôn mặt như thế tôi cũng rất đau lòng đó..."

Gục đầu vào bờ vai nhỏ bé phía dưới, Xiao chỉ có thể dụi vào người Kazuha làm ướt một mảng phía vai áo.

"Ngài đến đúng lúc lắm đó, ngài biết không? Tôi đã nghĩ rằng cùng Xiao ngắm hoa anh đào thì hay quá..."

Ký ức về giấc mơ đánh vào dây thần kinh của Xiao, làm nghiệp chướng trong người Dạ Xoa dâng lên, làm từng tế bào trên người hắn đau đớn tột cùng, Xiao không biết đây có phải là thực tế hay không, hay chỉ là ảo tưởng do hắn tự thêu dệt lên...

Hả... ảo ảnh... Huỳnh nhãn miêu mở to người trong tay Dạ Xoa bỗng im bặt, nụ cười vẫn còn đó nhưng đôi mắt đã mất đi ánh sáng, bây giờ chỉ còn một màu máu lạnh lẽo. Máu trào ra từ khuôn miệng vẫn nở nụ cười, máu từ nơi chia cắt thân thể của chàng thiếu niên thấm ướt trang phục của vị Hộ Pháp Dạ Xoa. Bầu trời tối tăm bị che phủ bởi mây mù, sấm sét giáng xuống ngay bên cạnh nhưng Xiao vẫn không cảm nhận được gì cả. Mưa như thác đổ xuống người cậu thiếu niên nhỏ bé trước mắt, như muốn cướp đi người trong tay Xiao, cả người Dạ Xoa run rẩy dữ dội vì nghiệp chướng, hai tay điên cuồng ôm chặt người trong tay, miệng không ngừng gọi tên của cậu ronin

"Kazuha...Kazuha...Kazuha...Kazuha...Kazuha...Kazuha..."

Tâm trí của Hộ Pháp Dạ Xoa như cuồng loạng, âm khí xung quanh phát ra như muốn thiêu rụi những kẻ đến gần.

"...o...ao...iao...x...XIAO!"

Một lần nữa đối mặt với khuôn mặt thân thuộc tràn đầy sức sống, bầu trời quang đãng trở lại với ánh mặt trời ấm áp ôm lấy hàng cây anh đào. Nghiệp chướng của Xiao lại dịu xuống, nhưng không hề biến mất, khuôn mặt vặn vẹo chờ đến lúc hình ảnh chàng thiếu niên vuột khỏi vòng tay mình lần nữa. Xiao không biết đâu là thực đâu là mơ nữa rồi...

Cả người Kazuha đau nhức do cái ôm chặt chẽ của Xiao, không đến mức bị thương, nhưng thực sự rất đau, nhưng qua cơn đau đó Kazuha cảm nhận được Xiao đã chịu những gì thông qua nghiệp chướng, nỗi đau Xiao phải chịu chắc chắn phải gấp mấy trăm lần...

Kazuha cảm thấy hôm nay mình rất may mắn, vì vừa mới nghĩ rằng 'nếu có một chiếc lá rơi xuống thay vì một cánh hoa thì tốt rồi' thì đúng lúc đó một chiếc lá rơi vào tầm mắt cậu, vướng trên mái tóc tối màu của vị Hộ Pháp Dạ Xoa.

Điệp khúc quen thuộc vang lên làm át đi âm thanh nhộn nhịp của hậu chiến, âm thanh trong trẻo kéo dài đến khi cái ôm của Dạ Xoa dần thả lỏng, đôi mắt an tĩnh dám nhìn thẳng vào đôi mắt màu hoàng hôn của vị nhạc sĩ. Chiếc lá trong tay lại tiếp tục cuộc hành trình cùng cơn gió. Kazuha rướn người vòng tay quanh cổ của Xiao kéo ngài xuống thì thầm

"Tôi đã ở đây rồi mà... không phải ảo ảnh... cũng không phải mơ..."

"Ừm..."

Nghiệp chướng hoàn toàn biến mất, chỉ để lại đóa hoa nở rộ giữa mùa xuân...

---

Note1: Còn 1 ý tưởng khác, cũng là kiểu hành hạ Kazuha... thấy nó quá tương tự cái này nên chắc là thôi nhở?

Note2: Nói thật viết đến cuối mà t còn phân vân không biết có nên cho 2 đứa một cái SE không sau bao nhiêu bước cua từ đầu đến giờ, nhưng không, "t muốn 2 đứa hạnh phúc" đúng v hai đứa phải được hạnh phúc, thấy Angst cũng ngon lắm nhưng cũng phải là HE. Đấy là lý do tại sao t luôn viết fic Soft/Angst.

Note3: Phần 2 sẽ cho hai đứa hạnh phúc thực sự trong bình dị, chứ không hạnh phúc trong dông bão thế này nữa, viết mà tim t cũng đau lắm.

Note4: Dù là sai chính tả cũng mong bạn đọc nhắc nhở, au rất lười chỉ đọc lại 1 lần duy nhất rồi up.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro