Chương 1: Cơn Ác Mộng Dưới Bầu Trời Tím
Tiếng mưa trút xuống như muốn nhấn chìm cả đất trời, hòa lẫn với tiếng sấm rền vang. Những bước chân vội vã vang lên trong cơn bão, hối hả như thể từng giây từng phút đều là ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Người đàn ông, với ánh mắt đầy hoảng loạn nhưng kiên định, bế chặt một đứa trẻ chỉ khoảng ba tuổi, tay kia siết chặt chiếc hộp đựng kiếm được khắc hoa văn tinh xảo - biểu tượng của gia tộc Kaedehara.
Phía sau, hàng loạt tiếng hô hét đuổi theo, ánh đuốc lập lòe chiếu sáng bầu không khí nặng nề. Những tia chớp tím Sấm sét dội xuống từng hồi như cơn giận của thần linh. liên tục giáng xuống phủ Kaedehara - một cảnh tượng như từ địa ngục trần gian.
Bầu trời đen kịt, chỉ được soi sáng bởi những tia sét tím rạch ngang, như những nhát dao tàn nhẫn xé toạc màn đêm. Đứa trẻ trong vòng tay ông, khuôn mặt lấm lem nước mắt, ngoảnh đầu nhìn về phía sau.
Từ nơi từng là phủ Kaedehara, giờ đây chỉ còn là biển lửa. Ngọn lửa bốc lên cuồn cuộn, hòa quyện cùng những tia sét giáng xuống không ngừng, như lời trừng phạt nghiệt ngã của lôi thần Raiden Ei.
"Đừng nhìn, thiếu chủ, đừng nhìn... Không có gì đâu, chỉ cần thiếu chủ sống, mọi thứ sẽ ổn..." Người đàn ông vội bịt mắt đứa trẻ, giọng nói run rẩy như sắp vỡ tan. Ông không muốn cậu bé chứng kiến cảnh gia tộc mình bị hủy diệt, không muốn để những ký ức đau đớn ấy đeo bám lấy cậu cả đời.
Ông gồng mình chạy qua những con đường ngập nước, bất chấp cả mạng sống. Cuối cùng, bờ biển hiện ra trước mắt - chiếc thuyền nhỏ đơn sơ đã được chuẩn bị sẵn.
" Thiếu chủ ngài phải sống! Nhất định phải sống!" Ông đặt đứa trẻ vào thuyền, đôi tay run rẩy vì kiệt sức nhưng vẫn không quên đặt vào tay cậu chiếc hộp đựng thanh kiếm - niềm tự hào cuối cùng của gia tộc Kaedehara.
Đứa trẻ nhìn ông với đôi mắt ngấn nước, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy chiếc hộp, như thể đó là thứ duy nhất còn lại của gia đình cậu.
Khi ông vừa bắt đầu chèo thuyền, bóng dáng của binh lính Inazuma đã xuất hiện trên bờ. Những mũi tên lao vút trên bầu trời, xé tan màn mưa.
Người đàn ông dùng thân mình che chắn cho đứa trẻ, từng mũi tên cắm sâu vào vai, lưng ông. Máu thấm qua lớp áo, chảy thành dòng hòa vào nước mưa.
Một mũi tên xẹt qua, lướt ngang đôi vai nhỏ bé của Kazuha, để lại một vết thương dài nhưng không quá sâu. Máu nhỏ xuống chiếc áo choàng truyền thống với họa tiết lá phong đỏ cam của cậu, để lại dấu ấn không bao giờ phai nhòa.
Dù đau đớn, người đàn ông vẫn mỉm cười, giọng nói đầy bất lực nhưng kiên quyết:
"Thiếu chủ, Kaedehara Kazuha... Ngài phải sống... Nhất định phải sống! Đừng bao giờ quay về Inazuma... Hãy nhớ, chính Raiden Ei, chính lôi thần, đã tàn sát gia tộc ta... Ngài không cần phải trả thù, nhưng... xin đừng quên mối thù này... Và, đừng đánh mất thanh kiếm - bảo vật của gia tộc chúng ta..."
Khi chiếc thuyền rời khỏi bờ, vượt qua ranh giới của Inazuma, người đàn ông không còn gắng gượng được nữa. Ông ngã xuống nước, đôi mắt vẫn dõi theo đứa trẻ, ánh nhìn chứa đầy hy vọng.
Đứa trẻ bật khóc nức nở, bàn tay nhỏ bé ôm chặt chiếc hộp kiếm như sợ đánh mất thứ duy nhất còn sót lại. Xa xa, tia sét cuối cùng giáng mạnh xuống Inazuma, đánh dấu sự kết thúc của gia tộc Kaedehara.
"A..." Kazuha giật mình tỉnh giấc, hơi thở dồn dập. Cậu đưa tay lên trán, mồ hôi lạnh chảy thành dòng, trái tim như bị bóp nghẹt bởi cơn ác mộng tái hiện lại quá khứ không thể xóa nhòa.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời yên bình, như đang trêu ngươi những ký ức đau thương của cậu.
Kazuha đứng dậy, chỉnh lại y phục. Bàn tay quen thuộc với cảm giác lạnh lẽo của chuôi kiếm. Đó không chỉ là vũ khí, mà còn là lời nhắc nhở không ngừng về bi kịch của gia tộc cậu.
Cánh cửa khẽ mở. Một giọng nói nữ đầy sự quan tâm vang lên:
"Lại mơ thấy ác mộng à?"
Kazuha quay lại, ánh mắt gặp Beidou - người đã cứu cậu khỏi biển khơi và cũng là người đồng hành cùng cậu suốt bao năm qua.
Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt trầm lặng như những đợt sóng dưới ánh trăng.
Beidou tựa người vào khung cửa, thở dài:
"Đã mười lăm năm rồi, Kazuha. Nhưng cậu vẫn không quên được, phải không?"
Beidou thở dài, ánh mắt xa xăm như nhớ lại ký ức lần đầu gặp Kazuha mười lăm năm trước - cái ngày mà cả thế giới của Kazuha sụp đổ.
"Ngồi ngoài trời thế này dễ lạnh lắm," Beidou cằn nhằn, khoác lên vai cậu một chiếc chăn mỏng.
Kazuha không đáp, chỉ lặng lẽ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Trong ánh mắt cậu, sự kiên định và nỗi đau hòa lẫn vào nhau. Những vết thương cũ không bao giờ phai nhạt, ám ảnh cậu qua từng giấc mơ.
Gió biển thổi qua, mang theo mùi mặn mà của sóng nước. Kazuha khẽ nhắm mắt, như muốn khắc sâu những hình ảnh còn sót lại của gia tộc mình - lá phong đỏ, thanh kiếm gia bảo, và cả bóng dáng người đàn ông đã dùng mạng sống để bảo vệ cậu.
Cơn gió cuốn đi một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má, hòa vào màn đêm bất tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro