Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

33

Norman cau mày trước sự kiên quyết của Rachel. Không thể để cô ở lại đây trong tình trạng bất tỉnh. Anh tiến lại gần cô. Theo bản năng, Rachel lùi lại một bước. Norman không nói gì, tay anh vòng qua eo cô.

"Này-"

Norman bất ngờ hôn Rachel. Bị kẹt trong thế bị động, cô chỉ có thể đứng yên. Cử chỉ nhẹ nhàng của anh có vẻ đã khiến Rachel xiêu lòng. Cô nhắm mắt lại.

Tay Norman lần xuống túi áo khoác của Rachel. Anh biết rằng cô sẽ không để cái thẻ thật trong balo. Đó là một phương pháp đánh lạc hướng. Anh sờ được vào cái thẻ nhớ, và nhẹ nhàng rút nó ra.

Norman cảm nhận được Rachel đang cười, và anh bị xao nhãng. Một bàn tay bất ngờ dừng hành động của anh lại. Mắt Norman liếc về phía Rachel. Đầu cô ngả về phía sau, chấm dứt nụ hôn.

"Anh giỏi phân tán sự chú ý đấy, nhưng em chưa muốn mất cái thẻ nhớ cho đến khi có được mật khẩu."

"Mật khẩu? Em sẽ không có được nó một cách dễ dàng như vậy."

"Có chứ."

Tiếng cửa xịch mở, người trợ lý bước vào phòng. Tay cô ôm một tập tài liệu, Rachel và Norman không kịp phản ứng. Hai người đang ở trong một tư thế mờ ám: Tay Norman vòng qua eo Rachel, hai người đang đối mặt nhau, một tay của Rachel nắm cổ tay của Norman.

"Ngài Remington? À...tôi xin lỗi...làm phiền hai người."

Người trợ lý ấp úng nói. Norman buông Rachel ra. Người trợ lý ho vài tiếng, vừa rời khỏi phòng vừa nói:

"Ờm...coi như tôi không thấy gì nhé."

Rachel rút cái thẻ nhớ ra khỏi tay Norman.

"Anh sẽ không có được nó cho đến khi em hiểu được những gì ở trong này."

Norman im lặng. Rachel hoàn toàn có khả năng giải được cái thẻ nhớ này. Đúng như cô nói, James Remington giao nhầm nó cho tên sát thủ nghiệp dư kia thay vì người hầu cận trung thành của ông ta. Anh cần phải lấy lại nó, lệnh của ông ta.

"Thôi được, coi như em thất bại lần này đi."

Rachel nói, và cô cho cái thẻ nhớ vào balo. Gilda đang giải mã cái thẻ gốc, nhưng sẽ tốn khá nhiều thời gian. Rachel muốn giải mã nó nhanh hơn để có thể tính toán nước đi tiếp theo của mình, do đó cô đã nhờ Gilda tạo ra một bản sao.

"Rachel, em sẽ chẳng làm được gì với cái thẻ nhớ đó."

"Hả?"

"Nó chứa thông tin quan trọng, tất nhiên anh phải biết mình đang cầm bản sao hay cái thật. Về cẩn thận nhé."

Norman mỉm cười. Rachel im lặng, anh gài cô một lần nữa. Nếu chỉ sử dụng trí thông minh thì chắc chắn là Rachel không thắng được Norman.

--------------

"Rachel? Sao từ lúc về tới nhà đến giờ cậu cứ thẫn thờ vậy?"

Anna lo lắng hỏi. Hai người ăn trưa với nhau. Thay vì nói về những thứ mình thích như bình thường, Rachel bỗng trở nên im lặng, và mặt cô cứ trơ trơ ra, không thể hiện cảm xúc gì cả.

"Rachel?"

"Tớ ổn."

"Chắc không vậy? Cậu đã đi đâu cả sáng nay?"

"Tớ tới công ty của Norman."

"Anh ta không quật vào đầu cậu tới mức bị...ừm....mất ý thức?"

"Không, tớ thất bại."

Hỏi một đằng trả lời một nẻo. Rachel có vẻ không chú ý lắm đến Anna. Cô đang nghĩ gì đó. Chẳng thể hiểu nổi suy nghĩ của bạn mình, Anna thở dài và lặng lẽ ăn nốt bữa trưa của bản thân.

Rachel mở điện thoại ra. Hôm nay đã là thứ năm. Cô còn một ngày nữa trước khi phải đến cái buổi hẹn hò gượng ép đó. Cô bất ngờ đứng dậy.

"Cậu đi đâu thế?"

"Mua chuộc Ray."

"Hả?"

"Tớ cần cái xe của anh ấy trong chiều nay."

"Cậu có thể gọi-"

"Anh ấy đang làm việc, vả lại nhà hàng đó cũng thuận đường tới phòng thí nghiệm của Gilda."

Rachel cầm lấy áo khoác, nhét điện thoại cùng chìa khóa vào túi và đi ra khỏi căn hộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro