Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16: Chứng minh

Rachel đứng trước căn biệt thự của Norman. Cánh cổng đang dần dần mở ra. Cô vẫn đứng yên, ánh mắt cô tìm bóng dáng của căn phòng nơi cô bị đánh ngất hôm trước.

"Em còn định đứng đó tới bao giờ nữa?"

Giọng của Norman vang lên thông qua cái chuông. Rachel im lặng, và bắt đầu bước đi.

Trời chập chạng tối. Mắt Rachel mất một lúc để quen với ánh sáng bên trong căn biệt thự.

Người hầu gái không ở đây. Không có dấu hiệu nào cho thấy bên trong biệt thự có người làm. Có vẻ cô và Norman là hai người duy nhất đang ở trong căn biệt thự rộng lớn này.

"Em có chắc là em không cần tắm không?"

Norman đứng sau Rachel, anh thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma. Người Rachel dính đầy bùn đất, trên cơ thể cô có khá nhiều vết xước. Cô đã bị lôi vào một trận đánh nhau trên đường đến đây.

"Không, dù sao em cũng không có quần áo để thay."

"Em có thể mặc quần áo của anh. Còn quần áo của em, anh sẽ giặt sạch."

"Không, cảm ơn. Và nếu anh không cho em vào thì chúng ta có thể nói chuyện ở ngoài này."

Rachel quay đầu lại. Norman mặc áo sơ mi trắng, quần âu và đi giày da. Có lẽ anh chỉ vừa mới quay trở về từ công việc 30 phút trước, dựa vào việc áo sơ mi không cài hai cúc đầu và anh không mặc áo vest.

"Em vào đi."

Norman bước đi, và Rachel vụng về chạy theo anh. Norman dẫn cô lên phòng ngủ của anh, lục tủ và lấy ra một bộ đồ dúi vào tay Rachel.

"Đi tắm đi, phòng tắm ở cuối hành lang."

"Này, em đã bảo là-"

"Nếu em không đi tắm thì chúng ta sẽ không nói chuyện, và em sẽ không bao giờ có thể tìm được anh nữa. Đơn giản vậy thôi."

Rachel bèn đi về phía phòng tắm theo chỉ dẫn của Norman. Bộ quần áo Norman đưa cho cô gồm một cái áo phông rộng và quần thể thao.

Phòng tắm rộng, và có một cái bồn tắm khá to. Tuy nhiên, việc bị thương khiến Rachel không muốn ngâm nước.

Cô nhìn lên kệ. Dầu gội, sữa tắm. Không có gì cho thấy đã từng có một người phụ nữ ngoài người làm ở trong căn biệt thự.

Mắt Rachel dừng lại ở một vật bé nhỏ trên kệ. Cô thò tay nhặt nó lên. Một viên thuốc đã hỏng.

Rachel chợt nhận ra có nhiều viên thuốc tương tự trên kệ. Sau khi nhặt hết tất cả những viên thuốc đó, cô bóp viên thuốc, và ngửi nó.

Thuốc tránh thai.

Rachel đếm số viên thuốc, 12 viên. Vỏ thuốc trong thùng rác ở phòng Norman....12 viên thuốc đã bị bóc ra.

Cô lao ra khỏi phòng tắm và chạy vào phòng Norman. Anh đang ngồi trên ghế bành, nhìn cô.

"Không có cô gái nào đã từng đến đây cả. Anh đã mua số thuốc đó và ném vỏ vào thùng rác."

Rachel nắm lấy vạt áo của Norman, kéo anh lại gần mình, buộc anh phải đối diện với cô.

"Tại sao anh lại để em phát hiện ra số thuốc đó? Anh hoàn toàn có thể vứt chúng đi. Anh muốn em phát hiện ra bằng cách yêu cầu em đi tắm. Và trận đánh nhau hôm nay em bị cuốn vào cũng là do anh sắp xếp."

Rachel nắm chặt vạt áo của Norman, mắt đanh lại. Anh cầm lấy tay cô và đẩy ra.

"Đó không phải là mục đích em ở đây hôm nay, đi tắm đi."

Rachel tính phản kháng lại, nhưng cô biết anh sẽ nói gì. Và vì vậy, cô hậm hực bước trở lại phòng tắm. Rachel không biết tại sao cô lại tức giận.

Cô không tắm, chỉ hất nước lên mặt cho tỉnh táo lại, rửa sạch đất khỏi chân tay và chải lại tóc. Nếu tắm thì cô sẽ không có đủ quần áo để mặc, và cô không muốn về nhà trong bộ dạng đó.

Rachel ra khỏi phòng tắm, cầm bộ quần áo mà Norman đưa. Cô đi về phía phòng ngủ của Norman, không có ai ở đó.

"Này, em xong rồi đây."

Không có ai trả lời. Rachel đặt bộ quần áo xuống ghế và tiến về phía cái bàn của Norman. Cô nhìn qua các vật dụng trên bàn: sổ, bút, sách chính trị, không có gì đặc biệt. Những thứ được treo trên tường là những bức tranh của các họa sĩ khác nhau. Cô cầm quyển sổ trên bàn lên, tò mò lật nó ra.

"Rachel."

Giọng nói của Norman bất ngờ vang lên khiến Rachel giật mình đánh rơi quyển sổ. Anh cau mày lại nhìn cô, quyển sổ, rồi hướng mắt tới bộ quần áo trên ghế bành.

"Em không tắm?"

"Đằng nào em cũng sắp về nhà, vả lại, số quần áo đó cũng không đủ."

Rachel đi về phía cửa ra vào, hỏi:

"Chúng ta nói chuyện được chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro