48.
Sáng hôm sau, lúc Gemini thay quần áo cho Jumun, nó liền nói:
"Ba, chú Fourth nói hai ngày nữa chú về rồi."
"Con phải gọi là chú Nattawat." Hắn bây giờ mới nhớ ra chưa dạy Jumun gọi tên Fourth sao cho đúng.
"Ừm, chú chỉ đi du lịch, đương nhiên là phải về."
"Nhưng con không muốn..."
Jumun nắm khuy áo của Gemini, nghịch nghịch.
"Chú ấy không thể ở lại chơi với con nữa sao?"
"Không thể, chỉ có người nhà mới ở cùng nhau thôi, con hiểu không? Còn ba với chú ấy chỉ là bạn bè."
Gemini từ tốn giải thích cho nó hiểu, lúc nói ra hai từ bạn bè, tim hắn nhói lên một nhịp.
"Vậy chúng ta làm người một nhà với chú ấy đi ạ!"
"Không thể!"
"Sau này chú ấy sẽ lập gia đình, có vợ có con, làm sao chúng ta xen vào được? Ngoan nào, đừng lộn xộn nữa. Bây giờ ba đi làm, con ở nhà với bà vú nhé?"
Gemini nói xong, cầm tài liệu ra đến cửa, Jumun vội chạy theo.
"Con đi sang chơi với chú Fourth được không ạ?"
Hắn quay người lại, cau mày.
"Không được, chú cần nghỉ ngơi, con không được làm phiền. Hôm nay cùng bà vú ra ngoài chơi đi, ba đặt vé rồi."
"Ba à!"
Jumun muốn khóc lên, bé muốn cùng chơi với chú Fourth cơ.
"Jumun! Nghe lời!"
Jumun hoảng sợ nép vào mép bàn, ba của nó rất hiếm khi cao giọng lúc nói chuyện với nó, mà mỗi lần như vậy là chứng tỏ ba nó không vui.
"Dạ, con nghe lời mà, ba đừng giận." Jumun chạy đến kéo tay hắn.
Gemini thở dài, cúi xuống xoa đầu con trai.
"Được rồi, ngoan, ba đi làm đây."
"Tạm biệt ba ạ."
*
Fourth nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, thật sự không thể ra ngoài được rồi... Một mình ngây ngốc trong phòng, chỉ biết xem TV rồi đọc tạp chí, thật sự rất buồn chán.
Cậu đợi ăn trưa xong, mắt đỡ sưng liền sang phòng bên kia tìm Jumun. Thẻ Gemini đưa cho cậu hôm rồi cậu vẫn còn giữ, nên không bị bảo vệ làm khó, dễ dàng quẹt thẻ đi vào.
Jumun giờ này không có trong phòng, Fourth gõ cửa mãi không được, có vẻ như đã khoá ngoài rồi.
Không biết làm gì, cậu đành đứng đợi. Khoảng năm phút sau, Jumun ăn mặc đẹp đẽ từ trong thang máy chạy vào.
"A! Chú Fourth!"
Fourth vui vẻ bế bé lên, nhưng nó lại lắc đầu không chịu.
"Sao vậy?" Fourth ngồi xổm xuống hỏi.
"Ba bảo con không nên làm phiền chú..."
Jumun vặn vẹo ngón tay, dù ba dặn vậy nhưng nó vẫn rất thích chú Fourth...
Fourth phì cười, nựng má nó một cái.
"Không phiền đâu, chú rất nhớ Jumun, muốn tìm Jumun đi chơi."
"Vậy được ạ!"
Nó cười hì hì, nhưng vẫn không hiểu lí do ba nó không cho đi gặp Fourth, chỉ nghĩ đơn giản là sợ làm phiền đến cậu, song khi biết rằng sẽ không phiền nên nó liền vui vẻ đi cùng.
Fourth dẫn nó sang phòng mình, cùng trò chuyện, cậu cũng bóng gió đề cập đến Gemini, mỗi vấn đề Jumun đều trả lời rất thành thật.
"Sáng nay con nói với ba rằng hai ngày nữa chú sẽ về, ba bảo chú chỉ đi du lịch nên chắc chắn phải về, đúng không ạ?"
"Đúng rồi, chú chỉ đi du lịch thôi."
Cậu cũng đâu phải chủ khách sạn đâu, đương nhiên là không thể ở đây mãi mãi được.
"Con muốn chú ở lại đây với con..."
Fourth mỉm cười, cậu đương nhiên cũng rất quyến luyến đứa nhỏ này.
"Chú cũng muốn nữa."
Jumun ngước đôi mắt to tròn nhìn cậu, mím môi.
"Nhưng ba nói, không phải người một nhà thì không thể ở cùng nhau..."
"Ba con nói vậy sao?"
Jumun nhìn biểu cảm kinh ngạc của người lớn hơn, buồn bã nắm nắm bàn tay Fourth, nghịch các ngón tay của cậu.
"Vâng ạ... ba nói sau này chú sẽ có vợ, có con, có gia đình mới, ba với con không thể xen vào được."
Fourth trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt hiện lên sự đau thương, thì ra hắn đã nghĩ đến chuyện này... nhưng cũng phải thôi, cậu từng rời bỏ hắn một lần để hướng tới tương lai có vợ sinh con cơ mà? Là cậu sai trước, giờ trách được ai?
"Chú, chúng ta không thể trở thành gia đình sao? Có ba, có chú, con sẽ rất vui!"
"Chú... chuyện này... phải hỏi ba con, chú không thể quyết định được."
***
Gemini tránh mặt không gặp Fourth suốt một ngày. Dù biết rằng mai là ngày cuối cùng cậu ở đây rồi, nhưng hắn vẫn cố không gặp cậu một cách triệt để. Hắn còn nghĩ, lúc cậu về hắn cũng không tới tiễn.
Buổi tối hôm nay, Jay Austin ra ngoài cùng hắn bàn công việc, trong người Gemini có chút cồn vì ban nãy uống với khách hàng, ánh mắt hắn đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, phong cảnh thay đổi liên tục, ánh đèn của các cửa hàng bên đường cứ hắt vào cửa sổ, vệt sáng vệt tối hiện ra liên tiếp.
"Anh cảm thấy tôi gặp cậu ấy ở đây, là do duyên còn chưa dứt, hay chỉ là ngẫu nhiên?"
Jay dời mắt lên gương, nhìn hắn với bộ dạng say xỉn, rượu từ từ ngấm sâu vào cơ thể khiến đầu óc hắn dần trở nên đảo lộn. Jay khẽ lắc đầu bất lực.
"Tôi nghĩ ngài đã sớm đoán ra rồi."
Gemini cười khẩy, thở hắt ra.
"Tôi từ chối cậu ấy."
"Vì sợ?"
"Ừ, tôi sợ đấy, tôi sợ cậu ấy sẽ một lần nữa quay lưng đi, sẽ lại phũ phàng."
"Ngài có can đảm sống tiếp cuộc sống một mình không? Chỉ cần ngài trả lời được câu hỏi này, tự ngài sẽ có đáp án chính xác nhất."
"Tôi không, nhưng cũng không dám đem yêu thương trao đi nữa."
Hắn không dám, nếu đoạn tình cảm sau cùng này đem trao nhưng lại bị gạt bỏ đi nữa, hắn chắc chắn bản thân sẽ chết vì tâm.
Jay thở dài, xoay nhẹ vô lăng, rẽ về phía bên phải.
"Tôi không dám khuyên ngài quay lại, chỉ dám nói thế này, nếu yêu thương làm con người ta đau khổ, tôi dám chắc trên đời này không ai dám yêu. Nhưng bởi vì sợ hãi nó mà sống cuộc sống đơn độc, thật sự là điều đáng tiếc. Ngài hãy nhớ, cuộc đời này không nợ ngài cái gì, ngài cũng không nợ nó cái gì, ngài chỉ nợ bản thân mình một đời hạnh phúc."
Jay không trực tiếp khuyên hắn buông tay hay tiếp tục, chỉ nói như thế, nhưng mấy lời này đã quá rõ ràng, hắn nghe qua liền ngầm hiểu ngay.
*
Fourth ngồi trong phòng soạn đồ, vé máy bay cậu cũng đã đặt, chuyến bay xuất phát lúc mười một giờ trưa mai theo giờ Mỹ. Có thể sẽ không kịp nói lời tạm biệt, cả ngày hôm nay cậu đều trông ngóng đợi Gemini trở về, nhưng hắn luôn không có ở trong khách sạn, cho đến chín giờ tối cũng không thấy đâu. Đến mười giờ tối, nếu hắn về có lẽ đã ngủ rồi cũng nên, làm giám đốc, bận rộn cả một ngày mà.
Đó chỉ là lí do để cậu chống chế cho ý nghĩ hắn không muốn gặp cậu mà thôi, dù là hắn bận thật, nhưng cậu đã hỏi qua bà vú rồi, chưa từng có ngày nào hắn không trở về vài buổi để nhìn Jumun cả. Hôm nay là ngày đầu tiên trong suốt năm năm qua.
Nỗi đau và sự chua xót dâng trào trong lồng ngực, cậu không thể nào khống chế được nữa, cậu yêu hắn, nhưng lại không cách nào ở bên hắn. Hắn cự tuyệt, vì trước đây cậu đã khiến hắn sợ hãi bởi tình cảm của cậu. Bây giờ ngay cả thốt ra câu em yêu anh, cũng đã không còn kịp nữa rồi.
———
mới đổi bìa truyện đoá, quá trời ngon zai rồi các tình yêu ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro