Chương 28: Bổn Bảo Bảo Giận Lắm Nhá!
Sự việc Bối thân vương mang thai đúng là khiến con người ta hoang mang vô độ, tận ba ngày sau khi yến tiệc kết thúc mọi người mới thông suốt một chút, chấp nhận tiếp thu loại chuyện phi lý này với lý do: Bối thân vương sủng thê tử, lo lắng thân vương phi không chịu được đau đớn khi sinh hài tử mới tự mình hoài thai.
Đúng là phu quân tốt, đào đâu ra người thứ hai trên thế gian này chứ.
Kể từ hôm đó, mỗi khi vào cung Bối thân vương đều sẽ được mọi người chú ý chăm sóc tỉ mỉ, luôn luôn có người ở phía sau đề phòng ngài ấy trượt chân hay vấp ngã gì đó, cung nữ hay thái giám thấy y từ xa cũng sẽ tự giác nép sang một bên chờ Bối thân vương đi qua mới dám bước tiếp, rất sợ lỡ đụng trúng ngài ấy một chút thì họa sẽ lập tức ập lên đầu mình. Thậm chí lúc thượng triều cũng sẽ được hoàng thượng đặc cách ban tọa, không cần phải đứng lâu tránh ảnh hưởng hài tử. Riêng thái hậu cứ cách dăm ba ngày lại khởi giá đến thân vương phủ, vô cùng sủng ái thăm hỏi vị hoàng đệ này, ngoài ra còn căn dặn thân vương phi thật kĩ những chuyện cần lưu ý trong thời gian này.
Nhìn xem có khác gì so với hoàng hậu mang thai không?
Hơn hai tháng sau, thái hậu cho mời Bối thân vương và thân vương phi đến dùng bữa tại Thọ Ninh cung, đều là những món đích thân nàng xuống Ngự Thiện phòng làm ra, công dụng dưỡng thai vô cùng tốt. Lần này đến dĩ nhiên không thể thiếu hoàng thượng và hoàng hậu được, xem như một bữa tiệc nhỏ bồi dưỡng cho cả hai tiểu hài tử chưa chào đời.
"Vi thần..."
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đệ không cần phải hành lễ, lời của bổn cung đệ không nghe nữa đúng không?" thái hậu thấy người đến lại muốn cúi người hành lễ liền giả vờ giận dữ, hài tử đã sắp bảy tháng, bụng to hơn trước rất nhiều, đứng thẳng đã sắp không nhìn thấy chân nữa rồi mà vẫn cố chấp như vậy.
"Đúng đó hoàng thúc, chỗ này không có người ngoài, người đừng khuông phép như vậy, không khéo ảnh hưởng đến hoàng đệ của trẫm lại không hay." hoàng thượng vừa dìu hoàng hậu đến không bao lâu thì Bối thân vương và thân vương phi liền có mặt, thấy vậy cũng lên tiếng nhắc nhở một chút.
"Ta hành lễ thay ngươi." Trương Ngọc Song Tử dời tay khỏi eo của người nọ, lần lượt hành lễ từng người, bộ dạng cưng chiều vô cùng có thành ý này khiến ai nhìn thấy cũng phải phì cười.
"Được rồi, cả hai mau ngồi xuống, Tiểu Tư mệt rồi đúng không? Ngồi nghỉ ngơi một lúc sau đó dùng bữa cùng bổn cung và Hy nhi." thái hậu đi đến kéo tay Trịnh Nhật Tư ngồi cạnh mình, bên phải nàng là hoàng hậu Tần Ngạn Hy, bên trái là Bối thân vương, hoàn toàn đem hoàng thượng và thân vương phi vứt sang một bên. Hai vị nào đó bất lực thở dài, thôi thì để ba người họ ở đó tâm tình, chúng ta ngồi bên dưới bàn chuyện khác.
Lát sau mọi người đều kinh hãi nhìn
Trương Ngọc Song Tử dạy hoàng thượng múa vũ khúc, đó là cái đoạn hẳn đã múa trong yến tiệc mừng sinh thần của hoàng hậu đấy. Đập vào mắt chính là cảnh tượng hoàng thượng cùng thân vương phi đang xoay người 'trồng chuối', hai bộ y phục rực rỡ một vàng kim một xanh lục xòe rộng vô cùng bắt mắt, hai tay trụ dưới sàn nhún nhẹ một cái liền lật người trở lại, lần này không còn hiện tượng 'hoa mẫu đơn rụng vèo xuống đất' nữa mà thay vào đó là 'hai đóa hoa diễm lệ nhẹ nhàng thả mình theo làn gió mát'.
Có lẽ vì hôm nay không có ăn no nên không bị căng bụng hụt hơi ấy mà.
Ba vị nào đó trợn mắt nhìn hai người họ cười nói vui vẻ, như thể vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy.
"Hoàng thượng thật lợi hại, chỉ vừa thử một lần đã hoàn hảo như thế rồi." Trương Ngọc Song Tử hơi bất ngờ với khả năng thiên phú này của ngài ấy, tán dương một câu liền lướt nhìn sang chỗ thái hậu, thấy ba người họ đang tròn mắt nhìn qua đây lòng đầy khó hiểu "Sao thế, ba người có chỗ nào không khỏe sao?"
Hoàng thượng nghe xong vội chạy đến bên hoàng hậu, ân cần quan tâm "Nàng làm sao? Đau ở đâu?"
"Tư Tư, hài tử lại nghịch đúng không? Thần sắc ngươi kém quá."
Trương Ngọc Song Tử không biết chính mình là ngọn nguồn của loạt biểu cảm này, vẫn đang lóng ngóng nửa quỳ nửa ngồi xoa bụng y.
Thái hậu ngồi ở giữa mà lòng đau như cắt nước mắt đằm đìa, bổn cung cũng có ngày này sao? Nàng nhớ thái thượng hoàng quá...
"Dương tổng quản, mau cho người mang thức ăn lên đi." nàng chán chường chống tay đứng dậy, tốt nhất phải tránh ra cái ghế này nếu không muốn bị phát sáng quá nhiều. Rất nhanh tất cả đã được mang lên, nhưng không may thay, hoàng hậu vừa đứng lên đã ôm bụng ngã vào lòng hoàng thượng, nhỏ giọng rên rỉ. "HOÀNG HẬU!!" Trịnh Nhật Tư và Trương Ngọc Song Tử giật mình hô to, sao bỗng nhiên lại như vậy?
"Hy nhi, nàng làm sao?" hoàng thượng cũng bị dọa một phen suýt xỉu tại chỗ, luống cuống đỡ người. "Thiếp... Bụng của thiếp... a~ đau quá!"
"Mau gọi bà mụ đến." thái hậu hốt hoảng nói vọng ra ngoài, sau đó gấp gáp đi đến đánh vào vai hoàng thượng "Còn đứng ngây ra làm gì? Mau đưa Hy nhi về tẩm cung đi, sắp sinh rồi đấy."
Trương Ngọc Song Tử định đến giúp một tay, nhưng chưa đi được hai bước đã thấy hoàng thượng bế người lên, 'vù' một cái mất bóng, thứ hắn nhận lại chỉ có một cơn gió vừa tạt vào mặt mà thôi.
Đúng là cao thủ có khác, làm việc gì cũng nhẹ nhàng hết sức. Nói bế là bế nói đi là đi, mình phải cố gắng chăm chỉ luyện võ mới được, không bao lâu nữa tiểu Bối Bối cũng sẽ chào đời rồi, đến lúc đó chỉ cần Tư Tư bảo đau một tiếng liền bế về giường ngay.
"Đệ đừng hoảng, cẩn thận ảnh hưởng đứa nhỏ." thái hậu sốt ruột lắm chứ, nhưng nhìn thấy gương mặt tái xanh của Trịnh Nhật Tư liền nắm tay trấn an "Ta đến đó trước, Tử nhi đệ chăm Tiểu Tư cho tốt, đừng để đệ ấy lo lắng quá mức biết không?"
"Đệ biết rồi, thái hậu yên tâm."
Trương Ngọc Song Tử đáp xong liền dìu người ngồi xuống, hai tay nhẹ nhàng vuốt quanh bụng to. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng cái vung tay múa chân của hài tử trong bụng y luôn đấy chứ.
"Tư Tư, thở đều, thả lỏng, ngươi sợ hãi khiến tiểu Bối Bối thức dậy rồi này."
Trịnh Nhật Tư làm theo lời hắn, cố gắng thả lỏng cơ thể, một tay đỡ dưới bụng, một tay bám chặt cái bàn gỗ bên cạnh hít thở thật sâu. May mắn qua một lúc hài tử đã ngoan ngoãn yên tĩnh trở lại, không còn kích động làm loạn nữa.
"Thế nào rồi? Đã ổn chưa?" thân vương phi quỳ một chân trước mặt phu quân, trầm giọng hỏi, bàn tay ấm áp vẫn không rời khỏi bụng y.
"Không sao, yên rồi." Trịnh Nhật Tư gật đầu, nhỏ giọng đáp.
Vừa rồi nhìn thấy hoàng hậu đau bụng muốn sinh thật sự khiến cho Bối thân vương sợ toát mồ hôi hột, gần đây cảm xúc của y rất dễ bị ảnh hưởng nếu không muốn gọi là rất nhạy cảm, thế nên Trương Ngọc Song Tử lúc nào cũng phải đi theo bên cạnh, phòng hờ Trịnh Nhật Tư kích động sẽ dọa đến hài tử.
"Sợ lắm sao?" Trương Ngọc Song Tử chuyển sang ngồi bên cạnh ôm người vào lòng, sao thân thể lại lạnh toát thế này.
Trịnh Nhật Tư không còn kiêu ngạo nữa, thành thật gật đầu một cái rồi vùi mặt vào ngực ôm chằm lấy hắn.
"Ta mang ngươi về phủ, được không?" Trương Ngọc Song Tử dịu dàng xoa lưng, thấp giọng thủ thỉ vào tai y.
"Hoàng hậu còn chưa sinh, lý nào lại bỏ về trước? Ta muốn đến đó xem tình hình."
"Nhưng ngươi ở đây... Thôi thì ăn một chút gì đó trước, sau đó ta mang ngươi sang Dưỡng Tâm điện." Trương Ngọc Song Tử đắn đo một lúc rồi cũng chiều theo ý của phu quân, với điều kiện phải ăn hai bát cơm trắng.
"Không ăn nổi." Trịnh Nhật Tư lắc đầu đáng thương nhìn hắn.
"Hai bát không nổi thì một bát, phải ăn, còn cãi lời nữa ta mang ngươi về thân vương phủ, không đi đâu hết." Trương Ngọc Song Tử nghiêm nghị ra mặt, dạo này Bối thân vương bướng lắm, cứ phải ép hắn hung dữ lên mới chịu nghe lời.
"Ngươi..." Trịnh Nhật Tư trưng ra bộ mặt ủy khuất, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc đến nơi.
"..." Trương Ngọc Song Tử bị bộ dạng này của y hạ gục không ít lần rồi, bất quá lần này phải nghiêm khắc mới được, buổi sáng y chỉ uống được nửa bát canh hầm, bây giờ đã xế trưa không ăn làm sao chịu nổi? Hắn cắn răng quay mặt sang chỗ khác, nhất định không chịu nhìn người nào đó nữa
"Ngươi có làm nũng cũng vô ích, ăn xong mới cho đi, không thì về phủ."
Thế mà mãi không thấy Trịnh Nhật Tư có động tĩnh gì, Trương Ngọc Song Tử cứng rắn chẳng được bao lâu liền bắt đầu lo lắng không yên, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn là xuống nước quay đầu nhìn y.
Đại tổ tông của ta ơi! Sao lại khóc rồi? "Ngươi không thương ta nữa..."
Thân vương phi khóc ròng mà không dám nói, vội vã dùng tay lau nước mắt trên má phu quân "Tư Tư ngoan, ta làm sao lại không thương ngươi, nào đừng khóc nữa, ăn một bát không nổi thì nửa bát. Thật sự không thể không ăn đâu, nghe lời ta được không?"
Trịnh Nhật Tư nhìn hắn hồi lâu rốt cuộc cũng chịu gật đầu, hơn nữa còn ngoan ngoãn để cho vị hiền thê này bồi mình ăn hết một bát cơm đầy, khiến hắn vui vẻ cười tít mắt.
"Cẩn thận một chút, hài tử nghịch ngợm phải nói ngay với ta, nhớ chưa?" Trương Ngọc Song Tử gọi cung nữ vào dọn dẹp mọi thứ rồi đỡ người ra cửa, một đường đi thẳng đến Dưỡng Tâm Điện.
"Biết rồi gà mẹ." Trịnh Nhật Tư nghe hắn dặn dò tới lui sắp ù cả tai rồi, bất lực quá đi mất.
"Hài tử ngoan." Trương Ngọc Song Tử không khách khí liền vươn tay xoa đầu y một cái, thẳng thắng nhận luôn cái chức danh gà mẹ này.
Hai người tán gẫu câu được câu không cuối cùng cũng đến được Dưỡng Tâm Điện, thái hậu thấy người từ xa liền ra cửa dìu y vào "Nào cẩn thận bậc cửa, sao đệ không ở lại Thọ Ninh cung nghỉ ngơi?"
"Đệ ở đó cũng không yên tâm, đến đây xem tình hình thế nào." Trịnh Nhật Tư chậm rãi đỡ bụng ngồi cạnh nàng "Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu sao rồi?"
"Vẫn chưa sinh, có lẽ đến tận chiều tối mới sinh được." thái hậu thở dài nhìn vào trong, dựa theo kinh nghiệm từng sinh hài tử của mình mà suy đoán.
"Lâu như vậy?" Trịnh Nhật Tư kinh ngạc hỏi lại, hoàng hậu đau đã sắp một canh giờ rồi, vậy mà vẫn chưa sinh, hơn nữa còn 'có lẽ' phải đợi đến tận chiều tối mới sinh.
Hai canh giờ nữa, rất lâu đấy, y sợ hãi nuốt nước bọt một cái, lia mắt sang nhìn Trương Ngọc Song Tử. Sinh hài tử sẽ đau đớn như vậy?
Trương Ngọc Song Tử bất đắc dĩ nhún vai, ta cũng có sinh lần nào đâu mà biết... "Cũng có thể lát nữa sẽ sinh ngay, đệ đừng nghĩ nhiều." nhìn thái độ hoảng loạn của Trịnh Nhật Tư, thái hậu biết chắc đệ ấy lại sợ rồi nên lựa lời cho y đỡ lo.
Bối thân vương nghe thế cũng không nói thêm gì, chỉ đơn giản gật đầu một cái rồi ngồi yên chờ đợi.
Trương Ngọc Song Tử ngồi đối diện, ưng nhãn lúc nào cũng dán chặt lên người phu quân nhà mình cả, nhất cử nhất động tất cả đều được hắn thu vào tầm mắt. Hắn sợ Tư Tư ngồi ở đây sẽ càng thêm sốt ruột, đến lúc đó tiểu Bối Bối trong bụng sẽ tiếp tục làm đau cha nó.
Có điều hình như hắn lo xa rồi, Tư Tư của hắn vẫn rất bình thản, hai canh giờ trôi qua nhưng bàn tay đỡ dưới bụng chưa một lần siết chặt. Ngược lại là vị thiên tử đang ngồi phía trước mình, trông bộ dạng sốt sắng đến phát ngốc này thật là... "Hoàng thượng, đừng cắn nữa, ngón tay sắp trụi cả rồi." hắn nghiêng đầu nói nhỏ vào tai người nọ, xung quanh còn rất nhiều thái giám tì nữ, ít nhiều cũng nên giữ chút hình tượng chứ. Nghe hắn nhắc nhở hoàng thượng mới giật mình nhìn lại mười đầu ngón tay của mình, không còn 'sắp' nữa mà trụi thật rồi. Đang thẩn thờ không biết nên làm gì để lấy lại mặt mũi, bỗng nhiên từ sâu bên trong Dưỡng Tâm Điện vang lên tiếng hét thất thanh vô cùng quen thuộc với ngài ấy, ngay lập tức liền nghe thấy tiếng khóc oanh tạc trời đất của tiểu oa nhi.
Sinh rồi, hài tử chào đời rồi. Rất nhanh bà mụ đã ôm một tiểu hài tử vừa được lau sạch sẽ ra ngoài, hoan hỉ reo to "Cung hỷ hoàng thượng, thái hậu, hoàng hậu nương nương hạ sinh một tiểu hoàng tử."
"Tốt quá, thật tốt quá!" thái hậu vui vẻ cùng Bối thân vương đứng dậy đi đến xem hài tử, tiểu hoàng tử bé xíu còn đỏ hỏn đang ngơ ngác nhìn thế giới lạ lẫm trước mắt.
Thái tử tương lai đang ở trước mặt mà hoàng thượng chẳng thèm liếc mắt một cái đã vội gặng hỏi bà mụ "Hoàng hậu của trẫm thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương chỉ bị kiệt sức, nghỉ ngơi một đêm sẽ không sao." bà mụ cẩn thận giao tiểu hoàng tử cho thái hậu, sau đó cúi đầu trả lời hoàng thượng.
Trương Ngọc Song Tử cũng tò mò đứng cạnh Trịnh Nhật Tư, muốn nhìn thử xem tiểu hài tử mới chào đời trông như thế nào.
Eo ôi, xấu quá!
Hắn vừa nhìn liền cảm thán trong lòng, thầm nghĩ tương lai không biết tiểu Bối Bối của mình có nhăn nhúm thế này không... Thân vương phi mím môi nép sau lưng phu quân nhà mình, lặng lẽ đưa tay xoa xoa bụng lớn.
"Tư Tư, có đau không?" xoa được một chút đã cảm giác vật trong bụng lại đấm đá lung tung, Trương Ngọc Song Tử ở phía sau vừa xoa vừa nhỏ giọng hỏi.
"Không sao." Trịnh Nhật Tư lắc đầu, hai mắt cứ nhìn chăm chăm vào tiểu hài tử trên tay thái hậu.
Cái gọi là tâm linh tương thông chính là, Bối thân vương cũng có suy nghĩ giống hệt thân vương phi của mình, thiên a xấu không chịu được luôn! Tiểu Bối Bối sau này cũng sẽ xấu như vậy hả?
Đấy, đừng đổ cho hài tử nghịch ngợm không ngoan, cái gì cũng có lý do cả, ai bảo còn chưa sinh ra đã muốn chê người ta rồi. Bổn bảo bảo giận lắm nhá!
__________________
thấy là á hả, ai rồi cũng pẹc như ảnh=)))
@btit_nt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro