7;
Có những mùa hạ, ngập tràn tiếng yêu thương. Có những mùa hạ, nắng vô tình gay gắt, vệt nắng cháy hằn qua tim.
Những cơn mưa thu rả rích, theo tháng năm dịu êm, dập đi ngọn lửa đầu tim, cũng dập tắt cái nhiệt huyết tuổi hai mươi.
Ta đợi chờ mưa tạnh, để rồi thứ sót lại là những vết sẹo không lành.
Hạ chí, hạ đơn côi.
Anh giấu con tim bên kia màu trời, cháy rực cùng nắng chiều hoàng hôn.
Ngày thân xác tôi dần rụi tàn trong màu mắt của mẹ, theo vài tiếng thở dài của ba.
Một thể xác, hai con tim.
Cái sống trong anh đã chết.
Tâm tư anh dệt những dòng nguyệch ngoạc, lặng lẽ lệ đắng tràn qua mi.
Tối đó mạng xã hội huyên náo, còn nhân vật chính là tôi.
Lẽ ra tôi phải dương dương tự đắc, ngoảnh đầu tái sinh một cuộc sống mới, thế nhưng cái Xuân khiến tôi chẳng yên lòng.
Tôi chỉ rời đi một chốc, anh đã khóc thành đầu heo, người hâm mộ chắc đã mắng tôi tơi tả. Thế nhưng ngày ấy rất lạ.
Không khí bi thương bao trùm cả đất nước, tôi còn nhận được huy chương công dân tốt, đến những người từng mắng mỏ cũng cúi đầu nhận lỗi.
Quả nhiên, con người ta luôn phải mất đi mới hiểu được quý trọng.
Tôi ở bên anh một năm, rồi lại một năm. Nhưng cuối hạ năm nay, hình như đã đến lúc tôi rời đi.
Cái Xuân nhà tôi năm 32, đã là người đàn ông lịch lãm, nhưng trong mắt tôi anh chỉ là điểm tô cái nét rung động của ngày xuân năm ấy.
Phiêu dạt bảy năm, thứ vướng mắc tôi ở mãi nơi đây, chẳng phải tiếng ve râm ran, cũng chẳng phải cơn mưa rả rích. Tôi chỉ là đang chờ, chờ anh học cách thương bản thân.
Mấy mươi năm anh yêu tôi, quý mến cô chú, quý mến ba mẹ tôi. Thế nhưng anh quên mất chính mình.
Ở năm thứ tư, sau buổi concert hỗn loạn, anh đơn độc dạo bước trên phố, gió thổi loạn mái đầu đen tuyền.
Năm đó chỉ vì một câu tôi nói thích, anh từ đó chưa từng đổi màu tóc. Anh vẫn là dáng vẻ, tôi thân thuộc nhất.
Anh dừng chân bên mặt hồ, đưa mắt nhìn dòng nước thật lâu. Anh chỉ thường ngơ ngẩn nhìn bầu trời, chưa từng nhìn mặt nước, khiến tôi tò mò thứ anh kiếm tìm. Bỗng mặt nước khẽ dao động, tôi quay về phía anh trong vô thức.
Tôi bàng hoàng nhận ra, anh vừa lao xuống đáy hồ không do dự. Còn tôi chỉ bất lực nhìn anh bị dòng nước nhấn chìm.
Tôi đã muốn nắm lấy, muốn đánh anh một trận. Nhưng tất cả như phủ một lớp kính trong suốt, dù chạm thế nào cũng chẳng đến.
Nước từ khóe mắt hòa vào dòng nước, làm tôi hoảng hốt.
Tôi hình như vừa chạm vào nước mắt, là cảm nhận được cái nóng của giọt lệ.
Trong bốn năm, tôi chưa từng một lần cảm nhận sự sống thêm giây lát. Chỉ khi anh cận kề vạch kẻ sinh tử, tôi lại phá vỡ cái nguyên tắc đó mà gào khóc.
Lúc con dao dài đến thế đâm rách da thịt, tôi còn chẳng rơi giọt nước mắt nào. Vốn chẳng hay khóc như tôi, lại bị anh hại đến mít ướt thế này. Đến cả linh hồn, cũng phải vì anh tuôn lệ nóng.
Lúc tôi nghĩ mọi chuyện chẳng thể vãn hồi, anh đột nhiên mở to mắt nhìn vào mắt tôi. Không phải, là xuyên thấu qua tôi.
Tôi lúc đó mơ hồ còn cảm nhận được cái nóng trên người anh, có lẽ là vì quá nhớ anh, lừa dối cả xúc giác sớm đã ngưng hoạt động.
Lúc Wan đuổi đến, là khung cảnh anh toàn thân ướt sũng, yên ắng ngồi bên bờ hồ.
Cũng chẳng rõ thế nào, chẳng rõ nguyên do nào, anh từ ấy ngoan ngoãn sống tốt. Chẳng còn những ngày tôi khóc lóc vụt qua vụt lại cố nắm lấy cổ tay anh, chẳng còn những ngày Wan nươm nướp lo sợ không thấy anh trong tầm mắt.
Anh uống thuốc đúng giờ, ăn cơm đủ bữa, mỗi ngày đều học cách mỉm cười.
Tôi lúc đó chỉ muốn anh nghe thấy, hạnh phúc tột cùng của một linh hồn.
Bảy năm qua đi, anh hoàn toàn thoát khỏi nỗi đau.
Anh dần thích những chuyến lữ hành xa, rõ là lúc trước anh bảo lười, chỉ muốn nhốt mình vào phòng thu âm cả ngày.
Rồi anh cười nhiều lắm, một ngày phải cười đến năm bảy lần. So bì với lúc trước con số này quá ít, nhưng nụ cười ấy đẹp, miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Cũng đã từ lâu, chẳng còn nghe thấy cái tên ấy, Fourth Nattawat.
Tôi bỗng nhớ đến câu nói, thời gian rồi sẽ giúp ta lãng quên một người, liệu anh rồi sẽ quên đi tôi?
Mỗi lần nghe thấy tên tôi, anh đều cười mỉm chẳng nói.
Mọi người đều bảo, anh có lẽ đã dần quên mất dáng hình tôi.
Cái chết chẳng phụ thuộc vào nhịp đập trái tim, cũng chẳng phụ thuộc vào nhiệt độ cơ thể. Lúc bóng hình chìm vào quên lãng, mới là lúc một người thật sự chết đi.
Nếu là thật, thế tôi phải thụ trường sinh. Tôi vẫn ở đấy, chưa từng rời khỏi dù phút chốc.
Mọi người bảo anh đã quên, nhưng họ đâu phải anh.
Tôi vẫn ở đấy, trú ngụ nơi trái tim anh.
Anh như thực hiện những ước nguyện chưa thành, trên mỗi chặng đường đều giữ trống ghế bên cạnh.
Anh chẳng còn nhắc đến tên tôi, anh lặng lẽ gói tôi vào góc nhỏ nơi tim, dùng yêu nuôi dưỡng, rồi rải rác khắp miền thế giới.
Mùa thu năm nay, anh cuối cùng đặt chân đến nơi ấy, Vienna.
Anh đến nước Áo, tôi cũng hoàn thành ước nguyện cùng anh tản bộ dưới tán lá vàng.
Thật sự rất đẹp, nhưng có chút lạnh, cũng chẳng thể đan vào kẽ tay anh.
Đây có lẽ là chặng đường cuối cùng, tôi có thể cùng anh.
Nhưng tôi vẫn kịp đợi Gemini của năm ba mươi ba.
Lấy từ đâu một chiếc bánh kem nhỏ, anh cắm nến rồi đàn bản tình ca năm mười bảy, bản ca tình đầu tiên tôi được nhận từ anh.
Tôi xem xét anh một lượt, có phải dạo này anh vẫn thường ngủ muộn, không ăn đủ bữa, lại làm việc quá sức? Nhìn thế nào cũng chẳng giống thiếu niên tuổi hai mươi, cứ như mấy ông chú đã qua tuổi ba mươi.
Giọng hát ngọt dịu xiêu lòng, làm tôi quên cả thắc mắc. Anh vừa mười chín, nhưng vì sao nến lại là con số ba mươi ba?
Cái Xuân nhà tôi đột nhiên cười, rồi lại đột nhiên khóc.
Tôi muốn gạt đi dòng lệ đang lăn dài trên má, rồi bắt được không khí.
Tôi quên mất, hình như tôi... đã chết.
À... đúng thật.
Thân thể thấu minh càng nhạt màu, trí nhớ tôi cũng dần biến kém.
Ngón áp út tôi từ khi nào có thêm một chiếc nhẫn ấy nhỉ?
Tôi đang đợi... thứ gì ấy nhỉ?
À, cái Xuân của tôi, nụ cười rất đẹp, giọng hát rất hay... còn gì ấy nhỉ?
Dạo đây, luôn có cảm giác hình như tôi đã quên mất thứ gì, quan trọng lắm.
Nhưng may quá, tôi vẫn nhớ anh.
Anh vẫn là anh, vẫn ở đây. Để lúc lạc đường, người đầu tiên tôi tìm thấy, luôn là anh.
Lại hệt mọi năm, anh đem ước nguyện của mình dành cho tôi.
Hình như mỗi năm, tôi đều ước anh sống thật tốt.
Thế vào năm anh ba mươi ba, tôi phải ước khác một chút. Tôi ước...
Rồi sẽ có những ngày gió lớn, cuốn muộn phiền anh bay xa.
Rồi sẽ có người anh yêu xuất hiện, thế thay tôi.
Rồi sẽ có ngày nắng hạ, tên tôi không lại xuất hiện trong trí nhớ anh.
Nỗi nhớ của tôi có chút lớn tiếng, ồn đến anh rồi. Rõ là tôi muốn anh quên đi tôi, nhưng đến lúc ấy tôi nghĩ mình sẽ giận anh lắm.
Gemini, cái Xuân nhà tôi.
Hẹn anh bên ô cửa, dù là một ngày nắng hay một đêm mưa, dù là vào hạ hay cuối đông.
Rồi ta sẽ lại gặp nhau, ước rằng là năm mươi năm hoặc sáu mươi năm sau, lúc anh đầu tóc bạc phơ.
Dù còn nhớ hay đã quên.
Fourth đợi anh, cuối chân trời, dưới chân cầu Nại Hà.
Lời hứa, vạn năm.
--
Dưới ánh nến, người đàn ông nhắm chặt mắt, mãi chẳng dám hé mở.
Đến rất lâu, rất lâu, thứ lưu lại chỉ là những vệt nước màu trong suốt, khẽ đọng nơi mu bàn tay, cùng nỗi buồn vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro