Chương 4
Anh bắt đầu biết soạn ra những văn kiện từ năm 17 tuổi. Anh đưa ra ngoài thị trường nhưng vì còn quá nhỏ nên hầu như không công ty nào dòm ngó đến.
Cứ vào buổi sáng sẽ thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ nắm tay nhau đi trên đường. Gemini tay nắm lấy tay cậu tay ôm một cái cặp đen, bên trong là những văn kiện giúp anh bươn trải cuộc sống. Fourth luôn ngoan ngoãn đi cạnh anh, sau lưng đeo chiếc balo mèo con xinh xắn, bên trong chứa một ít thức ăn cô bảo mẫu làm cho hai đứa.
Anh thấy cậu đi phía ngoài không an toàn nên đã đẩy cậu vào trong đứng. Cậu mỉm cười nhìn anh, lại nhìn xuống tay anh đan chặt với tay cậu. Anh thấy cậu tủm tỉm cười mãi nên hỏi
"Có chuyện gì vui lắm sao?"
"Rất vui"
"Nói anh nghe xem?"
"Chỉ cần là Gemini, Fourth sẽ rất vui"
Anh hôn lên tóc cậu
"Hôm nay nói nhiều rồi này. Em cứ như vậy hoài nhé?"
"Sẽ cố"
"Tại sao em lại trở nên như vậy?"
Fourth bất động. Chính nó còn không rõ câu trả lời
"Không tiện nói sao?"
"Không biết"
"Hửm?"
Nó cúi thấp đầu, mái tóc che mất đi đôi mắt xinh đẹp của nó. Anh thấy vậy cũng không muốn ép cậu
"Không sao. Anh sẽ bên cạnh em, em cứ yên tâm. Qua kia ăn trưa nhé?"
"Ừm"
Anh và cậu đến công viên ngồi ăn trưa. Lấy hộp cơm vẫn còn hơi ấm trong balo của cậu ra. Anh đút cậu muỗng đầu tiên trước, rồi mới tới mình ăn. Cậu suy nghĩ một chút rồi nói
"Gemini không cần lo nhiều, Fourth tự hiểu chuyện được"
Anh đơ người vài giây mới tiếp lời
"Anh chỉ có em, sao không lo nhiều, hửm?"
"Fourth ổn"
"Hmm, anh thích quan tâm em đấy, không ngăn anh được đâu"
"Nhưng..."
"Há miệng ra nào"
Cậu há miệng cho anh đút cơm. Anh xoa đầu cậu
"Lúc nào cũng như này thì ai mà không lo"
Cậu nhìn anh, ánh mắt của anh có chút buồn sao?
Không phải cô bảo mẫu muốn hai đứa nhỏ đó đi cực khổ như vậy. Mà là bọn nó đưa ra ý kiến, không muốn cứ bám lấy trại trẻ mồ côi này, dù biết bao nhiêu kỉ niệm đều là ở đây nhưng đâu thể sống mãi mãi ở đây? Sẽ có lúc chúng phải tự tạo cho bản thân cuộc sống mới do đôi bàn tay của chúng.
Đến chiều tối, mặt trời đã xuống núi bọn chúng lại quay về trại. Cô bảo mẫu đi ra đón chúng
"Các con về rồi"
"Vâng, cô vào nghỉ trước đi. Con đưa em ấy vào phòng, cả ngày nay em ấy đi nhiều rồi. Chào cô ạ"
Gemini cõng Fourth ngủ say trên lưng đi về phía phòng cuối dãy hành lang. Nhìn theo bóng dáng của hai đứa nhỏ, cô chợt nghĩ, phải chăng ông trời muốn hai đứa nhỏ này luôn cạnh nhau bù qua đắp lại không?
Đặt Fourth nằm trên giường, Gemini vén mái tóc của cậu. Gương mặt trắng hồng, mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng cứ chu chu ra, nhịp thở đều đều bất chợt làm anh cảm thấy yên bình. Anh chưa từng nghĩ sẽ đến lúc cần một người bên cạnh anh nhiều như lúc này. Đúng, anh lún sâu vào sự yêu thương Fourth nhiều lắm rồi!
Anh tắm xong mới đi ra khẽ lay người cậu dậy
"Fourth à, mau dậy đi, em phải ăn tối đó"
"Ưm, GemGem"
Giọng nói có phần ngái ngủ cũng có phần đáng yêu khiến anh không thể không hụt đi một nhịp tim. Anh đi tới ôm người cậu lên, hôn lên trán cậu một cái
"Mau dậy thôi"
"Ừm"
Cái đầu nhỏ cứ cọ cọ vào ngực anh làm nũng. Anh cười bế cậu vào phòng tắm. Đặt cậu xuống bồn tắm rồi anh đi lấy quần áo cho cậu. Anh đứng bên ngoài phòng tắm, tay cầm quần áo cho cậu
"Quần áo của Fourth"
"Đây"
Cậu mở chốt cửa đưa tay ra lấy. Ực, anh nuốt nước bọt. Bàn tay hơi run đưa quần áo cho cậu
"Cảm ơn GemGem"
Giọng nói của cậu tuy thấy bình thường nhưng làm cho ai kia ôm tim ngồi mỉm cười trước cửa phòng tắm kia kìa.
Anh nắm tay cậu xuống phòng ăn. Mấy đứa trẻ chỉ vừa mới bắt đầu ăn tối mà thôi. Chúng nó thấy hai người liền vui vẻ vẫy tay chào. Hôm nay cô bé Kanya đã có người nhận nuôi nên bàn số 2 có trống đi một ghế ngồi. Fourth nghĩ, dù Kanya có thích Gemini nhưng cô bé đó vẫn không làm gì quá đáng, nay đi mất, ai sẽ chơi cát cùng cậu nữa?
Anh và cậu tìm một bàn ở góc cửa sổ. Cậu nhìn ra ngoài một lát rồi nói
"Ra sân sau nha?"
"Ăn xong rồi đi"
"Được"
Mấy đứa nhỏ quay về phòng hoặc qua sảnh chơi đồ chơi. Riêng có hai đứa nhỏ lon ton xuống sân sau. Cậu dang hai tay chạy tới giữa sân sau rồi quay lại nhìn anh, miệng cười tươi
"Ôm"
Gemini chốc lại ngây người. Nhìn xem, quả là một bức tranh đẹp, anh chỉ muốn lưu giữ lại nó rồi cất thật kĩ vào tim mình.
Anh chậm rãi sải bước tới gần cậu. Anh cao hơn cậu một cái đầu, anh cúi thấp người hôn lên trán cậu
"Hôm nay làm sao?"
"Không có"
"Đừng giấu"
"Thật sự không có"
"Sau này bên cạnh nhau, anh muốn em nói nhiều hơn và ngoan hơn"
"Được"
Anh xoa đầu cậu. Nghe cậu nói xong anh cũng nghĩ lại, thời gian sau này còn rất dài. Chỉ mong sao mọi thứ đều ổn.
Hôm nay Gemini chỉ đi một mình vì sợ cậu sẽ mệt nên đã để cậu ở lại trại nghỉ ngơi.
Anh đi được một đoạn lại thấy có đám nào đó bu rất đông. Anh đi tới xem thì biết họ đang quảng bá công ty. Chợt có tia hy vọng nhỏ nhoi, anh chen vào xem. Giữa lúc chuẩn bị phát giấy cho mọi người tham khảo, có đám giang hồ đến và quậy phá. Anh chạy theo đám người thì bị vấp chân té. Dù có đau nhưng lại muốn thoát khỏi đây nên đã đứng lên chạy tiếp. Anh chạy một lúc thì núp sau một chiếc xe, cảm thấy đã an toàn nên anh thở ra một cách thoải mái.
Chân anh bị trầy một chút, hai bàn tay cũng đỏ hơi rướm máu nên anh đã quay về trại. Fourth thấy anh về liền chạy ra lại thấy anh bị thương
"Bị thương?"
"Không cẩn thận tí thôi"
"Gemini có sao không? Để Fourth rửa vết thương"
"Vào trong nhé?"
Anh và cậu đi vào phòng, cậu tỉ mỉ rửa sạch sẽ vết thương cho anh. Nhìn thấy cậu nghiêm túc rửa vết thương anh bỗng nhẹ lòng đi.
Sáng nay hai đứa trẻ nắm tay nhau đi tìm. Quả thật khó khăn. Muốn tìm một vị trí trong xã hội này khó hơn anh nghĩ. Anh chỉ muốn có công việc ổn định rồi có nhà ở cùng cậu mà sao thật khó khăn.
Đi được một đoạn bắt gặp một chị gái đang phát tờ rơi. Anh dắt cậu lại, chị gái đó vui vẻ đưa tờ rơi cho hai người rồi đi. Tờ rơi in dòng chữ "TUYỂN NHÂN VIÊN CHO QIU". Vui mừng không thôi, hai đứa trẻ nắm tay nhau đi tới địa chỉ ghi trên tờ rơi.
Nó cũng chỉ là một toà nhà nhỏ, không lừng lẫy mấy nhưng anh và cậu tin sẽ có cơ hội đi từ từ lên, xuất phát sẽ là ở đây.
hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro