『CHAP 38 • SẼ PHÁT ĐIÊN』
Satang vẫn nhớ rõ Fourth, anh còn chưa có mau quên đến thế. Nhưng anh và Fourth cũng không phải có thù hằn gì, chỉ là xem mắt mà thôi, không có gì phải tránh né cả, dù sao cuối cùng cũng chẳng nên chuyện. Cho nên khi đọc kịch bản Satang cảm thấy rất hứng thú, Sing cũng một mực mời nên anh liền nhận luôn. Bây giờ gặp Fourth trên phim trường Satang cũng sớm có chuẩn bị tâm lý, thoải mái hào phóng vươn tay ra với Fourth: "Đã lâu không gặp, Fourth, không nghĩ tới chúng ta còn có cơ hội hợp tác."
Fourth hơi xấu hổ nhưng cũng không đến mức phải lảng tránh, chỉ cười bắt tay Satang: "Đã lâu không gặp, Satang."
Không thể nói là thân thiết, nhưng cũng coi như thoải mái. Bản thân hai người đều được cùng một thầy dạy dỗ, Fourth là học trò của thầy Nophand , còn Satang là cháu trai hàng xóm của thầy, từng học thư pháp thầy Nophand dạy.
Thầy có sở thích là thích đi mai mối, nhìn hai đứa nhỏ đều không tồi, tuổi cũng không còn nhỏ mà còn là đang độc thân, tâm hồn ông mối rục rà rục rịch nên sau này hai người không thành, ông còn tiếc nuối lắm. Nếu để thầy biết bây giờ hai người đang ở cùng một đoàn làm phim, hẳn ông sẽ vỗ tay đốp một cái "Duyên phận".
Sing lại có thể nhìn ra chút kì lạ từ cái bắt tay và không khí của hai người, anh nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: "Hai người, quen nhau à?"
Thật sự là bất ngờ nối bất ngờ. Anh lại nhận được một cái liếc mắt từ Fourth. Gemini đứng bên cạnh Fourth, nhìn vẻ mặt cậu cũng phát hiện ra chút gì đó. Satang nhún nhún vai, anh trời sinh tính tình hiền hoà, cảm thấy không có gì là không thể nói cả, cùng lắm chỉ có hơi mất mặt. Satang cười cười, thuận miệng nói rõ: "Nói ra mọi người chớ chê cười, tôi và cậu Nattawat đây thiếu chút nữa thì thành đôi. Thầy Nophand của cậu ấy giới thiệu hai chúng tôi quen nhau, muốn tác hợp cho chúng tôi."
Satang nháy mắt với Fourth, người có tính tình tốt luôn có thói quen nể mặt người khác: "Biên kịch Nattawat rất thú vị, tính tình cũng thoải mái, nhưng đáng tiếc tôi không phải kiểu người cậu ấy thích. Nên chúng tôi không có chuyện gì sau đó cả."
Lời này nói ra khách sáo mà lịch sự, khen Fourth nhiều lắm. Nhưng Fourth gần như là theo bản năng cảm giác được nhiệt độ quanh người Gemini đang hạ thấp xuống, cậu nghiêng đầu nhìn Gemini một cái, quả nhiên sắc mặt Gemini không có gì thay đổi, nhưng ánh mắt lại không ổn tí nào. Mà Satang cũng chú ý đến Gemini, uy nghiêm cao lớn nhưng lại không phải là diễn viên mà anh quen biết, anh cười hỏi Sing: "Cậu này là?"
Sing cũng không ngờ mình tìm một người diễn nam ba lại còn có thể có chút mối quan hệ với Fourth. Anh lúng túng nhìn Gemini, tạm thời không biết nên giới thiệu như thế nào: "Ừm, đây là Gemini, cậu ấy là... của Fourth..."
Anh không chắc là nên nói bạn bè hay người yêu. Nói người yêu thì rõ ràng Fourth không nhận. Thật ra ngay cả Fourth cũng không biết nên giới thiệu như thế nào, nói bạn bè là tiện nhất, nhưng nếu nói vậy... Cậu nhìn thoáng qua Gemini, cảm thấy ít nhiều Gemini sẽ thấy đau lòng. Nhưng không ngờ Gemini lại tự mình tiếp lời. Anh lãnh đạm khách sáo gật đầu với Satang: "Tôi là bạn của Fot Fot, là bạn từ hồi trung học của em ấy, cũng là bạn đại học luôn. Chào anh, lần đầu gặp mặt."
Satang nhìn người đàn ông đối diện. Anh cũng không ngốc, ở trong giới giải trí mấy năm có người nào mà Satang chưa từng thấy qua, đương nhiên nhìn ra ánh mắt Gemini với mình không tốt. Có điều nếu là bạn của Fourth thì sau này cơ hội tiếp xúc hẳn cũng không nhiều. Satag cũng khách sáo gật đầu.
Nói những lời này xong, tự nhiên bầu không khí hơi lúng túng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, Sing không so được với đám đàn ông chân dài này, trở thành người thấp nhất đứng đó, vốn anh cũng được coi là khoẻ khoắn nhưng lại bị kẹp ở giữa, thành ra có vẻ nhỏ yếu bất lực đáng thương. Anh vội vàng ra hiệu: "Satang, nào đến đây, còn chưa giới thiệu cậu với các diễn viên khác, chúng ta đi chào hỏi thôi. Fourth, cậu và Gemini không phải còn việc khác sao, đi trước đi."
Fourth chào tạm biệt mọi người: "Vậy em đi trước, mai gặp lại."
Gemini và Fourrth cùng nhau rời đi, lúc lướt qua người Satang, anh nhẹ nhàng nhìn lướt qua người nọ một cái, để lộ chút địch ý nơi đáy mắt. Satang tuy tính tình tốt nhưng cũng không chịu nổi ánh mắt người ta nhìn mình kiểu này, bèn lập tức khiêu khích trừng lại.
Fourth hoàn toàn không ngờ hai người này ở sau lưng mình đấu mắt với nhau một trận. Rời khỏi phim trường, cậu lái xe đến nhà hàng nọ ăn tối. Ở trong một đình viện cổ ở ngõ A, dưới tàng cây trước cửa treo một tấm bảng khắc gỗ, nếu không phải người địa phương trong đoàn làm phim đề cử thì họ cũng không tìm ra được.
Cửa hàng này không hổ đã mở hơn mười năm, món ăn át chủ bài rất đặc sắc, ăn vào rất giống như hương vị cơm nhà, cảm giác rất thoải mái. Nhưng Gemini lại có hơi mất tập trung. Ánh đèn nhu hoà chiếu lên mắt anh lại chẳng có chút nhiệt độ nào, ngược lại cảm giác lạnh như băng.
Sau khi đến Chiang Mai, cảm xúc của anh vẫn luôn rất tốt, khó có khi có được mấy ngày nghỉ thế này, 24/7 anh đi theo Fourh, khiến trong lòng anh có một loại cảm giác yên bình đã lâu không thấy.
Anh chưa bao giờ dám bộc lộ suy nghĩ nội tâm mình cho Fourth biết. Anh rất rõ, tâm lý của mình không bình thường, anh chỉ hận không thể đặt Fourth dưới mí mắt mình, từng giây từng phút không được rời đi.
Tốt nhất là xây một cái lồng vàng, mở cửa ra nhưng Fourth vẫn tình nguyện ở lại trong đó. Anh đương nhiên biết đây chỉ là mình si tâm vọng tưởng, là dục vọng chiếm hữu không bình thường. Chỉ là mấy ngày ngắn ngủi này, cứ coi như là giấc mơ của mình thành sự thật cũng không phải là không thể.
Vậy mà vừa rồi ở phim trường nhìn thấy Satang như đang nhắc nhở anh, anh không phải bạn đời của Fourth thề chết không thay đổi, anh chỉ là một nửa gương vỡ chưa lành mà thôi. Fourth mềm lòng với anh không có nghĩa là anh có thể đắc ý vênh váo.
Gemini nghĩ đến đây, cúi đầu uống một ngụm rượu mai, lông mi rủ xuống không nhìn rõ ánh mắt, cả người lộ ra cảm giác lạnh lẽo. Fourth ngồi đối diện nhìn không chớp mắt. Bình thường cậu thuận miệng nói một câu Gemini cũng sẽ để trong lòng, chăm chú mà nghiêm túc, nhưng vừa rồi cậu gọi Gemini vài lần Gemini đều thất thần, thậm chí còn không nghe thấy.
Trong lòng cậu hiểu rõ. Từ khi Satang xuất hiện, Gemini vẫn luôn có dáng vẻ như thế, khiến người ta phiền lòng. Cậu không vui đặt tách trà lên bàn, đáy sứ chạm vào bàn gỗ phát ra tiếng động. Fourth tức giận nói: "Anh bày khuôn mặt này ra cho ai xem chứ, từ lúc ở phim trường đã vậy rồi. Rốt cuộc anh đang khó chịu cái gì, chẳng lẽ chỉ vì Satang là đối tượng xem mắt trước kia của tôi à?"
Đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ buổi chiều mình đi xem mắt với Satang. Bởi vì đối phương là người thầy cậu giới thiệu, cậu thật sự không từ chối được nên mới đồng ý. Hơn nữa các phương diện của Satang đều tốt, lúc đó thầy cậu nói đây là người ưu tú nhất, ngoại hình lẫn tính cách đều không có khuyết điểm nào, cậu cũng nghĩ thầm hay là thử xem.
Cậu cần gì phải treo cổ mãi trên cái cây tên Gemini chứ, cậu đã từng đó tuổi mà không yêu được mấy người, cũng quá lãng phí. Nhưng Satang xuất sắc thì sao, gặp rồi cậu mới ý thức được thì ra không phải người đó thì cậu không có cách nào động lòng.
Satang chỗ nào cũng tốt, lúc gặp mặt không có chút áp lực, thậm chí còn nói kịch bản cậu viết Satang rất thích, nói chuyện cũng hài hước khiến người khác cảm thấy thoải mái. Nói chung là người bình thường đều sẽ bị Satang làm cho lay động.
Nhưng đầu óc cậu lại không bình thường, ngồi đối diện Satang mà cứ ngây người liên tục, cứ nhớ mãi đến Gemini, nhớ người đã từng hôn cậu trên sân thượng, bây giờ ở bên kia đại dương đang sống thế nào. Cho nên vừa rồi nhìn thấy Satang cậu mới xấu hổ như vậy. Khiến cậu khó xử không phải là xem mắt với Satang, mà là buổi chiều đó khiến cậu nhận rõ mình.
Hết lần này đến lần khác thủ phạm khiến cậu tâm phiền ý loạn lại đang ngồi đối diện bày ra dáng vẻ ấm ức. Fourth nghĩ, may mà bây giờ cậu đã tu tâm dưỡng tính, đổi lại là hai năm trước thì cậu nhất định đã hắt nước vào mặt Gemini rồi. Cố hít sâu một hơi, cậu bình tĩnh hỏi Gemini: "Anh đang ghen đấy à?"
Gemini không trả lời. Ghen tuông, hai chữ này căn bản không đủ để khái quát tâm lý của anh. Ý nghĩ thật sự đang cuồn cuộn trong lòng nếu như anh nói ra, chỉ sợ sẽ khiến Fourth sợ đến mức muốn chạy trốn khỏi anh. Cho nên anh chỉ gật đầu: "Ừm."
Fourth ra vẻ cười nhạo, cậu nói: "Có phải anh quản hơi nhiều rồi không? Năm đó anh với tôi chia tay, anh có tư cách gì mà ghen, đừng nói hôm nay tôi có một đối tượng xem mắt, cho dù tôi có bạn trai kéo dài ba con phố thì cũng không liên quan gì đến anh."
Cả người Gemini cứng đờ. Anh nâng mắt, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm, đẹp đến không thể bắt bẻ giống như hồ nước tĩnh lặng, rõ ràng bên trong tràn ngập đau đớn. Lời nói của Fourth tức khắc bị chặn nơi cổ họng.
Về tình về lý rõ ràng cậu mới là bên chịu thiệt, cậu có trăm ngàn câu có thể tổn thương Gemini, cậu có quyền này cũng có tư cách này. Bảy năm qua ngày đêm giãy dụa trằn trọc đều do Gemini ban cho cậu. Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể giẫm nát trái tim Gemini trên mặt đất, chà đạp đến khi không còn một mảnh da thịt nào.
Nhưng khi nhìn vào mắt Geminu, cậu lại không nói được lời nào. Trên bàn ăn rơi vào im lặng, bánh đậu được bê lên cũng nguội đi, không ai động đũa. Fourth kéo kéo cổ áo, châm một điếu thuốc. Cậu nhìn dáng vẻ đau khổ này của Geminu, gần như cậu chẳng làm gì được. Cậu hỏi: "Mới nói hai câu anh đã không chịu được rồi, nếu tôi thật sự có những người khác thì thế nào?"
Những lời này khiến Gemini đau khổ hơn bất cứ thứ gì. Anh cũng không trả lời được, anh không phải thật sự để ý Satang, chỉ là nhìn thấy Satang giống như anh nhìn thấy ác mộng vẫn luôn quanh quẩn bấy lâu nay - anh về nước rồi, nhưng Fourth đã ở bên người khác. Bảy năm này ở nước ngoài, anh đã vô số lần nghĩ đến chuyện có thể Fourth đã nắm tay người khác. Anh không muốn buông tay Fourth cũng chỉ là một bên tình nguyện.
Fourth đã không còn cần anh nữa. Anh cúi đầu nhìn tay mình, đôi tay này đã sạch sẽ lành lặn, không còn nhìn ra đã từng có rất nhiều vết thương chồng chất. Anh khẽ nói, khuôn mặt chằng biểu hiện cảm xúc gì: "Anh không biết, chắc là sẽ phát điên."
Điếu thuốc trong tay Fourth chợt run run, tàn thuốc rơi xuống đệm chén màu trắng sứ. Cũng không biết vì sao, sau khi Gemini nói ra những lời này, ngực cậu đột nhiên run rẩy. Cậu vẫn biết Gemini có chút cố chấp, cho dù bề ngoài nhìn anh có bình tĩnh đến đâu nhưng trong lòng vẫn luôn ẩn giấu chút điên cuồng nào đó.
Cậu dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, cảm thấy kiếp trước mình thật sự đã nợ Gemini. Giọng nói Fourth lạnh nhạt: "Lời này tôi chỉ nói một lần, anh nhớ kỹ cho tôi. Bảy năm này tôi chưa từng đợi anh, bị anh vứt bỏ còn muốn tôi làm lốp dự phòng của anh à, nằm mơ đi. Tôi đã từng hôn mấy lần, người theo đuổi tôi nhiều đến mức không nhớ nổi, có thể họ không tốt như anh, nhưng ít nhất sẽ không làm tôi buồn. Thậm chí tôi có thể chọn thành đôi với một trong số họ bất cứ lúc nào. Nhưng tôi không làm thế."
Cậu nhìn ánh mắt Gemini, giống như một lần nữa mổ xẻ trái tim mình trước mặt người khác: "Không phải vì tôi không muốn, mà là vì tôi không yêu họ."
Trong mắt Gemini khôi phục một chút ánh sáng. Anh nhìn thẳng Fourth, giống như lữ khách nơi sa mạc khô cằn cuối cùng đã nhìn thấy dòng suối duy nhất. Fourth bị anh nhìn đến hoảng hốt, giống như bị loài mãnh thú nào đó nhìn chăm chú.
Cậu dời tầm mắt đi không nhìn Gemini nữa. Trong đình viện trồng hoa dạ lan hương, dưới ánh trăng đung đưa xinh đẹp giống như vũ nữ đang nhảy múa trong đêm. Fourth nhẹ giọng nói: "Trên đời này trước giờ chưa từng có nếu như, chỉ có kết quả mà thôi. Kết quả chính là, tuy rằng anh là một tên khốn, nhưng vận may cũng không tệ lắm, bây giờ vẫn có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro