Chương 14
Fourth nhẹ nhàng mở cửa, hắn bước vào trong sân nhà. Lười nhác đến độ quăng giày sang một bên, hắn cứ thế lững thững vào trong. Gian nhà nhỏ có sự xuất hiện của bà hắn, bên cạnh là cô bạn thân Love. Cả hai cùng nhau trò chuyện vui vẻ, lại quên mất sự hiện diện của hắn, khiến hắn phải hắng giọng một cái hai người kia mới quay sang.
"Ể? Hôm nay mày không đi học hả Love?" Hắn kéo ghế xuống ngồi bên cạnh bà, nắm lấy đôi tay gầy gò của bà hắn, đem vào lòng sưởi ấm. Love thở dài cốc trán hắn, nhẹ giọng, "Thằng ngốc, hôm nay tao xin phép nghỉ mày không nhớ à? Hôm qua tao nói mày rồi mà?"
Fourth cười hì hì, lấy tay gãi gãi đầu, "Quên thôi."
"Mà này, hôm qua mày không về nhà sao, tao sang tìm mà không thấy."
"Ừm, tao sang nhà thầy Norawit học đêm...." Hắn cười híp cả mắt, Love nhìn thấy thái độ ấy liền thở dài, kéo hắn ra một góc nói nhỏ, "Mày về thăm thầy ấy chưa? Tao nghe bác sĩ nói vết thương hơi nghiêm trọng đấy."
Fourth nhíu mày, hắn không nghĩ vết thương lại nghiêm trọng đến mức đấy. Từ khi hắn gặp Gemini, hắn chỉ quan tâm kẻ khiến Gemini thành ra như vậy, căn bản quên mất tình trạng người kia tốt hay xấu.
"Mày ở lại đây với bà đi, tao sang đấy xem sao." Hắn vỗ vỗ vai Love rồi nhanh chóng chạy ra ngoài. Hắn chạy rất nhanh, chạy như muốn bay đi vậy. Hắn muốn đến bên cạnh người kia, hắn lại đột ngột quên mất vị trí của người kia, nhẽ ra, điều hắn quan tâm nhất phải là chăm sóc người kia, không phải đi trả thù.
Hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng, hầu gái Sofia có nói với hắn Gemini đã uống thuốc rồi và bây giờ đang ngủ. Fourth nhẹ nhàng tiến vào phòng, cẩn thận đóng cửa, quay sang nhìn người đang nằm im lìm trên giường. Tấm lưng ấy, mỗi khi nhìn thấy hắn chỉ muốn ôm vào, người kia tại sao cứ chiếm lấy đầu óc hắn đến vậy, làm hắn bận tâm đến vậy. Ngực hắn rất đau, đau như ai dùng tay cào rách vậy. Cuộc đời hắn chỉ biết đến đao kiếm và máu tanh, vốn dĩ từ điển của hắn chỉ có hai từ "tàn bạo" mà thực hiện. Nhưng người này.... chính vì người này dạy cho hắn thì ra ngoài bà của hắn, còn có người quan trọng đối với hắn đến mức nào.
Gemini quay lưng về phía cửa, xem xét hơi thở trầm ổn thì có lẽ đã ngủ rồi. Hắn lại gần, nghiêng đầu nhìn Gemini, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Đôi tay nhỏ đầy rẫy những vết thương chầm chậm nâng lên, lướt nhẹ qua sống mũi, đôi môi, ngón tay chai sạm của hắn chạm lên đôi mắt nhắm nghiền đầy mệt mỏi của Gemini, tim thắt lại một nhịp.
Người đẹp đẽ đến thế, sao cứ nhất thiết vì một tên không ra gì như hắn mà phải chịu khổ. Fourth từng kiên định rằng sẽ bảo vệ người này, bằng bất cứ giá nào, nhưng bây giờ hắn cảm thấy sợ lắm, hắn sợ năng lực của mình không đủ, hắn sợ không bảo vệ được người.
"Tôi xin lỗi...."
"Đã không bảo vệ được anh."
"Tôi vô dụng thật."
Hắn hạ giọng, đôi mắt rũ xuống nặng trịch. Người kia vẫn đang say ngủ, ngũ quan toát lên hào quang huyền huyễn, đẹp đẽ không nói nên lời. Fourth nhìn Gemini một lúc lâu rồi quyết định trèo lên giường, chầm chậm tiến lại phía sau lưng Gemini. Tấm chăn được hơi ấm bao trùm, ấm áp khó tả. Hắn khịt mũi ngửi ngửi, mùi phong lữ quen thuộc nhẹ nhàng tấn công đầu óc hắn, khiến cơ thể hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm. Hơi thở của Gemini có chút mệt nhọc, tấm lưng cứ phập phồng mệt mỏi. Hắn vòng đôi tay rắn chắc của mình qua vòng eo Gemini, nhẹ nhàng ôm lấy.
Lần đầu tiên sau mười hai năm, hắn có thể cảm nhận được nhịp đập của một con người, cảm nhận được hơi ấm gần kề đến vậy. Có lẽ, có lẽ hắn yêu Gemini thật rồi, hắn chỉ mơ hồ nhận ra đôi chút, nhưng hắn không dám chắc chắn, thà rằng cứ như vậy đi cứ để hắn bảo vệ người này đi. Nhưng cuộc đời thích ngược đãi hắn, chà đạp hắn không thương tiếc.
Hắn chợt cảm thấy vòng eo trong tay hắn khẽ động, thân thể to lớn của người trước mặt dần xoay người lại phía hắn. Gemini chăm chú nhìn hắn, dùng tay vén lại lọn tóc rối trước trán của hắn, "Em về khi nào vậy?"
Hắn giật mình buông tay, định ngồi dậy liền bị cánh tay Gemini giữ chặt, đè xuống bên cạnh. Mái tóc nhàn nhạt của Gemini rũ xuống trước trán, ánh nhìn pha trộn giữa mơ hồ và huyền ảo tuyệt đẹp, hệt như hồ ly ngàn năm. Tương truyền rằng, nếu gặp phải người có khí thái ấy lập tức sẽ bị mê đắm, thậm chí có được sự yêu quý nghiễm nhiên từ người khác. Đuôi mắt dài hẹp, khi cười tạo nên đường cong hoàn mỹ nhất. Gemini nhìn hắn đầy ôn nhu mỉm cười thật tươi. Hắn biết hắn mê đắm ánh mắt của Gemini đến mức nào, hắn không cần biết rằng hắn có sai hay không, hắn chỉ biết ở bên cạnh Gemini đối với hắn là không sai.
"Mới nãy.... Nhưng vết thương thế nào rồi?" Fourth bật dậy, Gemini lại hừ hừ vài cái mà kéo hắn xuống ôm trọn vào người. Hắn cảm nhận được từng nhịp đập, cả hơi ấm người kia mang lại, suốt đời cũng không quên được. Gemini nhìn hắn hồi lâu, ánh nhìn của người này dành cho hắn ngọt ngào, không một chút lo sợ, không một chút cảnh giác. Chỉ có người này mới mang lại cho hắn bản chất ban đầu của hắn, khiến hắn có thể sống như một con người, không phải là một con mãnh thú.
"Công nhận là giống mèo nhỏ ghê ha, một chút tiếng động cũng không có, em trèo lên tận đây tôi mới biết là em về rồi." Gemini nở nụ cười ranh mãnh, đuôi mắt cong lại, hắn kéo Fourth về phía mình, cọ cọ sống mũi của mình vào gáy của Fourth, mỉm cười khoái trá. Fourth cảm nhận được từng đợt hơi ấm phả vào cổ, giật mình đánh vào người hắn một cái, "Đừng đánh trống lảng. Tôi không có dễ dãi đâu, mau nói! Vết thương như thế nào rồi?"
Gemini khẽ vểnh môi, rời khỏi người Fourth ngồi dậy. Hắn vén tấm chăn lớn, giơ bàn chân bị thương lên lắc lắc vài cái, nhún vai cười, "Không đến nỗi tàn phế, cần phải dùng nó dài dài mà."
Chậc, "phải dùng nó dài dài" cộng thêm cái vẻ mặt ranh mãnh kia nữa, chỉ có thể dùng hai từ yêu nghiệt để diễn tả con người hắn. Fourth đạp một cước mạnh vào chân hắn, bước xuống giường, hai tay khoanh lại trước ngực. Vẻ mặt hất lên cúi xuống nhìn hắn, phải nói là cái nụ cười kia cực kì ghẹo gan hắn, "Lần sau, sẽ phế."
"Hưm, ác quá đi. Em là vệ sĩ của tôi mà trù ẻo người ta đến vậy a?"
Gemini chống hai tay ra sau drap giường, nghiêng đầu mỉm cười nhìn tên xã hội đen trước mắt. Hắn không biết người khác sợ hãi hay không ưa Fourth ở điểm nào, cá nhân hắn nhìn kiểu gì cũng thấy vừa mắt thiếu niên này.
Fourth nhìn hắn hừ lạnh một tiếng, chép miệng đi đến chân giường. Nhẹ nhàng trèo lên, dùng tay nâng lấy đôi bàn chân được quấn một lớp băng trắng, lòng bàn chân vẫn còn rướm chút máu. Fourth khẽ chau mày, cúi thấp đầu, phủ lên bàn chân một hơi ấm, đặt môi yên vị trên mu bàn chân Gemini.
"Em...." Hắn ngạc nhiên nhìn hành động của Fourth, co người định thu chân lại liền bị Fourth hắng giọng, mái tóc rũ xuống trước mặt, che lấp đôi ngươi sâu thẳm, "Thấy có lỗi.... nên...."
"Nếu thấy có lỗi vậy thì bù đắp đi chứ nhỉ?"
Hắn lôi Fourth lại, ôm lấy cánh vai săn chắc của người kia, khóe môi hiện lên nụ cười gian tà. Fourth nhìn hắn có chút rụt rè, mỗi lần đều nghiêng đầu né ánh nhìn kỳ quặc của hắn, thầm nghĩ hắn liệu có phải bị khùng điên gì không?
"Muốn gì đây? Tôi còn có việc."
"Ở trường em hứa gì quên rồi sao?" Đôi mắt tuyệt đẹp chớp chớp vài cái, hắn vòng tay kéo lấy vòng eo Fourth, bàn tay vỗ nhẹ lên bờ môi đỏ au của mình, cười ranh một cái. Fourth chau mày nhìn hắn, không ngờ là nhớ dai đến vậy. Cũng đã lỡ hứa rồi, Nattawat tử nhất ngôn nói được làm được, thôi thì chiều theo người bệnh vậy.
"Được, tôi sẽ làm cho người, Thiệu thiếu gia."
Fourth mỉm cười, hắn không cần bận tâm nữa, câu trả lời của hắn ngay ở trước mắt rồi. Hắn không cần biết tình yêu là gì, cũng không biết luân hồi đạo lý có ý nghĩa gì, hắn chỉ cần người trước mặt hắn được an yên, hắn muốn bảo vệ người này. Fourth ôm lấy cổ Gemini kéo sát vào người mình, hắn mơ hồ cảm nhận được mình đang run. Bờ môi dày khẽ mở, dần dần tiến đến đôi môi đỏ trước mặt, chạm nhẹ vào. Từng nếp môi khẽ khàng va vào nhau, lướt trên từng tế bào, sống động đến từng khoảnh khắc. Tâm trí hắn như rối loạn, hắn loay hoay không biết làm thế nào, vì hắn không có kỹ năng trong vấn đề này. Đôi môi dày lúng túng chạm lên bờ môi nóng hổi, không biết phải làm thế nào mới đúng. Fourth xuất thân là tay đánh đấm, người yêu hắn quen qua không đếm nỗi, nhưng nói về kỹ thuật hôn thì hắn bằng không. Fourth không bao giờ chủ động hôn một ai, bởi vì bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh hắn cũng đều chủ động dâng hiến cho hắn, hắn không cần phải thành thạo kỹ năng hôn, chỉ cần trên giường hắn chiếm thượng phong là được.
Gemini hé mắt, nhận ra sự lúng túng trong từng cử chuyển của hắn khẽ cười thầm, cậu nhóc này cần phải học hỏi nhiều hơn nữa. Cánh tay mạnh mẽ kéo sát hắn vào người, Gemini xê dịch người lên phía trước, chiếm lấy bờ môi kia. Từng cử động nhẹ nhàng, êm trôi như mây bay, dần dần đưa tâm trí Fourth vào lỗ hổng. Người này quá đặc biệt, quá mê mị, ngay kể cả hơi ấm của người cũng khiến hắn đứng ngồi không yên. Hắn khẽ tách hàm răng Gemini ra, theo sự chỉ dẫn nhiệt tình của người kia mà tiến vào trong. Lưỡi hắn khẽ chạm vào lưỡi Gemini, ấm nóng và ướt át, tất cả từ ngữ diễn tả chỉ có như vậy. Khoang miệng Gemini ấm nóng ngọt ngào, hắn hút nhẹ không khí, khẽ đưa lưỡi vào trong, quấn lấy con rắn tinh ranh của Gemini. Hai thực thể quấn lấy nhau, dây dưa đôi chút, chơi đùa đôi chút, tưởng chừng như không bao giờ muốn dừng lại, cũng không biết khi nào sẽ dừng lại.
Làn gió khẽ lay, tâm hồn khẽ động.
Tưởng chừng khoảnh khắc ấy mãi mãi không trôi đi, ngưng đọng thành một giọt sương tuyệt đẹp, khẽ tỏa ra ánh nắng vàng hoe của ánh mặt trời, cứ đọng lại như vậy, đẹp đẽ như vậy. Nhưng rồi giọt sương tinh khiết ấy cũng sẽ hòa vào làm một với nền đất ấm nóng, sự đẹp đẽ huyền diệu của nó sẽ đi cùng với đất trời. Fourth biết rằng việc này đặt nên một giới hạn mới trong mối quan hệ của hắn và Gemini, giới hạn ấy có thể đi được đến đâu, hắn không dám khẳng định, đành để ông trời an bài vậy. Nhưng hắn đâu nào ngờ, ông trời vốn dĩ nhìn hắn bằng đôi mắt căm phẫn, vốn không hề yêu thương hắn.
Hai người quấn lấy môi nhau chừng vài phút, nhưng vì cứ phải hô hấp bằng chút không khí còn sót lại nên dần thấm mệt, Fourth liền buông người Gemini ra. Không trung ánh lên sợi chỉ bạc lấp lánh như sương mai, dệt nên khung cảnh mê hồn. Gemini nhìn con người trước mắt không khỏi ngỡ ngàng, chỉ cần vài phút chỉ dẫn kỹ thuật hôn đều tiến bộ lên rồi, đúng là người học nhanh hiểu nhanh.
"Khụ! Má nó hết hơi!!" Hắn đập đập lên drap giường ho sụ vài cái, gò má đều ửng hồng lên. Gemini thích thú nhìn hắn, dùng ngón tay dài chọt chọt vào má hắn. Fourth tuy bề ngoài rắn rỏi, làn da cứng rắn nhưng thật ra đôi má lại mềm mềm như kẹo bông, ngón tay Gemini chạm vào liền thích thú chọt thêm vài cái. Hắn giật nảy người, đuôi mắt híp lại lườm lườm Gemini, thuận thế đạp một cước vào gương mặt khôi ngô kia không thương tiếc, "Động vào bố là bố cho phế luôn đấy!"
"Chậc, bá đạo thật." Gemini ôm lấy mặt, khẽ cười. Con người Fourth lúc này lúc kia, lúc thì nhẹ nhàng lúc thì lại cục súc như thế, không biết ai chịu nổi tính khí này của hắn đây.
Một tuần trôi qua, Anastasia vẫn yên tĩnh lạ thường, ám khí vẫn cứ bao quanh ngôi trường. Tất cả mọi người trong trường đều biết, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ động vào người của hắn, nhưng tuyệt nhiên mấy ngày nay Anastasia tĩnh, không chừng sẽ có một trận đại hồng huyết xảy ra, máu sẽ đổ nhuộm đỏ mái trường Anastasia, vì thế ai ai đều lo lắng thấp thỏm đợi thông cáo của KJ đưa ra.
Fourth chau mày mở cửa phòng hiệu trưởng, lão cứ nằng nặc đòi gặp hắn, hắn thì đang phải đóng vai người vệ sĩ tận tình chăm sóc chủ nhân lại bị réo đến đau cả đầu, vừa vào đã cau có ngồi xuống ghế, đôi mắt nhắm nghiền, "Chuyện gì nói mau! Nếu ông không vào chủ đề ngay ta sẽ về."
"Cậu Nattawat.... cậu vẫn chưa đưa ra thông cáo sao?"
Hiwan sợ sệt lau mồ hôi trán, lão biết việc này hệ sự lớn, lại còn đụng vào người cấm kị như Gemini, trung học Anastasia nhất định phải chấp thuận thông cáo của KJ để truy ra tận tình sự việc. Đã đến ngày thứ chín, KJ vẫn không có bất cứ động tĩnh, càng làm người trong Anastasia lo lắng, và Hiwan là người lo lắng nhất. Lão sợ không chừng vì việc này mà Anastasia phải đóng cửa, cuộc đời lão coi như tự đào mồ chôn mình.
"Đấy là việc mà ông nên quan tâm sao? Thông cáo có như thế nào là chỉ thị của KJ, phải được ta xét duyệt mới có thể ban lệnh thông cáo. Sao nào? Lo sợ cái gì chứ.... Hay là.... ông biết người ta cần tìm?" Tông giọng hắn trầm đặc, khàn khàn đến đáng sợ, cái nhếch môi hiện lên đầy khinh khỉnh. Hắn dùng đôi chân thon dài nâng lên, đặt vào giữa ngực lão hiệu trưởng Hiwan mà chì chiết. Fourth nổi tiếng với các chiêu thức hành hạ khác nhau, mỗi chiêu thức nếu trúng phải đều tuy nói không chết nhưng đều trọng thương, hắn lại cứ thế nhắm giữa lồng ngực Hiwan mà đẩy mạnh vào, bàn chân day day bộ áo trắng muốt của lão hóa thành màu nâu sẫm vì bùn đất dưới đế giày của hắn. Hiwan hoảng sợ xanh mặt, lồng ngực phập phồng lo lắng, lão ghê sợ con người này. Fourth quá trẻ nhưng lại quá tàn độc, ánh mắt hắn không hề lóe lên chút nhân tính cỏn con nào, nó tàn độc và thâm hiểm, nuốt chửng tâm can con mồi.
"Không.... tôi xin lỗi.... tôi nhiều lời quá rồi....." Hiwan cúi thấp đầu, mồ hôi thấm đẫm vào lọn tóc trắng của lão, chảy dài trên từng nếp nhăn nơi khóe mắt, bờ môi nhàu nhĩ khẽ cắn chặt, từng tế bào run lên liên hồi. Hắn buông chân xuống, ngửa cổ vuốt lại mái tóc, hàng chân mày khẽ cong lên tạo nên một vẻ đẹp ranh mãnh, "Lão già.... việc của ông là giữ cho cái chức vị thối nát đó của ông thôi, mọi việc khác đều thuộc quản lí của KJ. Nếu ông không tuân thủ điều lệ, ta không dám đảm bảo ông sẽ...."
Hiwan liền xanh mặt, nhảy cẫng ra khỏi ghế quỳ xuống đất. Đôi bàn tay già nua của lão đan vào nhau, bấu lên nếp quần ly phẳng phiu. Fourth cười khẩy, lão lại từ bỏ tự trọng chỉ vì cái chức vị vốn không thuộc về lão kia, có xứng đáng hay không? Hiwan quỳ rạp dưới chân hắn, phục tùng con sói đầu đàn một cách vô điều kiện chỉ để giữ lại chút thanh danh của chính bản thân mình. Lão không biết, Fourth rất ghét những kẻ hèn hạ, những kẻ yếu đuối không có tư cách để than vãn.
"Cậu Nattawat! Tôi xin cậu.... làm ơn đừng làm vậy. Tôi chỉ vì danh vọng mà đánh mất biết bao nhiêu thứ, chiếc ghế này không phải ngồi dễ, cuộc đời tôi đánh đổi chỉ để lên đến vị trí như bây giờ. Nếu cậu từ bỏ tôi, từ bỏ Anastasia, tôi nhất định sẽ xong đời. Xin cậu! Bất cứ thứ gì, chỉ cần cậu ra lệnh, tôi đều có thể làm. Tôi.... tôi sẽ không xen vào chuyện của KJ nữa, cũng không nhiều lời nữa, đều tại tôi miệng chó, thốt ra những lời bẩn thỉu, tôi đáng chết! Đáng chết!"
Lão lê lết đến chỗ hắn, dùng tay ôm lấy đôi chân hắn van lơn. Âm thanh thống khổ tuyệt vọng, lão không muốn mọi thứ tan biến dễ dàng như vậy, lão đã mất cả cuộc đời chỉ vì danh vọng của lão, lão làm biết bao nhiêu việc thấp hèn. Không! Cho dù chết đi, lão cũng không muốn chiếc ghế hiệu trưởng kia vụt khỏi tay mình. Chỉ có một mình lão, Hiwan lão mới có đủ tư cách ngồi lên chiếc ghế đó.
Fourth cúi xuống nhìn lão, ánh mắt hắt lên tia lửa hằn học, thẳng chân đạp một cước vào mặt lão. Lực đạp mạnh đến nỗi Hiwan té ngửa ra sàn, mặt mũi đều rướm máu tanh, toàn thân lão run rẩy liên hồi. Hắn tiến đến, dùng chân nhấn mạnh đầu lão xuống đất, âm thanh cốp va chạm xuống nền gỗ láng bóng, đôi chân hắn chì qua chiết lại, đôi môi bật lên những tiếng cười khanh khách, "Đôi tay dơ bẩn của ông không có tư cách để chạm vào ta. Nhìn đi, phú quý danh vọng là cái quái gì, cuối cùng ông cũng phải nằm dưới chân ta. Dù cho cái sự nghiệp dơ bẩn ông tạo nên có sụp đổ, ta cũng mong rằng nó không sụp đổ hoàn toàn. Hãy cứ chết dần chết mòn đi, đó chính là số phận của ông đấy."
"Làm gì cũng được à? Vậy thì chết đi."
Đôi chân hắn buông ra, ngoảnh đi một cách nhàn nhã. Đế giày lộp cộp dưới nền đất lạnh lẽo, con người tàn khốc dần khuất dạng, mang theo sự ám ảnh tột cùng. Hiwan một mình trong căn phòng lạnh lẽo, lão bò dậy, dùng tay ôm lấy gương mặt méo mó của bản thân. Ánh mắt lão lướt qua căn phòng rộng lớn sang trọng, hắn nói đúng. Cho dù lão có được tiền tài của cải, phú quý danh vọng thì cả đời này lão vẫn phải phục tùng hắn, vẫn phải là một con chó trung thành nhất. Lão chưa từng nghĩ đến cái gọi là tự tôn của bản thân, mùi tiền dơ bẩn đã hấp dẫn lão, che mờ đôi mắt lão. Lão sống như thế để làm gì? Sống nhưng không thể ngẩng cao đầu, vì lão biết rằng những thứ lão có được đều là bố thí, những bố thí của KJ vứt cho lão. Hiwan ngồi dậy, loạng choạng ngồi xuống chiếc ghế hiệu trưởng. Lão dùng tay ôm mặt, từng ngón tay bấu chặt vào làn da nhăn nheo, bấu đến những mảnh da dính vào đầu ngón tay, rỉ máu từng giọt, từng giọt trên đôi bàn tay lão. Đôi tay lão quá dơ bẩn, nhơ nhuốc nhuốm đầy, lão căng mắt nhìn bảng vàng "Hiệu trưởng" đặt trước mắt, môi khẽ run bần bật. Không, thà rằng để lão chết trên chính chiếc ghế này còn hơn để lão chết dần chết mòn trong sự khinh bỉ của chúng sinh. Hiwan cầm lấy tách trà quăng xuống đất, tách trà vỡ toang thành từng mảnh nhỏ rơi vụn dưới sàn.
Ánh mắt lụi tàn, lòng cũng bị thiêu đốt.
Một đống tro tàn, tàn lụi.
Mảnh sứ trắng khẽ chạm vào động mạch, lướt mạnh một đường, ghim sâu vào mạch chủ, cắt đến động mạch chủ. Đứt một phát, máu như suối đổ, ào ào đẹp mắt. Hiwan buông thõng mảnh sứ, nắm chặt lấy cổ tay đầy máu, từng giọt nước mắt rơi lã chã, hòa lẫn cùng máu tanh. Nhuốm lên manh giấy trắng xóa, lão từng là manh giấy trắng, từng sống với sự trong sạch của bản thân. Nhưng nhìn xem, manh giấy trắng bây giờ nhàu nhĩ, từng giọt máu đỏ thẫm nhuộm bẩn manh giấy, cũng chính như tâm hồn lão cũng trở nên cằn cỗi như vậy. Hiwan đổ gục xuống bàn, hơi thở trở nên yếu ớt, ánh mắt nhạt nhòa trong chính phú quý của lão. Một khắc cuối cùng, hình ảnh động trong tâm trí lão là hình dạng người đàn ông kia thấp thoáng ngoài cửa. Đôi mắt người kia ánh lên tia lửa đen, thiêu rụi cơ thể lão, tàn khốc đến vô hạn....
Thiên mệnh con người mỗi khác, từ lúc sinh ra đã định sẵn thế vị mỗi người, muốn thay đổi, muốn sống tốt, phải học cách đối nhân xử thế. Phải chịu khổ nạn, phải chịu đau đớn, đến lúc đạt được chính thành tựu mình mong muốn, lúc đấy hãy ngẩng cao đầu, sống với những gì bản thân tạo dựng.
***
"Mèo nhỏ à.... cho tôi đi làm đi mà." Gemini vẻ mặt cau có, nắm lấy đôi tay đầy rẫy vết đạn của người trước mặt mà làm nũng. Người kia chép miệng nhìn hắn, thuận tay đánh một cái mạnh vào đầu hắn, hằn giọng, "Câm miệng! Mèo nhỏ cái đếch chó má gì.... Thử mở miệng lần nữa xem tôi có cắt phăng miệng anh đi không?"
"Em bắt tôi ở nhà hơn một tuần rồi đó, vốn dĩ vết thương này chỉ cần vài ba ngày là có thể đi lại bình thường rồi mà...."
"Đừng nhiều lời! Tôi nói chưa khỏe thì vẫn chưa khỏe, lèm bèm nữa là đừng trách bố đây."
Fourth liếc Gemini một cái, đem mảnh băng cũ ra thay, cẩn thận xem miệng vết thương. Không phải là Fourth không muốn cho Gemini ra khỏi nhà, chỉ là sợ vết thương sẽ ảnh hưởng nhiều nên vẫn không cho hắn ra ngoài, suốt ngày bắt hắn chui rúc trong phủ Titicharoenrak. Miệng vết thương lành lại khá nhanh, giữa lòng bàn chân không còn rỉ máu nữa, miệng vết thương dần đóng lại tạo thành một vết sẹo lớn, có lẽ vết sẹo này sẽ đi theo hắn cả đời. Gemini nhìn vẻ mặt có chút khó xử của Fourth, liền nảy ra một ý tưởng rất hay. Hắn giật lấy cánh tay Fourth đè xuống, không chần chừ trấn ở hai bên không cho động đậy. Fourth bất ngờ vì hành động của hắn, vung chân đạp cho hắn một phát, nhưng thân thể người này cứng như đá, đạp càng nhiều chỉ tổ đau chân.
Gemini nhìn đăm đăm Fourth, hắn mỉm cười đầy ranh mãnh, hạ môi gần kề vào gáy Fourth, hôn nhẹ một cái. Fourth khẽ rùng mình, tay càng chống cự muốn thoát ra lại càng bị nắm chặt lấy. Gemini ngửi ngửi mùi trên cơ thể Fourth, ghé sát tai người dưới thân mà hạ giọng, tông giọng trầm đặc quyến rũ mê người, "Em chịu tin tôi chưa? Nếu còn chưa khỏe, thì có thể đè được em sao?"
Fourth hoàn toàn bất lực, hắn thả lỏng vai, nhìn người đàn ông đang cười tươi trước mắt. Ánh mắt hắn dời lực đi chỗ khác, hừ lạnh, "Chẳng qua tôi sơ ý nên anh mới có thể đè được tôi. Xã hội đen không bao giờ chịu nằm dưới đâu nhé."
Hắn lườm Gemini, chân giơ cao đá thẳng vào giữa chân Gemini. Gemini trợn tròn mắt kêu đau, lăn qua một bên. Cứ dùng chiêu này mãi, có khi thứ kia chưa kịp dùng đã bị phế mất rồi.
"Ác thật ác thật, ai da đối xử với người bệnh như thế đấy." Gemini lèm bèm ngồi dậy, dùng tay xoa xoa đầu Fourth, cưng chiều như bảo vật.
Fourth nhìn Gemini, rướn mày châm chọc, "Ủa khi nãy có người mới bảo khỏe rồi mà nhỉ? Bao nhiêu đây nhằm nhò gì với Thiệu thiếu đây a...."
Gemini nhìn hắn im lặng không nói, đôi mắt hồ ly khẽ rũ xuống, thở dài một hơi, "Fourth...."
"Tôi nghe, làm sao đấy?"
"Nếu bây giờ tôi nói với em tôi không thích phụ nữ, em sẽ phản ứng như thế nào?"
Hắn hơi ngạc nhiên, hai mắt mở to nhìn Gemini. Gemini phong độ đến như vậy, nhìn trái nhìn phải đều không nhìn ra là loại đồng tính luyến ái nên hắn có hơi bất ngờ. Nhưng ánh nhìn Gemini quá nghiêm túc, Fourth đành thở dài, thả lỏng vai.
"Tôi không có lý do để ghê tởm anh, nếu là người khác thì có thể suy nghĩ lại, nhưng đối với anh là ngoại lệ. Chuyện xu hướng tính dục hướng về nam hay nữ đều là bản chất của con người, đâu thể muốn thay đổi là thay đổi."
"Nhưng nếu.... người đó là em thì sao?"
Hắn ngạc nhiên đến không thốt thành lời, miệng muốn nói nhưng họng đều bị câu nói kia chặn lại không cho phát ra thành tiếng. Gemini nhìn hắn đầy nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm như nhìn tận tâm can hắn.
"Nếu người tôi thích là em, em sẽ phản ứng như thế nào?"
"Gemini..... anh đùa có phải không? Đùa như thế không vui đâu."
"Tôi không đùa. Tôi có câu trả lời của riêng tôi rồi..... Đó chính là câu trả lời của tôi, người tôi thích là em."
Gemini thở dài, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, cái sự bình tĩnh khiến hắn cảm thấy bực bội. Tại sao chỉ mình hắn cảm thấy bực bội, còn người này vẫn bình tĩnh lạ thường đến vậy, ngay cả khi nói rằng thích hắn, vẫn không có chút lo lắng nào cả.
"Thôi đi! Tôi biết anh thích đùa, nhưng đừng có đùa cái kiểu đó, đừng có đem cảm xúc của mình đặt lộn xộn lên người khác như vậy. Tôi là cái loại đó sao?! Tôi là cái loại đàn ông chỉ cần một câu nói của anh đã có thể xiêu lòng sao, nếu khát khao hơi đàn ông đến như vậy thì tự tìm mà hưởng thụ đi! Đồ đàn ông phóng túng như anh, với ai cũng phóng túng như vậy, tôi ghê tởm!"
Fourth tức giận đứng phăng dậy, đôi mắt trừng vào Gemini đầy căm phẫn. Hắn không biết bản thân tức giận về chuyện gì, nhưng thái độ của Gemini chọc cho hắn tức điên lên. Phải, hắn coi Gemini quan trọng, nhưng hắn không muốn bị gọi là đồng tính, hắn rất ghét. Gemini chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn hiểu, nhưng hắn không thích cái kiểu muốn nói gì thì nói của Gemini.
Hắn thật sự đã đi quá giới hạn, hắn biết.
Nhưng nước trong ly đã tràn, còn có thể rút ngược lại sao?
Gemini bất ngờ nhìn hắn, đôi mắt hồ ly có chút lay động, hàng mi rũ xuống, môi nhếch lên nụ cười đầy chua xót, "Em nghĩ tôi là hạng người đó sao, hạng người có thể lên giường với bất kì người nào chịu dâng hiến, bất kì người nào khiến tôi thỏa mãn.... Tùy em, muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi là như vậy đấy. Nếu thấy khó chịu thì cứ tránh mặt tôi, dù gì thì vệ sĩ hoàng tộc không thiếu, nếu không có em cũng chẳng sao."
Không hiểu vì lẽ gì, câu nói ấy của Gemini làm hắn đau. Hắn không rõ bản thân mình, càng không rõ cái cảm xúc rối loạn ấy là gì. Thì ra.... vốn dĩ nếu không có hắn, Gemini vẫn sẽ sống tốt, là tự hắn lo xa mà thôi.
"Được! Tôi sẽ đi, dù gì thì tôi cũng thấy chán ghét bản mặt anh lắm rồi. Tôi không muốn người đời nhìn vào và mắng tôi là một thằng giao du với cái loại đồng tính như anh!"
Fourth thét lớn, giọng nói đều không tự chủ được mà bật ra vô hồn, mang theo âm thanh gằn xéo dữ dội. Gemini ngỡ ngàng nhìn hắn, đôi mắt có chút dao động nhìn hắn một lúc lâu. Cơ thể hắn như đông cứng, hắn nuốt nước bọt một cái, cả hơi thở và nhịp đập đều tăng rất nhanh. Hắn cảm thấy ngột ngạt, hắn không muốn ở lại đây thêm bất cứ phút giây nào nữa. Fourth chộp lấy áo khoác, ngoảnh mặt đi rất nhanh, nhanh đến nỗi hắn như biến mất một khắc vậy.
Gemini ủ rũ thở dài, đầu ngón tay đan vào nhau, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Hắn ngốc thật, tự dặn lòng nhất định không được nói ra, nhưng lời nói đôi lúc lại không khống chế được, cứ thế tuôn trào.
"Gemini, mày ngu lắm.... Đáng đời mày lắm, em ấy không hề coi mày trên mức anh em, chỉ có một mình mày nghĩ thế thôi.... chỉ một mình mày...."
***
"Chủ quán! Thêm một chai nữa!"
"Nattawat, mày uống nhiều lắm rồi, đừng uống nữa." Namtan khổ sở ôm đầu nhìn bộ dạng thê thảm của vị thủ lĩnh KJ. Fourth đột ngột chạy đến bar, rồi một lúc gọi cả két bia, bản thân không uống bia được nhưng vẫn cố nốc hết chai này đến chai khác. Hắn ngả người ra sau ghế, chai bia trong tay nốc hết sạch, cạn đến không còn một giọt. Gương mặt ửng hồng cả hai bên, miệng cứ lảm nhảm không ngừng, làm cho mọi người một phen mệt mỏi.
Hắn giật lấy chai bia trên tay Namtan, mở bung nắp quăng sang một bên, ngửa cổ nốc một hơi đầy, "Suỵt, im lặng và lấy bia cho em.... Em muốn uống!"
Fourth không hiểu tại sao hôm nay hắn có thể uống nhiều đến như vậy, có thể bia không làm hắn say nổi rồi, đầu óc hắn vẫn còn rất tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi gương mặt người kia cứ hiện lên trong đầu hắn.
"Có tâm sự đúng không? Nói cho chị nghe xem, rốt cuộc mày lại bị cái mẹ gì nữa?"
Hắn gật gật đầu, đặt chai bia lên bàn , quay sang mấy cô nàng váy ngắn ngực hở, ôm ôm rồi nói, "Mấy cưng à.... Anh có chuyện phải nói với chị Namtan đâu, mấy em có thể đợi được không a? Anh hứa sẽ xong nhanh thôi, chúng ta còn phải chơi với nhau nữa mà nhỉ?"
"Anh Nattawat hứa rồi nhé, không được nuốt lời đâu nha.... Dạo nay tụi em không được gặp anh thường xuyên, chị Namtannói là anh học ở nhà thầy đến tận khuya, anh Nattawat quả là học sinh chăm chỉ nhỉ?"
Uran cùng mấy cô gái khác tựa đầu vào vai hắn mà nũng nịu, cô gái nào cũng đều rất xinh, làn da trắng nõn mịn màng, thân hình nóng bỏng cháy mắt. Họ là khách quen của bar, đều là những cô gái sẵn sàng dâng hiến thân mình cho vị thủ lĩnh tài ba này.
"Chậc, học mãi thì mệt lắm, anh cũng không thích nhìn mặt giáo viên của mình chút nào, chơi với mấy cưng vui hơn." Fourth chau mày, khẽ nâng cằm Uran, hôn một cái vào bờ môi đỏ hồng của cô nàng, lại chợt nhớ đến làn môi nóng ướt của người kia, bật giác cảm thấy khó chịu khôn nguôi.
"Ây anh thật là.... vậy tụi em đi trước nhé, lát anh Nattawat nhất định phải chơi cùng tụi em đấy."
Uran đánh một phát vào bàn tay hư hỏng của hắn, cùng mấy cô gái khác sang bàn kế bên trò chuyện. Fourth nhìn theo họ mỉm cười lắc đầu, chai bia lại được nốc cạn, hắn cảm thấy kì lạ, uống đến năm chai rồi vẫn chưa say, hay là vì tâm hắn không muốn say.
"Cãi nhau với thiếu gia Titicharoenrak yêu dấu rồi hả?" Namtan ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy chai bia.
"Yêu yêu dấu dấu cái con mẹ!" Hắn giật giật đôi lông mày, thuận thế đạp một cái vào Namtan, tuy rằng hắn nể Namtan nhưng cách hành xử vẫn cứ lỗ mãng như vậy, mọi người trong tổ chức cũng đều quá quen mặt này của hắn rồi.
"Rồi mau nói đi, cãi nhau với Gemini đúng không? Chị nhớ là mày kiên nhẫn lắm mà, sao lại dễ dàng nổi nóng như vậy hả?"
"Chị.... chị nhớ về chuyện em nói hôm trước không?"
"À.... nhớ đấy, có chuyện gì nào?"
"Nếu như một ngày.... em nhận ra người đó cũng có tình cảm đặc biệt đối với mình, chị nghĩ em nên phản ứng như thế nào? Em không phải là đồng tính, cũng không thích đàn ông, nhưng tại sao.... tại sao em lại chỉ có cảm giác đặc biệt đối với một mình người đó thôi vậy? Cái thứ gọi là tình yêu, rốt cuộc nó là cái quái gì, mà lại khiến em rối ren như vậy...."
"Rồi.... mày đã phản ứng như thế nào? Nghe cách mày nói..... thì chắc không phải "nếu như" rồi, cậu ta có tình cảm với mày à?"
Fourth hạ chai bia, chỉ biết đan những ngón tay chai sạm vào nhau, khẽ gật đầu, "Chị.... là em sai đúng không? Chính em, em là người đầu tiên có cảm giác kì lạ đó, cũng chính là em, cứ mỗi giây mỗi khắc nhớ về hình ảnh người đó. Cho đến khi người đó nói rằng người đó thích em.... thì em lại nổi nóng với người đó, em đã...."
"Mày đã làm sao, mày nói gì với cậu ta?"
"Em nói là em ghét đồng tính, em mắng cậu ta là người phóng túng, có thể lên giường với bất kì người nào chịu dâng hiến...."
Hắn nhớ lại câu đầu tiên hắn trả lời Gemini, rằng hắn không quan trọng vấn đề xu hướng tính dục. Giá như người mà Gemini thích không phải hắn, hắn đã không trở nên như vậy.
Nhưng nếu Gemini thích người khác, hắn cũng vài phần khó chịu.
Nhưng nếu như vậy thì hắn sẽ dễ dàng gạt bỏ những cảm xúc không nên có, trở thành anh em với Gemini.
"Mẹ nó! Lần này thì mày quá đáng thật rồi đó em trai, chị không biết mày đúng hay cậu ta đúng, nhưng mày không nên lăng mạ cậu ta như vậy. Con người ai cũng có lòng tự trọng, huống chi cậu ta là ai chứ, là người của hoàng tộc, mày nghĩ tự trọng của mày có sánh bằng lòng tự tôn của hoàng thất không? Cậu ta đã xác định rõ tình cảm của cậu ta dành cho mày, còn mày thì sao? Bao lâu nay mày vẫn lẩn quẩn trong vòng suy nghĩ của chính mày, trong khi câu trả lời nằm ngay trước mắt mày rồi."
"Câu trả lời.... ở trước mắt em?"
"Phải, ở rất gần mày, là cậu ta. Nếu mày xác định rõ ràng tình cảm của mình dành cho cậu ta là gì, mày sẽ không còn bận tâm nữa. Mày xem cậu ta là gì, là một người thầy, một người anh em, một người bạn, hay là đối với mày cậu ta còn quan trọng hơn những thứ đó, khiến mày muốn bảo vệ bằng mọi giá, khiến mày phải bận tâm rất nhiều, nhiều đến nỗi xuất hiện trong giấc mơ của mày hằng đêm, thứ đó không phải tình anh em đâu đồ ngốc, nó là tình yêu. Mày phải xác định cho rõ, ranh giới của mày nằm ở đâu, và đâu là nơi mày nên dừng lại? Nếu mày coi cậu ta là anh em, thì đừng thể hiện hành động vượt quá ranh giới đó, còn nếu mày không coi cậu ta đơn thuần là anh em, nhưng bản thân mày chưa nhận thức được tình cảm đó, thì đừng gieo hy vọng cho cậu ta. Mày không biết ông trời tàn nhẫn đến mức nào đâu, ông trời sẽ dựa vào hành động của mày mà quyết định cuộc đời mày."
"Em.... chỉ có cảm giác với một mình Gemini, đối với bất kì người nào khác, sẽ không đời nào có chuyện đó."
Hắn cảm nhận được hơi ấm của người kia vẫn còn lưu trên cơ thể hắn, cả mùi phong lữ nhẹ nhàng trầm lắng giống với người kia. Fourth không biết hắn phải làm thế nào mới đúng, hắn có nên dừng lại hay không, khi biết tình cảm hắn dành cho người kia không đơn thuần là tình huynh đệ, người kia quan trọng hơn như thế nhiều. Nhưng hắn đã lỡ tổn thương người kia rồi, nếu quay lại.... có kịp không?
"Em.... em sai thật rồi...."
"Nếu cảm thấy sai và muốn mọi thứ trở lại như trước, thì đi xin lỗi cậu ta đi."
Namtan cũng hết cách, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn có nhiều tâm sự đến vậy, trăn trở đến vậy. Gemini là người thế nào, có thể thay đổi con người hắn nhiều ra sao, mọi người của tổ chức không hề nghĩ đến Fourth, vị thủ lĩnh của KJ sẽ có một ngày trở thành bộ dạng như thế. Bởi vì thế Akin Korawat mới có câu, "Cái người họ Titicharoenrak đó.... quả là cao thủ!"
"Xin lỗi.... em không biết em có thể làm được không? Xin lỗi rồi.... mọi chuyện có trở về như trước không? Em đúng là miệng chó mà! Miệng chó!"
Hắn tự cảm thấy bản thân mình ngu đần, liền vỗ bộp bộp vào miệng, chỉ là câu nói tức thời, hắn còn chẳng mảy may Gemini sẽ cảm thấy như thế nào.
"Thôi thôi, người làm Gemini bị thương đó, mày tìm được rồi nhưng sao chưa đưa ra thông cáo?" Namtan lắc đầu chụp lấy tay của hắn, nhẹ nhàng xoa mái tóc rối của hắn mà hỏi.
"Đúng là tìm được rồi, nhưng trò chơi phải kéo dài, nỗi đau mới có thể ngấm dần chứ chị.... Em sẽ cho mọi người thấy, động vào người của Fourth Nattawat này sẽ có kết cục như thế nào."
Hắn cười híp đôi mắt, ánh cười lộ rõ bản chất thú tính, nhẹ nhàng nhưng điên dại. Namtan nhìn thấy sắc mặt ấy cũng run sợ không kém, cô làm việc cho KJ từ năm tám tuổi, tính đến nay cũng hơn mười lăm năm, nhưng vẫn không thể nào không run sợ trước ánh mắt hung tàn của hắn.
"Chị có ý này..... sau khi giải quyết người đó xong, mày quay về xin lỗi cậu ta cũng được đó, chị biết tự trọng mày cao ngất ngưởng, nhưng ở tình huống này thì mày sai thật rồi."
"Ý kiến hay! Triển luôn đi!" Hắn vỗ tay cái bộp, loạng choạng đứng dậy, chân vừa nhấc lên liền bị Uran cùng mấy cô gái đợi sẵn kéo lại, "Anh Nattawat, anh hứa sẽ chơi cùng tụi em rồi mà....."
Fourth muốn tự đào mồ chôn mình, lời ban nãy là hắn bồng bột nói ra trong lúc tức giận, bây giờ hối hận cũng không kịp, đám Uran đã vây quanh lấy hắn, quấn lấy không buông.
"Chị Namtan.... cứu em..." Hắn khó khăn quay sang Namtan, ánh mắt long lanh đầy đáng thương, Namtan nhìn hắn cười phì, chỉ tiến đến xoa đầu hắn rồi nói nhỏ. "Miệng mày đúng là miệng chó rồi em trai, chuyện mày tự gây ra thì tự chuốc đi. Mà chị nghĩ.... đêm nay của mày hơi mệt mỏi đấy."
Thôi toang, hắn đúng là miệng chó mà!
*Tác giả có lời muốn nói: Bruh dảk dảk gộp hẳn 3 chap vào chap này đó, cơ mà có vẻ bộ này vẫn chưa được nhiều người biết đến nhỉ, views cũng lẹt đẹt hehe. Nói thế thôi chứ không có ý gì đâu, chuyển ver thì tui vẫn chuyển bình thường thui nè
Anw những readers nào đang ở khu vực bị ảnh hưởng bởi siêu bão nhớ cẩn thận, đừng ra đường vào thời gian này nhé. Mong mọi người sẽ bình an vượt qua giai đoạn khó khăn này!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro