Chương 2: Cuộc Gặp Gỡ Không Báo Trước
Mặt trời đỏ ối buông ánh sáng rực rỡ xuống sa mạc, biến cát vàng thành những gợn sóng vàng óng như biển lửa. Fourth cảm thấy cổ họng mình khô khốc dù đã uống hết bầu nước mang theo. Không khí nặng nề trong đoàn dường như càng tăng khi họ tiến sâu vào vùng đất mà dân làng vẫn gọi là “Lời Nguyền Sekhmet”.
Gemini cưỡi ngựa phía sau, vẻ điềm nhiên như thể anh ta đang tham gia một chuyến dạo chơi. Tuy nhiên, ánh mắt sắc lạnh của anh không bỏ sót bất kỳ chuyển động nhỏ nào xung quanh. Fourth nhận ra điều đó nhưng không lên tiếng, chỉ thầm nghĩ: “Hắn ta luôn nghi ngờ mọi thứ. Như thể thế giới này chỉ toàn kẻ thù.”
---
Chạng vạng tối, đoàn người dừng chân bên một ốc đảo nhỏ để nghỉ ngơi. Khi Fourth đang kiểm tra lại bản đồ, một nhóm người bản địa xuất hiện. Họ mặc trang phục truyền thống, khuôn mặt che kín bởi khăn, chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo.
Một người đàn ông cao lớn bước lên, cất giọng trầm trầm:
“Các ngươi là ai mà dám đặt chân đến vùng đất thiêng của Sekhmet?”
Fourth đứng dậy, định giải thích thì Gemini đã bước tới, cắt ngang lời chàng:
“Chúng ta là người của Pharaoh, đến đây để tìm hiểu bí mật cổ đại. Các người không cần xen vào.”
Người đàn ông cau mày, không hài lòng với thái độ của Gemini. “Vùng đất này không chào đón kẻ lạ mặt. Hãy quay đầu trước khi quá muộn.”
Fourth bước lên, đặt tay lên vai Gemini để ngăn anh ta nói thêm gì đó khiêu khích. “Chúng ta không có ý xúc phạm vùng đất của các ngài. Chúng tôi chỉ mong có thể học hỏi từ những truyền thuyết cổ xưa và bảo vệ kho báu của các ngài khỏi những kẻ trộm.”
Người đàn ông nhìn Fourth, ánh mắt như muốn thăm dò sự chân thành trong lời nói. Sau một lúc lâu, ông ta gật đầu. “Nếu vậy, hãy để chúng ta dẫn đường. Nhưng nhớ lấy, bí mật của Sekhmet không dễ dàng để các ngươi chạm tới.”
---
Đêm hôm đó, đoàn người cùng những người bản địa ngồi quanh lửa trại. Một thiếu niên bản địa ngồi cạnh Gemini, tò mò nhìn anh. “Ngài thật sự là người của Pharaoh sao? Nhìn ngài giống cướp hơn đấy.”
Cả đoàn bật cười. Fourth cũng không nhịn được mà khẽ cong môi, còn Gemini chỉ nhún vai. Anh ta ngả người dựa vào một tảng đá, trả lời bằng giọng đùa cợt:
“Nếu là cướp, thì giờ ngươi đã mất hết đồ rồi. Cũng may ta chỉ là một hộ vệ tốt bụng.”
Fourth nhìn Gemini, ánh mắt pha chút bất mãn. “Ngươi đúng là thích làm người khác khó chịu.”
Gemini cười nhạt, quay sang Fourth: “Còn ngài thì thích làm người ta lo lắng. Ngài là học giả, không phải anh hùng. Cẩn thận mà giữ mạng mình.”
Fourth im lặng, đôi mắt nâu sâu thẳm như bị gió sa mạc cuốn vào. Trong lòng chàng có một cảm giác kỳ lạ, như thể chàng và Gemini đã bị cuốn vào một sợi dây vô hình – một thứ mà chàng không thể, và có lẽ cũng không muốn, thoát ra.
Hết chương 2.
----
Bình chọn cho sốp nhé mn owiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro