Trời có gió (2)
- Cậu uống gì?
Chàng trai dép - tím - hồng lúc này đã đứng sau quầy, cổ đeo thêm tạp dề bằng vải canvas, tóc được hất gọn ra sau đầu bằng một chiếc khăn vuông.
- Espresso ít ngọt. Anh là chủ quán?
Fourth nói ra kết luận của mình sau khi đã nhìn kĩ mấy vòng. Thực ra cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, chắc hẳn giống như cậu, anh cũng ở lại quán của mình sau ngày làm việc.
- Tôi chỉ có bánh mì nướng ăn kèm thôi, cậu có muốn không?
Người bên kia không trả lời, lại hỏi ngược một câu. Anh mở máy xay, mùi thơm của cà phê rang phủ kín không gian trộn với âm thanh của bài hát vẫn được mở đi mở lại từ nãy đến giờ làm Fourth thấy dễ chịu tới mức buồn ngủ. Mười lăm phút sau, khi Fourth đã lật tới quyển tạp chí thứ sáu chỉ để cho vui, dép - tím - hồng mang ra một khay cà phê và bánh mì nướng, rồi rất tự nhiên ngồi xuống. Đồ trên khay là phần dành cho hai người.
Vừa ngửi mùi cà phê, Fourth đã biết đó chính là cà phê hôm trước mình được uống. Cậu bưng cốc lên nhấp một ngụm, đồng tử dãn to ra, chính bản thân cũng không ý thức được trên đôi mắt đã xuất hiện một ý cười. Gemini thấy cảnh đó, đôi mắt cún con cũng không nhịn được mà cong lên một đường.
Mỗi buổi tối muộn, khi còn một mình trên căn phòng ở tầng hai quán cà phê, anh lại nhìn về phía ngôi nhà đối diện. Ngôi nhà đó chẳng có mấy khi tắt đèn. Chiều muộn, đèn ở phòng làm việc tắt, ngay lập tức đèn ở gác mái lại được bật cho đến sáng hôm sau. Có một đêm đã rất khuya, Gemini nhìn thấy người kiến trúc sư sống trong căn nhà đó đứng vươn vai, mắt nhìn vào bản vẽ còn tay thì quờ quạng tìm cốc nước đặt trên bàn. Phải năm sáu lần như thế, cho tới lúc bàn tay chạm phải một chậu xương rồng thì ánh mắt cậu mới trở lại với cốc nước thì ra được đặt ở tít đầu kia của chiếc bàn bừa bộn giấy. Anh sặc cốc cà phê trong tay mình, trên đường đi tìm khăn lau đã cười tới mức đổ nốt nửa cốc còn lại xuống sàn nhà mà không hề hay biết. So với Fourth, đời sống của Gemini chắc chắn là một mớ hỗn độn rộn ràng.
Chỉ nhìn tới quán cà phê mà anh phải chạy vòng quanh thành phố mới tìm được địa điểm sau đó chăm lo từng mảng tường, vẽ từng bức tranh để nó có thể thành một tổng thể rối rắm đầy màu sắc như thế cũng đủ để biết rằng những tháng năm đã qua của Gemini trải qua như thế nào. Đã từng là kẻ phá rối được yêu mến nhất trường, từng quậy tưng với một band rock, từng chạy xe suốt chiều dọc đất nước chỉ để gặp một người, từng vác gậy đi đánh nhau và cũng từng khóc như điên giữa đêm khi bị chính cái người mình đã mất công đi suốt chiều dọc đất nước để gặp kia thẳng thừng chia tay, tuổi trẻ của Gemini chính là như thế.
Quán cà phê này chỉ là một ý tưởng bất chợt, không bao giờ có thể là điểm dừng, nhưng như những thứ khác trong cuộc đời đã làm và chơi trọn vẹn, anh cũng chăm lo cho nó hết mức có thể. Cố gắng của Gemini bao gồm cả một năm lặn lội ở mấy vùng cao nguyên và cả nước khác để tìm đúng loại hạt cà phê mình thích, nửa năm học pha chế và uống số cà phê đủ dùng cho một đời người. Nhân viên cũng là những người kì lạ. Cô gái pha chế buổi tối từng năm lần bảy lượt tỏ tình với Gemini từ hồi trung học cho tới khi học xong đại học. Đến lúc đăng tin tuyển nhân viên thì cô xuất hiện với một nụ cười tươi chưa từng thay đổi, rất may là không kèm thêm một lời tỏ tình nào. Có hai cậu nhân viên là một cặp sinh đôi nhưng tính tình trái ngược nhau như mặt trăng với mặt trời. Cả chủ quán lẫn nhân viên tạo thành một tổ hợp giống như quan hệ bạn bè hơn là công việc.
Fourth đã uống xong cà phê, thong thả nhặt mấy mảnh vụn bánh mì rơi trên quyển tạp chí đặt trên đùi rồi rất tự nhiên bỏ vào miệng. Gemini cũng hớp nốt ngụm cà phê nhiều sữa cuối cùng, không ngại ngùng liếm mép.
- Anh chỉ làm cà phê buổi sáng thôi à? Thời gian còn lại anh làm gì?
Gemini thuận tay cầm lấy một chiếc gối ôm trên ghế đặt ra sau đầu mình.
- Làm việc nuôi quán cà phê này. Tôi chỉ mở ra vì thích thế, không quan tâm lợi nhuận mấy. Mỗi tháng chỉ lời đúng số tiền đủ để tôi ăn ba bữa một ngày, cậu tin không?
Fourth cười, gật đầu liên tục mấy cái.
- Đương nhiên là tin chứ. Trợ lý của tôi cũng có nói vậy. Cậu ấy bảo, cho tới bây giờ anh chưa dẹp tiệm đã là một thành công lớn rồi.
Gemini phá ra cười lớn, gập cả người trên ghế mà cười. Chưa từng thấy ai đòi được phục vụ cà phê vào sáng sớm rồi lại có thể thẳng thừng nói chuyện như thế trước mặt chủ quán. Fourth nhìn đồng hồ rồi nhìn về văn phòng mình, đã thấy Bank và Arthit lóc cóc đi cạnh nhau trên vỉa hè rồi rẽ vào cửa.
- Hôm nay chúng tôi họp sớm, sắp có một buổi đấu thầu quan trọng. Từ nay về sau tôi đặt mua cà phê do anh pha mỗi sáng được không?
Fourth đứng dậy, rút ví ra, chưa kịp mở ví thì Gemini đã nhanh tay rút cây bút chì ở trên ngực áo của cậu, nhoay nhoáy ghi vào tờ giấy nhắn kẹp sẵn trong ví một dòng số.
- Khi nào muốn uống thì hãy gọi tôi, nhưng chỉ sáng sớm và sau 9 giờ tối.
Nói rồi anh cúi xuống dọn khay đồ, đưa một tay phất phất tỏ ý bảo Fourth tự nhiên ra về. Fourth lật tờ giấy trong tay, lắc đầu bước ra, chưa tới tận cửa thì đã bị gọi giật lại.
- À này, chỉ cà phê cho cậu thôi, tôi không phục vụ cả văn phòng cậu đâu đấy.
Fourth mỉm cười bước ra khỏi cửa. Vừa xuống khỏi mấy bậc thềm, cậu liền giật bắn người vì tiếng nhạc acoustic trong quán đã đổi thành nhạc rock giật đùng đùng. Nhìn vào bên trong lại thấy Gemini đứng sau bàn pha chế, tay còn cầm hai chiếc cốc cà phê mà hai người vừa uống lúc nãy đưa lên cao quá đầu, lắc đầu chuẩn xác theo điệu nhạc. Mái tóc màu hồng giật lên giật xuống như thể anh đang đập đầu vào máy pha cà phê. Fourth vất vả lắm mới giữ được cho mình bộ dạng nín cười đến mức cơ mặt co rút, nhanh chóng lựa lúc không có xe cộ để chạy sang đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro