Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

0720 (1)

Sau đêm mưa hôm nọ, Gemini bị cảm mất một tuần.

Một tuần, Gemini ở yên trong nhà, trùm chăn nằm trên giường đọc sách. Anh không để bất cứ ai vào phòng và đóng cửa khi Fourth gọi. Gemini không ngại vì mình thích Fourth, chỉ ngại chính cậu. Đến lúc đột ngột nhận ra mình thích Fourth, Gemini cũng đồng thời nhận ra rằng Fourth là kiểu người mà mỗi động tác vô tình cũng có thể hấp dẫn người khác.

Hôm đó cậu bước tới cửa quán bar thì kéo áo khoác ra vắt lên vai mình rồi móc hờ bằng một bàn tay, Fourth dùng cánh tay đó giữ cửa rồi đẩy Gemini bước vào. Cậu tới bên quầy bar lật tới lật lui quyển menu bằng những ngón tay gầy, chọn ra một chai rượu vang nhẹ để làm ấm người rồi theo Gemini lên bộ sofa đặt trên gác nhỏ. Lên tới đó, Fourth bình thản cởi bớt một nút áo, vươn dài cánh tay ra sau ghế lắc đầu để mái tóc hơi ẩm rũ ra. Gemini ngơ ngác nhìn Fourth, cậu làm tất cả những động tác quyến rũ như vậy bằng vẻ mặt nghiêm túc không khác gì đang nhìn bản vẽ. Gemini thấy người nóng ran khi Fourth cúi người tới gần mình nói chuyện để át đi tiếng nhạc, hơi thở ấm áp của cậu vờn nhẹ trên má anh rồi biến thành một cơn sốt ở trong lòng. Sợ rằng mình sẽ làm gì đó bất lịch sự như là nhào tới hôn cậu, Gemini cương quyết tránh mặt với hi vọng rằng đó chỉ là cảm giác tạm thời. Tới ngày cuối cùng, khi không cần phải uống thuốc nữa và một cơn sốt khác cũng đã vì Fourth không xuất hiện mà tạm lui đi, Gemini trở lại quán cà phê với một nụ cười rạng rỡ. Malee đi qua đi về quanh cái máy xay cà phê đang kêu rè rè mà Gemini đang cúi lom khom đẩy hạt cà phê xuống, nhìn anh như đánh giá điều gì.

"Vậy là từ tối hôm đó, Sofia không liên lạc với cậu nữa?"

" ..."

"Cậu làm cách nào hay vậy? Theo tôi thấy khi ở trong quán thì cô ấy chẳng có vẻ tin cậu mấy đâu."

"Fourth đuổi cô ấy đi đấy."

Bắt trúng từ khóa, Malee mừng hết lớn.

"Ờ, cậu ấy ngầu lắm, lúc đó tôi nghĩ hai người mà có yêu nhau thật thì cũng..."

"Thôi nào."

Gemini nói đơn giản. Nếu yêu là chuyện của một người thì Gemini đã chẳng đứng ở đây làm gì.

"Cậu cũng bị rung động đúng không?"

Malee ném cho anh một ánh mắt sắc sảo.

"Ừ. Nhưng hết rồi. Sau ba ngày thì đã hết."

Thấy Gemini thú nhận nhanh như thế, Malee cũng hết hứng hỏi thăm. Tưởng là anh phải lòng vòng từ chối, vò đầu bứt tai, hay ít nhất vành tai Gemini phải cũng đỏ lên như mỗi lần nói dối thì cô mới có trò vui để thưởng thức. Malee nhìn nhận thẳng thắn:

"Mà tôi nghĩ ví dụ cậu có thích cậu ta cũng chẳng đi đến đâu. Dù cậu đẹp trai, đáng yêu, cũng có chút tài năng, nhưng hình như Fourth sẽ không thích người như cậu."

Taehyung nói:

"Ông đây cũng không phải thành phần tệ lậu, làm gì có chuyện cưa ai đó không đổ chứ? Cậu đang thách thức tôi đúng không?"

Malee lắc mái đầu xù, cười cười nhìn Gemini.

"Không phải thách, vì cậu ta đang đi với gái kia rồi kìa."

Gemini giật mình nhìn lên. Quả nhiên từ ngôi nhà bên kia đường có hai người đang bước ra khỏi cửa. Người đàn ông có đôi chân dài thẳng tắp Gemini nhìn một cái đã nhận ra ngay là Fourth. Cậu đang dùng tay giữ cửa cho một cô gái nhìn có vẻ dịu dàng, hai tay cô cũng ôm đầy những ống giấy vẽ. Động tác giữ cửa của Fourth làm tim Gemini nhói lên rất khẽ, cậu giữ cửa cho người khác rõ ràng chỉ là một thói quen. Hai người vừa đi vừa cười nói, Fourth chẳng buồn liếc qua quán của Gemini lấy một lần.

"Thì, cậu ta cũng được quyền thoải mái yêu đương chứ."

Gemini quay trở lại với cái máy xay. Cà phê đang tắc nghẽn ở đâu đó, rít lên một tiếng kêu khó chịu.

-

Đã một tuần Fourth không thấy phòng của Gemini bật đèn, dù ngày nào theo thói quen cậu cũng liếc nhìn qua đó. Gọi điện thì anh bảo bị ốm nhưng có buối sáng sớm gặp Malee đang thay anh tưới hai bồn cây trước cửa, Malee nói hình như Gemini đã bỏ đi đâu đó rồi. Fourth cho rằng đó là bệnh thường thấy sau một đêm phũ phàng với tình đầu nên cũng không mấy quan tâm. Vắng Gemini có hơi buồn, mấy buổi tối im lặng Fourth không sao quen được nữa. Nhưng Fourth không phải là dạng người để bụng lâu, từ sáng đến tối đã có bản vẽ ở bên nên cậu không nghĩ được gì nhiều.

Trên lớp lịch sử kiến trúc của trường đại học, Fourth nhận ba sinh viên vào thực tập trong văn phòng của mình. Một cô gái và hai chàng trai năm cuối, bọn họ hơi ngu ngốc nhưng tràn đầy nhiệt huyết như chính Fourth của những ngày đầu hai mươi. Cô gái nhỏ tên là Jane, vừa mới tới một tuần đã thành em gái cưng của cả phòng. Một đám toàn đàn ông với nhau bỗng nhiên xuất hiện một cô gái, đương nhiên cô là người hấp dẫn mọi sự chú ý. Jane cũng không tỏ ra ngại ngùng. Bình thường bộ dạng cô ngoan ngoãn nghe lời, những lúc ăn chơi với đám kiến trúc sư yêu quỷ cũng không để cho ai thất vọng.

Bất chấp nhận định gần như đương nhiên của đám anh em trong văn phòng kiến trúc, Fourth hơi bất ngờ khi nhận thấy dường như Jane quan tâm chăm sóc mình hơn mức bình thường. Một tuần từ khi cô xuất hiện, bình trà trong tầm với của cậu luôn đầy trà ấm, hộp kẹo bạc hà Fourth vẫn ngậm khi làm việc chưa bao giờ vơi. Những quan tâm nhỏ nhặt đó thể hiện nhiều điều hơn là lời nói, mà Fourth cũng không biết nói gì.

Bank trong một lần ngồi gặm pizza do Jane đặt mua tặng mọi người tăng ca hùng hồn khẳng định:

"Tôi nghĩ khả năng cao tương lai chúng ta phải gọi một cô hậu bối là chị dâu."

"Với tuổi của anh thì là em dâu mới đúng."

Arthit chữa lại. Bank giật miếng tôm ở trên dĩa của Arthit, đanh đá nói:

"Cậu không có chút tinh tế nào cả, hèn gì bạn gái đến bây giờ cũng chưa thấy xuất hiện."

Mọi người cười ồ mà Fourth thì không thể nào không suy nghĩ.

Gây ra một ảo vọng cho một con người đang hi vọng là không tốt, nhưng đạp đổ hi vọng của người ấy chưa chắc đã là một phương án tốt hơn. Cậu đột ngột nhớ tới cảnh Gemini nắm chặt tay mình hôm trước. Cảm giác ấy cũng không hề tệ, nếu như Fourth tìm được một bàn tay để nắm thì có khi cuộc đời cậu sẽ khác màu đi một tí. Nhưng tìm đâu ra trên đời một bàn tay vừa khít, một linh hồn không cần phải tuyệt đối giống mà chỉ cần tuyệt đối phù hợp với mình, đó là một hành trình dài mà đôi khi tốn cả đời con người cũng không tìm ra được.

Fourth tự xoa đầu mình, chắc là cậu đã bị nhiễm hội chứng Gemini quá nhiều.

Mùa đông đã chớm đến với thành phố. Mấy dãy nhà cao tầng lạnh lẽo hơn bình thường, bầu trời cũng chỉ toàn màu xám. Hàng cây rẻ quạt trên con đường trước mặt văn phòng Fourth rụng hết lá, trơ ra những cành đen khẳng khiu vút lên trời. Mọi người trên phố đi lại nhanh hơn, ai cũng cúi đầu im lặng.

Quán cà phê của Gemini thì vẫn ngập tràn âm thanh và màu sắc như bất cứ lúc nào. Anh cho sơn lại màu đỏ chói, viền cửa sổ màu xanh lá cây, nhìn qua quán cà phê giống như ngôi nhà làm bằng bánh quy dùng trang trí trong đêm Giáng Sinh. Bồn hoa trước cửa cũng được dẹp đi sạch sẽ, thay vào đó là những cây tùng cỡ nhỏ đặt trong chậu đất nung được vẽ thêm hoa li ti màu trắng. Buổi sáng nọ Gemini đang ngồi trên thang gấp vừa hát vừa quét mấy nhát chổi vẽ hình bông tuyết lên cánh cửa thì ở dưới có một giọng nói tươi vui vang lên:

"Anh ơi, cho em hỏi một chút."

Gemini quay đầu nhìn xuống, cô gái ở dưới vừa nhìn thấy bộ dạng của cậu thì bụm miệng cười. Gemini còn giắt một cây cọ vẽ ở bên tai, trên đầu anh đội một chiếc mũ gấp thành hình chiếc thuyền bằng giấy báo. Malee bảo với anh mọi người đi sơn đều đội cái mũ đó, nên cô nhất quyết muốn anh đội một cái chỉ để cho vui.

"Có người nói với em rằng anh sẽ rất sẵn sàng pha cà phê vào giờ này, nên em tới đây mua cà phê cho anh ấy."

Trên lưng cô gái còn đeo một ống giấy. Mà không cần biết đến chi tiết đó, chỉ cần nghe nói tới chuyện mua cà phê thì Gemini đã biết cô gái này là do ai gửi đến rồi

Anh trèo xuống khỏi thang, cười cười nhìn cô gái trước mặt.

"Em mua cho Fourth? Cậu ta ở đâu mà bắt em chạy tới mua thế này?"

"Em nghĩ thầy còn ngủ... Em mua tới trước thì sẽ tốt hơn."

Trong mắt cô gái có một niềm vui khó có thể diễn tả bằng lời nhưng lại hiện lên rất rõ ràng. Cô mặc một chiếc quần yếm và áo sơ mi trắng, cổ đeo một chiếc khăn lạ mắt. Nụ cười cũng thật tươi, đôi giày vải cao cổ dưới chân vẽ linh tinh hoa lá hay gì đó. Cô thực sự giống như phiên bản nữ của Gemini. Gemini lại cười với cô, anh quay vào mở cửa.

Gemini lúi húi pha cà phê. Jane đi vòng quanh quán, cô không e dè nhìn thứ này thứ khác. Hương cà phê lại tràn ngập không gian như nhiều buổi sáng khác. Cà phê là một thứ chất lỏng kì lạ, chỉ cần ngửi được là dường như mọi tế bào trên cơ thể đều thức dậy Jane hít hà, cô chạy tới bên quầy chống cằm nhìn Gemini. Gemini vẫn chú tâm nhìn vào máy, anh chỉ cảm giác được sự hiện diện của Jane trước mặt mình.

"Cậu ta thật ra không nhận ra mùi vị cà phê đâu, lần sau em cứ mua đại chỗ nào đó là được rồi."

"Em cũng không rõ, em chỉ nghe thầy kể lại rằng có thể mua cà phê ở chỗ anh vào sáng sớm và đã thành thói quen. Chúng em không nói chuyện nhiều lắm."

Giọng nói cô gái hiện ra sự thất vọng không hề che giấu. Gemini nhếch môi cười, anh rót cà phê ra hai chiếc cốc giấy trắng.

"Cậu ta có mấy khi nói chuyện với người khác đâu. Em cần phải nói trước, nói thật nhiều, nói cho tới lúc cậu ta bị đầu độc thì thôi. Lúc đó mới có cơ may cậu ta nhận ra có em tồn tại trong đời."

"Anh cũng dùng cách đó ạ?" - Jane tròn mắt ngạc nhiên. Cô không biết rằng còn có người khác cũng cố lôi kéo sự chú ý của Fourth như vậy.

"À không, bọn anh là đàn ông mà, có chuyện gì để nói nhiều lắm đâu. Cà phê của em đây, đừng nói với Fourth là mua ở đây nhé. Rồi em xem, cậu ta sẽ chẳng nhận ra đâu."

Jane cầm lấy cốc cà phê Gemini pha cho mình uống một ngụm. Đôi mắt to tròn của cô mở lớn đầy vẻ thích thú, cuối cùng Gemini cũng nở ra được một nụ cười thoải mái.

"Anh hạn chế dùng túi, để bảo vệ môi trường. Em chịu khó cầm sang bên kia giúp anh nhé. Fourth mua thì anh sẽ đòi tiền gấp đôi, nhưng vì người đẹp mua nên anh mời."

Anh nháy mắt rất tinh vi rồi lau tay bước ra khỏi quầy pha chế. Jane cũng không nói nhiều, cô nhún nhảy bước ra khỏi quán, đôi môi vẫn chúm chím cười. Gemini nhìn theo bóng của Jane, anh mở nhạc thật lớn rồi quay lại xách thùng sơn trèo lên thang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro