Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Sự hòa hợp

Gemini không biết tại sao, nhưng sau lần gặp gỡ định mệnh ở Starlight, cậu cảm thấy nơi đây có một sức hút đặc biệt. Có lẽ đó là ánh đèn vàng dịu dàng, tiếng nhạc nhẹ nhàng ngân lên trong không gian, hay là nụ cười ấm áp của ông chủ quán rượu, Fourth.

Ban đầu, Gemini chỉ ghé qua quán vài lần khi cần tìm một chốn yên bình sau những buổi tiệc tùng mệt mỏi. Nhưng rồi dần dần, những lần "ghé qua" ấy trở thành một thói quen. Mỗi tối muộn, khi công việc và những áp lực gia đình đè nặng, Gemini lại tìm đến Starlight như một cách để trốn chạy thế giới bên ngoài.

Fourth ban đầu không hỏi nhiều. Anh hiểu cảm giác cần một khoảng không gian riêng để thở. Nhưng những lần Gemini ngồi trầm ngâm, ánh mắt lơ đãng nhìn ly rượu mà không nói lời nào, Fourth biết rằng cậu thiếu gia này có nhiều điều không thể nói ra.

Trong một tối trời đổ mưa, quán Starlight vắng khách hơn mọi ngày. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên hòa cùng tiếng nhạc jazz dịu nhẹ tạo nên một không gian tĩnh lặng. Gemini, như thường lệ, ngồi ở góc quán quen thuộc. Ánh sáng từ ngọn đèn treo tỏa xuống khiến vẻ mặt cậu trông vừa mệt mỏi vừa trầm tư.

Fourth, sau khi lau dọn quầy bar, mang đến cho Gemini một ly cocktail mới:
"Gọi là Sunset Dreams. Tôi nghĩ cậu sẽ thích "

Gemini nhấp một ngụm, vị ngọt thanh xen chút cay nồng lan tỏa trên đầu lưỡi. Cậu ngước lên, ánh mắt thoáng chút cảm kích:
"Cậu đúng là luôn biết cách làm người khác nhẹ lòng."

Fourth ngồi xuống đối diện, tay xoay nhẹ chiếc ly trên bàn:
"Nhưng tôi đoán, ly cocktail không thể làm dịu tâm trạng của cậu hôm nay, đúng không?"

Gemini im lặng, ánh mắt dừng lại ở làn mưa ngoài cửa sổ. Một lúc lâu sau, cậu cất tiếng, giọng trầm và nặng nề:
"Gia đình tôi... không phải một gia đình đúng nghĩa. Tôi nghĩ người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ tôi thật may mắn - con trai duy nhất của nhà Norawit, có mọi thứ trong tay. Nhưng sự thật là, chẳng có ai thực sự quan tâm tôi là ai."

Fourth không chen ngang, ánh mắt chăm chú lắng nghe, để Gemini thoải mái nói tiếp.

"Bố tôi là một người lạnh lùng. Ông luôn xem công việc là trên hết, thậm chí cả mẹ tôi cũng chẳng quan trọng bằng. Từ nhỏ, tôi đã quen với việc thấy ông ngồi trong văn phòng, gọi điện không ngừng nghỉ. Và mẹ tôi..." Gemini dừng lại, đôi mắt hiện rõ nỗi buồn. "Bà là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng cũng cô đơn. Thay vì cố gắng gắn kết gia đình, bà chọn cách nhắm mắt làm ngơ. Tiệc tùng, mua sắm, những thứ đó trở thành cuộc sống của bà. Còn tôi? Tôi chỉ là một phần trong bức tranh hoàn hảo mà họ cần."

Fourth gật nhẹ, hỏi khẽ:
"Vậy còn cậu? Cậu đã làm gì để tìm chỗ đứng cho mình?"

Gemini khẽ cười, một nụ cười pha chút chua chát:
"Tôi cố gắng làm mọi thứ họ kỳ vọng. Học giỏi, tham gia các sự kiện, trở thành đứa con hoàn hảo. Nhưng chẳng ai thực sự để ý đến tôi. Dù tôi có làm tốt đến đâu, họ cũng chỉ nhìn tôi như một phần trách nhiệm."

Fourth thở dài, ánh mắt hiện lên sự đồng cảm:
"Thật khó để sống trong một gia đình như vậy. Tôi đoán, cậu luôn cảm thấy cô đơn."

Gemini nhìn Fourth, đôi mắt cậu thoáng đỏ lên:
"Đúng vậy. Tôi cô đơn đến mức không biết cảm giác được yêu thương là như thế nào. Đôi khi tôi tự hỏi, nếu tôi biến mất, liệu họ có nhận ra không?"

Fourth không nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay vỗ nhẹ lên vai Gemini. Gương mặt anh hiện rõ sự thông cảm, nhưng không xen vào bằng những lời sáo rỗng.

Gemini tiếp tục, giọng nói dần nhẹ hơn:
"Nhưng khi đến đây, tôi cảm thấy khác. Không biết vì sao, nhưng tôi thấy dễ chịu. Có lẽ vì không ai ở đây quan tâm tôi là con trai nhà Norawit. Với anh, tôi chỉ là Gemini - một người bình thường."

Fourth im lặng hồi lâu sau khi nghe Gemini kể về nỗi lòng của mình. Ánh mắt cậu lặng lẽ rời khỏi khuôn mặt Gemini, dừng lại ở quầy rượu lấp lánh phía xa. Đôi bàn tay trên bàn khẽ đan vào nhau, như đang cố kìm nén điều gì đó. Không gian như lắng đọng trong tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ.

"Tôi hiểu cảm giác của cậu," Fourth cất tiếng, giọng nói trầm xuống, khác hẳn vẻ trêu đùa thường ngày. "Cảm giác sống mà không biết mình đang sống vì điều gì. Cảm giác bị bỏ rơi bởi chính những người đáng lẽ ra phải yêu thương mình nhất."

Gemini nhìn Fourth, đôi mắt đầy sự ngạc nhiên và lo lắng. Cậu không ngờ phía sau vẻ ngoài bình thản ấy, Fourth lại mang trong mình một nỗi đau sâu sắc như vậy.

Fourth tiếp tục, giọng nói nhẹ nhưng ẩn chứa sự run rẩy:
"Tôi từng có một gia đình nhỏ, ấm áp. Cha tôi là một người đàn ông điềm đạm, luôn chăm sóc gia đình, còn mẹ tôi thì... bà là cả thế giới của tôi. Mỗi buổi tối, bà sẽ kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích trước khi tôi đi ngủ, và tôi luôn nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ mãi mãi đẹp như thế."

Một nụ cười thoáng qua môi Fourth, nhưng đôi mắt cậu dường như chìm vào một miền ký ức xa xăm.

"Nhưng mọi thứ sụp đổ vào năm tôi 15 tuổi. Cha tôi qua đời trong một vụ tai nạn. Cả thế giới của tôi như bị xé tan. Mẹ tôi... bà không chịu nổi cú sốc đó. Bà chìm đắm trong đau khổ, trong những cơn say triền miên. Từ một người phụ nữ dịu dàng, bà trở thành một người xa lạ. Có những đêm tôi thấy bà ngồi trong bóng tối, ôm lấy chai rượu mà khóc nấc, gọi tên cha tôi trong vô vọng."

Gemini chăm chú lắng nghe, đôi tay nắm chặt chiếc ly như để kiềm chế cảm xúc. Fourth hít một hơi sâu, cố giữ cho giọng mình không vỡ:
"Tôi đã cố gắng hết sức để kéo bà ra khỏi hố sâu ấy, nhưng tôi chỉ là một đứa trẻ. Một năm sau, bà bỏ tôi mà đi, mãi mãi. Tôi không thể làm gì, chỉ có thể đứng đó, nhìn người thân yêu nhất của mình rời xa."

Giọng nói của Fourth trở nên nghẹn ngào hơn, nhưng cậu vẫn cố tiếp tục:
"Tôi đã tự trách mình suốt nhiều năm. Nếu tôi mạnh mẽ hơn, nếu tôi trưởng thành hơn... có lẽ mọi chuyện đã khác. Tôi đã sống trong nỗi ám ảnh rằng mình không đủ tốt, rằng sự bất lực của mình đã khiến tôi mất đi tất cả."

Gemini khẽ đặt tay lên bàn, gần như muốn chạm vào Fourth nhưng lại ngần ngại. Fourth ngước lên, đôi mắt cậu đỏ hoe nhưng không rơi giọt nước mắt nào.

"Thế nên tôi mở quán rượu này," Fourth cười nhẹ, nhưng giọng cậu mang theo nỗi buồn sâu thẳm. "Tôi muốn tạo ra một nơi mà người ta có thể tìm thấy sự an ủi, một nơi mà những linh hồn lạc lõng như tôi có thể dừng chân, không còn phải đối mặt với bóng tối một mình nữa."

Gemini cảm thấy ngực mình thắt lại. Lần đầu tiên, cậu nhận ra rằng người ngồi trước mặt mình không chỉ là một người lắng nghe, mà còn là một tâm hồn đã chịu quá nhiều đau khổ, nhưng vẫn kiên cường vượt qua.

"Fourth," Gemini khẽ gọi, giọng nói ấm áp. "Anh đã làm được. Anh đã tạo ra một nơi như thế. Và tôi biết chắc rằng, không chỉ tôi mà rất nhiều người khác cũng cảm nhận được điều đó."

Fourth ngước nhìn Gemini, nở một nụ cười nhẹ. Dù vẫn còn bóng tối trong đôi mắt cậu, nhưng đâu đó, ánh lên một tia hy vọng nhỏ bé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro