Lang băm
Bụng cậu đau, tay cũng đau, tim cũng đau.
Có phải ai muốn yêu, đều phải chịu đau giỏi? Hay chỉ có mình cậu?
Có phải cả thế giới đều muốn bắt nạt cậu? Đến anh cũng vậy.
Ỷ cậu chẳng có ai thương, bắt nạt cậu.
Cậu muốn về nhà.
Cảm xúc 25 năm, ủy khuất 25 năm, lần lượt kéo đến. Làm cậu vỡ oà. Lần đầu tiên trong 25 năm, cậu khóc. Vì tủi thân.
Lúc trước làm ở công trình, bất cẩn ngã gãy tay, còn chẳng rơi một giọt nước mắt. Vì cậu biết, khóc cũng chẳng có tác dụng.
Nếu cá voi biết khóc, chẳng sao cả vì xung quanh toàn là đại dương. Nếu cậu khóc, cũng chẳng sao cả vì vây quanh cậu toàn là đau thương.
Khóc làm gì? Chẳng ai đau lòng.
Nhưng giờ thì có.
Cậu muốn về nhà.
Trên đời chẳng có bữa ăn miễn phí. Người mang đến một khoảng bình lặng, rời đi để lại cả trời giông bão.
Thích là có thời hạn.
Thời hạn kết thúc khi người đúng đắn quay về. Không thể xem thường lực sát thương của bạch nguyệt quang.
Cậu muốn về nhà.
Hôm qua cậu thấy đã ổn, không cần Phuwin ở lại, còn đuổi khéo người đi.
Đã hơn 22h, Phuwin định nghỉ ngơi thì cậu gọi đến. Âm thanh nhỏ nhẹ, giọng ấm ức cố nén đến run lên nói muốn về nhà.
Phuwin được phen hoảng hốt, cậu đang khóc.
Từ lúc trưởng thành, đã gần 20 năm Phuwin chưa thấy cậu khóc.
Nghe tiếng nấc qua loa điện thoại, Phuwin liên tục an ủi nói cậu giữ máy, Phuwin đến ngay.
Phuwin chưa thay đồ đã vội vàng chạy đến, không quên đem theo chú thỏ bông.
Một thân đồ ngủ, một tay ôm thỏ, một tay giữ điện thoại chắc chắn cậu vẫn ổn. Phuwin xông thẳng vào phòng bệnh.
- Fourth muốn khóc bao nhiêu cứ khóc, có Phuwin đây.
Vốn chỉ còn vài tiếng nấc, nhìn thấy Phuwin đến, được ôm vào lòng an ủi. Cậu lại khóc thêm một trận.
Phuwin làm thủ tục xuất viện, đưa cậu về nhà.
Được khóc một trận thoải mái, cậu ôm thỏ bông dựa đầu vào cửa, nhìn khung cảnh ngoài xe. Bangkok phù hoa, ánh đèn lộng lẫy chói mắt.
- Phuwin lần sau đừng gấp, đến giày còn chưa kịp thay.
Phuwin cười ngại, nhìn xuống chân là đôi dép bông. Đúng thật gấp quá, quên cả thay giày. Nhưng thỏ của cậu, nhất quyết không quên.
Lúc nhỏ cậu hay khóc nhè, Phuwin chẳng biết dỗ thế nào. Nhét gấu bông vào tay, cậu liền không khóc. Phuwin nhớ rõ, chỉ không chắc vẫn còn tác dụng.
Cậu trưởng thành không khóc nữa, chẳng biết có phải lén lút tự mình khóc?
Lần trước, cậu tự sát đối với gia đình là một đả kích. Sự việc đột ngột, nhất thời không thể chấp nhận.
Cậu khóc mấy trận thoải mái, mắt có chút đau. Xiết chặt thỏ bông, nhắm mắt nghỉ ngơi thì ngủ quên mất.
Khi tỉnh lại, bên ngoài là khung cảnh quen thuộc. Bên cạnh là Phuwin đang thút thít khóc. Cậu hoang mang an ủi, lúc lâu sau Phuwin mới thành thật.
- Phuwin sợ... sợ lại giống lần trước.
Cậu hứa sẽ việc đó không xảy ra lần nữa, Phuwin mới tạm thời nuốt nước mắt vào trong.
- Lần sau cũng phải gọi Phuwin, Phuwin khóc cùng Fourth. Được không?
- Fourth hứa.
Cậu gật gù đảm bảo, Phuwin mới cho cậu về phòng.
Nằm trên giường, ôm chặt thứ mình từng nói ghét nhất.
Đúng là vạn vật, đều sẽ thay đổi. Chỉ là cậu không ngờ lại nhanh đến vậy.
Cả giường bao bọc bởi thú bông, thế này mới có cảm giác an toàn.
Cậu chìm vào giấc, chỉ mong nỗi đau không xuất hiện ngay cả trong mơ.
Hôm nay, thật sự mệt rồi.
___
Chẳng biết trôi qua bao lâu, cậu ngơ ngác bật dậy từ giường.
Mắt có chút đau, vội vã lao vào nhà vệ sinh.
Chỉ có chút sưng, cậu thở phào. Nếu mắt sưng to, cậu sẽ đến bệnh viện cho Gemini một đấm vào mắt. Mắt cậu sưng thì kẻ thủ phạm chắc chắn phải gấp đôi.
Nếu gương mặt đẹp trai này bị hủy, làm sao tìm vợ tương lai?
Cậu đã thông suốt, một thằng đàn ông có gì phải tiếc? Không có thằng này ta có thằng khác.
Bậy bạ, Gemini không tính, cậu thẳng.
Lề mề lúc lâu, cậu mới ra khỏi phòng vệ sinh. Tiện tay xem điện thoại, đã gần một giờ trưa. Mặt trời vừa hay đến đỉnh, còn sớm.
Có tin nhắn từ 'Bác sĩ Norawit'.
Cậu mới không thèm xem. Cầm theo điện thoại, cậu nhảy chân sáo vui vẻ xuống nhà.
- Lin, buổi sáng tốt lành. Cho Fourth một bữa sáng thịnh soạn.
- Vâng. - Lin
Lin mặt ngờ nghệch, một giờ trưa là buổi sáng?
Cậu ngồi ở bàn ăn chờ đợi, hai tay bứt rứt, ánh nhìn muốn xuyên thấu điện thoại trên bàn.
Đưa tay muốn lấy, lại do dự. Không được, đã nói không quan tâm tên lang băm đó.
Muốn cắt đứt một mối quan hệ, phải bắt đầu từ không liên lạc. Đến chuyện này còn không làm được, còn gì là bản lĩnh đàn ông.
Bác sĩ Norawit
Em xuất viện rồi?
Bụng còn đau không?
...
Còn đau...
Lúc Lin đem thức ăn đến, chỉ thấy cậu lủi thủi, mắt dán vào điện thoại lên lầu. Tâm trạng thoắt chuyển biến 360°.
Hôm nay, Fourth Nattawat lại suy rồi.
Cậu xuất viện lúc 23 giờ. Tin nhắn gửi lúc 4 giờ 17 phút sáng, anh mới phát giác cậu đã xuất viện.
Anh ở bên cô ấy, cả đêm.
Anh ở bên cô ấy, không tìm cậu lấy một lần.
Người ta đã quay về, còn quan tâm cậu làm gì? Xem cậu là lốp dự phòng?
Người như anh, tùy tiện vẫy tay cũng có trăm người tình nguyện làm lốp dự phòng, đâu đến lượt cậu.
Rốt cuộc anh muốn gì?
Cậu chỉ xem không trả lời, lặng lẽ đổi biệt danh 'Lang băm'.
___
*Một tin nhắn từ Lang băm
*Một tin nhắn từ Lang băm
Cậu đều xem nhưng không trả lời, khiến người gửi gấp gáp không thôi.
Anh vẫn gửi đều đặn mỗi ngày, đúng giờ đều nhắc nhở cậu phải ăn đầy đủ. Ba bữa không thiếu.
Tâm trạng cậu cứ như tàu lượn siêu tốc, lúc vui lúc buồn. Giây trước cười đến chảy nước mắt, giây sau lại thở dài ủ rũ.
Phuwin nhìn là hiểu, bệnh này chỉ có bác sĩ Gemini chữa được.
Đã đến ngày tái khám, cậu chẳng muốn đi nhưng Phuwin lại dùng giọng nài nỉ. Cậu cũng đành trở về chốn đau thương đó.
May quá, không gặp anh. Hại cậu thấp thỏm mãi.
Cậu trót lọt thăm khám thành công, khuôn mặt quen thuộc này...
- Kang.
- Fourth, hôm nay lại nhập viện?
- Không có, đến tái khám.
- Tưởng cậu lại nhập viện, sẽ được ưu đãi bệnh nhân VIP.
- Lần sau tôi đành đến bệnh viện khác.
- Không được. Đây đã là bệnh viện tốt nhất Krungthep, cũng không có một bác sĩ đẹp trai thế này để cậu ngắm.
- Tôi nhận vế trước, vế sau từ chối.
- Thế nào? Đã tốt hơn chưa?
- Tốt nhiều rồi. Chuyện hôm đó, vẫn chưa cảm ơn tử tế.
- Một bữa tối, thế nào?
- Cũng... được.
- Chọn ngày không bằng hôm nay. Tối nay, cậu rảnh không?
- Được, tan làm nhắn tôi. Tôi đón cậu.
Cho Kang số điện thoại, cậu gấp gáp ra về. Cậu không thích nợ nần, nhất là nợ ân tình. Người ta giúp cậu bảo toàn tính mạng, cậu chỉ cần trả một bữa cơm đã quá lãi.
Như bị rút cạn năng lượng, vừa đến nhà cậu đánh một giấc dài.
Lúc tỉnh lại, cứ như báo động đỏ. Kang nhắn đã tan làm từ một tiếng trước, gọi xin lỗi thì Kang vẫn ở bệnh viện đợi cậu.
Chẳng kịp chải chuốt, cậu vội vã phóng xe đến cổng bệnh viện. Kang đã chờ sẵn từ trước, cậu ra khỏi xe hoang mang xin lỗi.
- Xin lỗi, tôi ngủ quên mất.
Kang nhìn dáng vẻ cậu thì cười một trận lớn, đầu cậu treo dấu chấm hỏi lớn.
- Cậu... cười gì?
Kang chỉ tay trên đỉnh đầu mình.
- Hả?
- Đầu cậu.
- Đầu... có gì sao?
Kang cố không cười, hắn giọng. Với cặp mắt đầy nghi vấn, cậu nhìn theo bàn tay đặt trên đỉnh đầu, cố trấn áp chỏm tóc đang dựng đứng biểu tình.
Cậu chỉ biết cười ngại. Người qua người lại đều nhìn anh đẹp trai này xoa đầu anh đẹp trai kia.
Não bộ cậu hoang mang khi thân xác bị kéo đi mất.
Cậu giật mình nhìn tình cảnh hiện tại. Sự việc quá nhanh, Kang trở tay không kịp, chỉ biết trơ mắt nhìn cậu bị người khác đem đi mất.
Chẳng biết đây là tình huống gì? Cậu nhìn Kang, rồi lại nhìn người phía trước.
- Gemini.
_______________________________________________
Ngược 2 chăm chap theo yêu cầu ;:)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro