Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3: Súng lục có lẽ đang lên nòng

Năm cả hai tám tuổi, cái năm mà Fourth hình như đã bớt ghét Gemini được một chút, năm đó Gemini có một người ba.

Vòng tròn hạnh phúc khuyết đi phân nửa khi vẫn chưa kịp sinh ra đời, Gemini không được ở bên ba mình giây khắc nào để anh sẽ khóc những khoảng nhớ về ông. Cùng lắm, anh từng nói với Fourth, rằng bản thân chỉ hơi chùng lòng vì trông thấy mỗi cuối tuần ba Fourth đều dắt cậu đi nhà banh hoặc là công viên giải trí.

Đứa trẻ tám tuổi với cảm xúc còn nguyên sơ, vui sẽ cười khi buồn thì sẽ khóc, Gemini dĩ nhiên đã tức giận bỏ nhà ra đi để mẹ anh biết anh không hề chấp nhận. Mấy đứa im ỉm như Fourth, che giấu niềm nỗi giỏi và thấu hiểu người khác cũng vậy, huống chi còn là một người đồng trang lứa.

Fourth năm tám tuổi đã bật cười vì thằng này coi thế mà cũng khôn, Gemini bỏ nhà ra đi sang căn nhà đối diện ngay nhà mình. Đứa kia cái mặt xụ xuống, chân mày thì nhíu lại, nép thu lu một góc ở kế bên giường Fourth. Cậu không trêu chọc gì mà chỉ lặng yên ngồi xuống cạnh anh, vươn tay gãi cằm Gemini rồi Fourth đã hỏi:

- Ông mấy tuổi rồi?

- Mày điên hả. Tám chứ bao nhiêu?

- Mấy tuổi mới được xem là trưởng thành?

- Mẹ tao nói là mười tám.

- Bao năm nữa ông mới mười tám?

Để chứng minh mình nhẩm rất ra gì, Gemini năm đó không xoè tay xoè chân mà đặt số cùng phép tính luôn trong đầu.

- Mười năm.

- Tới tận mười năm lận. Dạo này sáng sớm trời lạnh run, ông muốn mẹ ông một mình đi giao bánh suốt mười năm nữa luôn đó hả?

Fourth nhướn chân mày lên, câu trả lời của Gemini cho câu hỏi ấy là "không muốn". Một câu hỏi giản đơn và nhẹ nhàng, lại đánh trúng vào điểm yếu của đại đa số đứa nhỏ xem mẹ là cả bầu trời giống Gemini.

Gemini nhớ năm đó đêm buông rồi, ngó qua ban công chỉ thấy mấy chậu hoa trên kệ chứ chẳng hề thấy sao lấm chấm mắc đều giữa nền đen vô tận, dù là tỏ hay mờ nhạt. Nhưng nhìn vào mắt Fourth thật lâu, Gemini biết, những vì tinh tú ấy đã chọn đôi mắt cậu làm chốn để nương mình.

Cảnh phố thị ngày lên dần hiện rõ ràng ở phía trước, tiếng xe kem ngang qua leng keng nhắc Gemini rằng cả hai người đều đã chạm ngưỡng hai mươi mốt. Đánh những suy nghĩ loạn lạc bay đi, Gemini nhẹ giọng hỏi:

- Ê, có thể kể tao nghe sao mày bị đuổi học được không?

Fourth đáp anh sau vài giây im lặng:

- Kể tôi nghe sao ông về ngõ trước đi.

- Tại ngành đó chán ngắt. Tao không thích học nữa nên là bỏ.

- Vậy sau định làm gì?

- Làm những gì mà tao thích.

- Là làm gì mới được.

Mắt Fourth tròn vo vì đột dưng Gemini lại phanh thắng ngay giữa cầu, mặt sông bên dưới không xanh không xám mà vàng hoe, đựng gọn một dải ban mai rơi đứt khúc.

- Ê, lên cơn cái...

Gemini đỗ xe xong, mặt mày nghiêm túc ôm eo Fourth lôi xuống từ trên yên xe máy. Kéo cậu gần đến thành cầu, anh cốc đầu Fourth một cái rất kêu.

- Sao mày lắm chuyện quá. Tao quăng mày xuống dưới đó tin không?

- Nhưng nước giờ này lạnh lắm. Trên bờ còn thấy lạnh.

Gemini bật cười, anh không biết thằng nhóc đó đang trêu mình hay là ngây thơ thật. Gemini không đùa nữa, thật sự một điều rằng anh không chống nổi với những thứ dễ thương. Như cái cách Fourth nhìn anh ngay lúc này, cách vạt áo cậu bay bay, cách đôi tròng mắt cậu không di chuyển gì nhưng lại lấp ló vài tia lay động nhỏ, tất cả đều khiến Gemini phải xiêu lòng.

- Thôi lên xe đi, ai ngang qua bắt mày mất tao cũng không biết đến đâu để tìm.

- Đâu còn là năm bảy tuổi.

Ý của Fourth là bây giờ nếu cậu có bị bắt cóc như hồi xưa, dù tận ba tên nắm trong tay là dao hay gậy gỗ cậu cũng dư sức chiến để Gemini nguyên vẹn không chút sứt mẻ nào. Fourth không kịp nói thằng Fourth hai mốt tuổi khác hẳn những tháng năm đã cũ, Gemini thả lên vai cậu chiếc áo khoác anh vừa cởi một cách vô cùng tự nhiên.

Đối diện với ánh nhìn chắc chắn giây sau sẽ mở miệng thắc mắc ngay, Gemini nhún vai chặn lại.

- Nãy kêu lạnh còn gì.

Sáng đó, nấp bên vai Gemini là nụ cười còn tươi hơn cả năm bảy chậu hoa ngủ yên trên kệ ở góc ban công nhỏ.

./.

Ngõ 1/38 thông ra được hai con đường, một đường ra đại lộ và một đường dẫn thẳng ra chợ phố. Chiều nọ mẹ First quyết định sẽ đãi ba bàn ăn để mừng Gemini và Fourth quay về nhà, mấy đứa trai trạc lứa nhau dung dăng dung dẻ cầm giỏ mây đi chợ để mua đồ nấu.

Fourth bước vô sạp rau là như lạc luôn ở trỏng, màu rau xanh mướt bắt mắt cực kì, cậu mua cả thảy gần chục bó rồi nhíu mày nhìn thằng First đang ngửa mặt dòm lên tiệm điện tử ngay đầu hẻm.

- Mày làm gì đó. Mua thịt chưa?

- Tao mua rồi.

- Thì về. Gem đâu?

Thằng First hất mặt:

- Trển chứ đâu. Nãy tao thấy nó bắt tay với anh chủ tiệm điện tử như bạn thân lâu năm không gặp vậy.

Tiệm điện tử của Yak mới mở cách đây vài năm, Gemini lại về ngõ từ hồi Tết, Fourth không nghĩ anh ghé chơi nhiều đến mức đã trở thành bạn thân của ông chủ luôn rồi.

- Mày về trước đi, tao lên gọi thằng Gem.

First ậm ừ sau đó rẽ luôn vào con hẻm, Fourth đợi bóng First tàn hẳn mới cúi người nhặt một viên sỏi nhỏ ném thẳng lên cửa sổ trên kia. Lắng nghe tiếng va đập giống như đang thưởng thức một bản tình ca, Fourth móc điện thoại ra nhấn số.

- Báo cáo. Tiệm điện tử ngay hẻm số Một đúng là có lắp kính chống đạn. Né được gần hết góc giám sát của camera khu vực.

Ông chủ tiệm hé cửa sổ, nhíu mày nói vọng:

- Mẹ, thằng Fourth kia phá hả?

Fourth nở môi cười:

- Anh Yak gọi Gem giùm Fourth với ạ. Mẹ Fourth không cho Fourth bước chân vào quán điện tử nên Fourth mới phải dùng cách này đó anh.

- Bể kính tao sang méc má mày.

Mắt Fourth cong tít, hàng mi đen dày đón lấy vài giọt sáng đang nán dừng, nghĩ thầm đạn bắn còn không bể chứ mỗi viên sỏi cỏn con thì có nhầm nhò gì.

Ở trên tầng, Yak thò tay vỗ vai Gemini bảo rằng thằng Fourth gọi, anh tiếc rẻ chậc lưỡi vì bỏ dở trận game với đôi cặp số đang đuổi nhau sát nút ở góc phải trên màn hình. Gemini ngó đầu ra cửa sổ nhìn Fourth, nắng hắt xuống khiến làn da trắng bóc của cậu hiện lên nổi bật, điện thoại Gemini nháy sáng cùng lúc anh bật ngón tay giữa để thay lời "mày biết lựa thời điểm quá ha Fourth".

- Xin chào người yêu. Anh vừa phá xong tầng ba mươi tám của server, vật thưởng quá bèo nhưng vì yêu em nên anh gửi luôn cho em rồi đó bé.

Anh Yak đứng gần ngay cười nửa miệng khi nghe Gemini nói thế, mấy đứa đang đánh game lướt diễn đàn xung quanh cũng cười khổ lắc lắc đầu. Gemini nhét điện thoại vào lại túi quần sau đó chào cả tiệm rồi anh lủi đi, ra đến cửa gặp ông Ling anh Yak thuê để phụ bếp, Gemini đưa ông hai trăm bạt dù tô mì ban nãy anh ăn còn chưa đến phần tư số tiền anh vừa trả.

- Cái thằng...

Ông Ling chậc lưỡi khước chối, Gemini nhoẻn cười chốt gọn.

- Con giàu mà.

Có một đứa ngồi ở bàn máy số mười ba lớn giọng bảo "cho tao nữa", Gemini đáp "về xin bố mày đi" sau đó lướt vội qua bóng đèn đang buông một cơn ánh sáng ngay ngoài cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro