Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 29

Trời Phuket đêm xuống nhìn rất buồn dường như ban ngày lại vui vẻ bấy nhiêu thì về đêm lại lạnh lẽo và buồn tẻ đến bấy nhiêu, thậm trí khi hít thở cũng có thể tự nghe thấy hơi thở của chính mình. Trong ngôi nhà nhỏ đó có bốn người một nhỏ đang nằm yên giấc hai lớn kế bên ngồi ngó nghiêng ngó dọc mà không yên lòng, còn một lớn thì ngồi ngoài trước ngắm nhìn khung cảnh đêm của bầu trời Phuket.

Gemini khi nói lời xin lỗi với Nattawat cũng ngước thẳng mặt mình nhìn lên bầu trời hôm nay chả có một ngôi sao nào mà nó được bao phủ bởi một màu đen vô tận, khẽ hai hốc mắt anh cay xé lên dường như anh rất nhớ Nattawat trong lòng anh lúc này đây được hồi tưởng về lúc cùng Nattawat ở tại đất Phuket này, nghĩ ngợi một hồi lâu anh cũng khẽ lắc đầu hai tay xoa nhẹ thái dương tự thầm trách bản thâm.

Gemini : Ha...mày đúng là thằng ngốc kể cả đến việc làm chồng còn không xứng đáng với em ấy, mày còn không tự mình thực hiện được nghĩa vụ làm chồng thì có tư cách gì tự xưng là có vợ, nực cười.

Nói rồi anh tự nghĩ ngợi gì đó liền bấu chặt hai tay mình rồi thì thầm.

Gemini : Nattawat, anh phải làm sao đây ?

Câu hỏi mơ hồ chính anh cũng không biết hỏi nó để làm gì, chỉ biết cứ muốn hỏi vì trong lòng anh giờ đây chẳng biết bản thân mình đang muốn gì và làm gì.

Tiếng xe nổ máy cùng với ánh đèn lập loè chiếu thẳng vào mặt anh làm cho anh khẽ giật mình, liền đứng dậy nhìn thẳng về hướng đó thì thấy được chú Yot đã quay trở về.

Chú Yot : Thằng bé sao rồi ? Tôi chạy lên tới trung tâm mới có thuốc ở đây về đêm không ai bán cả.

Nghe chú Yot vừa nói nhanh lại kèm theo thở dóc Gemini khẽ tiến gần Chú mà trấn an.

Gemini : Nhóc đó không sao rồi, giờ đang ngủ rất say, giờ anh đem thuốc về rồi thì vào trong gọi thằng bé dậy uống thuốc trước rồi hẳn ngủ.

Nghe anh nói chú Yot liền chạy thẳng vào trong, anh cũng lật đật mà đi theo sau vừa tới cửa phòng thì thấy bà Jiro đang đỡ em ngồi dậy, anh Ming kế bên cũng phụ một tay mà đỡ em, họ vừa thấy chú Yot về rồi liền mừng rỡ.

Bà Jiro : Về rồi à, mau cà thuốc ra đi để chị đi lấy cháo cho thằng bé.

Nói rồi bà liền nhường lại phần vai còn lại cho anh Ming đỡ em, anh Ming liền dẫn em đứng dậy đi rửa mặt thì liền bị Gemini ngăn lại.

Gemini : Ngoài trời gió, tránh đụng nước lạnh nhiều, nhóc này đang sốt vẫn chưa qua cơn hẳn, giờ lấy nước nóng đem vô lau cho nhóc là được.

Chú Yot nghe thấy liền chạy đi lấy thau nước ấm vào vắt khô khăn rồi lau mặt cho em, em nhỏ lúc này như cục bông vậy nhẹ nhàng được mọi người cưng chiều mà càng làm em nhũng ra, em cứ nhõng nhẽo rồi cứ khóc thút thít mãi cho đến khi bà Jiro đem cháo vào đút cho em ăn thì em mới chịu nín.

Bà Jiro : Nào ăn đi con, há miệng ra nào.

Bà Jiro không ngừng dỗ ngọt để cho em ăn, nhưng em lại không chịu mà cứ chê đắng, bà cũng biết là miệng em lúc này vì cơn sốt mà làm cho vị giác có vấn đề liền không ngừng dỗ ngọt để đút cho em ăn muỗng nào hay muỗng đó.

Bà Jiro : Nào một muỗng này nữa thui là hết rồi, Fot Fot ngoan ná, ăn hết phần này khi nào Fot hết bệnh bà sẽ mua cho Fot bườm tóc nha.

Em nghe được bà nói mua bườm tóc hai mắt liền sáng rực lên mà cố gắng nuốt phần cháo còn lại, được một lúc lâu sau đó thì chén cháo cũng đã hết, bà liền đưa tay lấy ly thuốc được chú Yot cà ra sẵn đưa cho em, em nhìn thấy liền nhăn mặt mà trùm chăn lại kính đầu mình.

Bà Jiro : Fot ngoan nào con, bệnh phải uống thuốc, không thôi sẽ không hết bệnh được.

Em nghe bà nói mà không thèm trả lời, em sợ lắm, sợ thuốc lắm, từ nhỏ đến lớn em nghe tới thuốc là dường như không dám đụng tới lần nào, chỉ để qua cơn rồi thôi. Bà Jiro năn nỉ ỉ oi nhưng dường như không hiệu quả bà dùng mọi cách mà em không thèm ngó ngàng tới, bà không biết phải làm gì thì liền đi ra ngoài với vẻ mặt rầu rỉ.

Chú Yot : Có chuyện gì sao chị ? Thằng bé sao rồi, có uống thuốc rồi ngủ chưa.

Nghe chú Yot hỏi bà Jiro liền lắt đầu, chú Yot khẽ nhăn mài định đi vào trong thì Gemini ngăn lại.

Gemini : anh cứ để đó cho tôi, giờ thì mọi người đi nghỉ ngơi đi, khuya lắm rồi mai còn phải chuẩn bị đồ buôn bán, đứa trẻ như vậy tôi gặp nhiều rồi chỉ cần một tí mẹo là dụ uống được ngay yên tâm.

Nghe Gemini nói mọi người liền cảm ơn anh rối rít, rồi cũng tin tưởng mà giao em lại cho anh.

Anh Ming thì không muốn chỉ đứng nhìn theo hướng anh đi về phòng của em mà vô cùng khó chịu, nhưng vì bị bà Jiro la đi về phòng thì anh cũng đành rời đi.

Phía cửa phòng tiếng bước chân gần lại cạnh giường, bé con lúc này vẫn chưa ngủ chỉ mở hờ tấm chăn ra vì nghe được tiếng động phía ngoài, em nhìn ra thì chỉ thấy bóng cao to đang tiến về phía mình liền giật mình mà kéo chăn kính đầu trở lại. Gemini lúc này cũng đã tới cạnh giường ngồi xuống tay giơ ra lấy ly thuốc được để trên bàn nhỏ khẽ nhíu mài rồi lên tiếng.

Gemini : Mở chăn ra uống thuốc, nếu không uống bệnh nặng thêm thì sẽ còn làm nhiều cái đáng sợ hơn uống thuốc nữa.

Em nghe anh nói liền có chút sợ nhưng vẫn ngoan cố mà nằm lì ra đó không thèm trả lời. Anh biết nói thế vẫn chưa thấm liền mạnh tay mà nắm tấm chăn giựt mạnh ra, em nhỏ lúc nào không còn gì để che chắn nữa liền hai mắt rưng rưng mà trách anh.

Fourth : Chú..ch..ú...đi ra đi...hức...Fot hỏng có uống đâu..chú mặt kệ Fot đi.

Nhìn cái điệu bộ không khác gì 7 năm trước anh liền có chút nhăn mài xích lại gần nắm tay em kéo lại. Em nhỏ bị anh nắm liền giằng co liên tục nhưng vì sức yếu mà không chống trội được gì.

Fourth : Chú buông Fot ra...hức...Fot hỏng có uống...thuốc đắng lắm...đáng sợ lắm...hức...đừng ép Fot uống mà...

Anh nghe em nói cũng mặt kệ mà dí xác ly vào miệng em, em nhỏ mím chặt môi để không cho anh đổ thuốc vào, anh lúc này đây giùm hết mọi cách mà vẫn không tài nào cho em uống thuốc được liền có chút bực trong người vì khi nãy vừa bị chân nhỏ đạp vào ngực.

Anh lúc này đây liền tiến thẳng lại gần em hơn ngồi xuống kẹp hai tay em vào nách của mình tay kia thì nắm chặt mặt em, tay còn lại cầm ly thuốc mà nóc vào miệng mình một ngụm lớn hết một ly, bé con thấy hành động đó của anh liền khó hiểu chưa kịp để em suy nghĩ thêm anh liền tiến xác môi mình lại dùng tay bóp má em để miệng em há ra mà đưa thẳng thuốc được anh ngậm từ nãy giờ vào trong, em nhỏ nhận được vị thuốc đắng mà anh truyền qua liền hai tay đánh mạnh vào ngực anh nhưng vẫn không thoát được, em liền ngoan cố mà không nốt cứ đẩy ra ngược trở lại thì bị người to lớn ép mạnh vào em nhỏ liền khó thở mà đành nốt hết thuốc vào, cổ họng em đắng ngầm lúc này đây anh mới dứt ra từ môi em, liền đứng thẳng lấy ly nước lọc mà đưa cho em uống, em nhỏ hai mắt rưng rưng nhận lấy ly nước mà uống hết một hơi. Anh nhìn thì bất giác cười rồi quay sang nói.

Gemini : Khuya rồi ngủ đi...ngày mai sẽ đỡ bệnh, với lại ngày mai tôi không có ở đây nữa nên cứ cứng đầu như thế thì bệnh sẽ không bao giờ khỏi đâu nên tốt nhất là nghe lời người lớn trong nhà này.

Nghe anh nói bé con hai mắt rưng rưng liền nằm xuống mà tự đắp chăn lên rồi nhắm mắt lại ngủ, anh lúc này cũng đi ra ngoài tiến lại chỗ ngủ của mình, rồi nằm đó nghĩ ngợi, bỗng bất giác mà dơ tay xoa nhẹ lên môi mình.

Gemini : Nattawat, anh phải làm sao đây ?

Lại là câu hỏi vô thức đó nhưng dường như lúc này nó đã có câu trả lời.

Gemini : Nattawat, anh phải làm sao với nhóc nhỏ đó đây ?

Nói câu đó xong anh liền dừng lại một hồi lâu rồi bỗng nấc lên từng hồi rồi nói tiếp.

Gemini : Nattawat, anh xin lỗi...anh thật sự không làm tròn được trách nhiệm của bản thân mình rồi.

Đúng Gemini bị siêu lòng bởi đứa bé 14 tuổi, nhưng anh chỉ cho rằng mình đang thương hại một đứa bé với hoàn cảnh khó khăn mà tự cho là bản thân mình không bao giờ thương một người nào khác ngoài Nattawat cả.

(GÓC NGOÀI : Gemini siêu lòng bởi Fourth rồi, nhưng mà anh vẫn chưa nhận ra nha, chỉ cho rằng mình thương hại thôi, rồi từ từ sau này khi lớn lên mới bắt đầu biết đầu là sảnh mây đay hửng đồ đó :> )

Mãi trong suy nghĩ tới tận khuya anh mới bắt đầu quên đi rồi cũng tự bản thân chìm vào giấc ngủ.

---

Buổi sáng tại Phuket trước cửa ngôi nhà nhỏ, có tận năm người đang đứng đó, mà không ngừng nói lời tạm biệt với một người còn lại.

Chú Yot : Cậu về mạnh khoẻ, nếu có dịp nhớ ghé đây chơi, nhà tôi sẽ chào đón cậu.

Bà Jiro đứng kế bên cũng nhìn anh rồi gật gật đầu. Anh cũng nhìn mọi người một hồi lâu thì cũng nói lời chào tạm biệt rồi rời đi ra xe đậu đợi ở cách đó không xa.

Gemini : Vậy tôi xin phép đi trước, nếu có dịp tôi sẽ ghé thăm gia đình.

Nói rồi anh cũng nhìn mọi người khẽ cười, mọi người rồi cũng để anh đi. Bé con lúc này đây cứ nhìn anh mãi mà không biết nói gì cho đến khi anh đi được vài bước thì mới bắt đầu miệng nhỏ mím lại rồi nói.

Fourth : Ch..ú..chú..Fot có cái này cho chú.

Anh nghe thấy liền định quay lại thì tiếng xe đang hối thúc mình liền vội bỏ ngoài tay mà phẩy tay chạy đi mất. Bé con liền nắm chặt sợi dây chứa đầy những con ốc nhỏ mà em nhặt được ở ngoài mé biên em kết nó thành sợi dây chuyền nhìn rất đẹp. Em nắm chặt nó trên tay rồi cúi mặt xuống bà Jiro thấy thế liền an ủi em.

Bà Jiro : Nào Fot, đừng buồn ná con, chú không nhận được thì lần sau chú có ghé rồi con cho chú sau cũng được.

Anh Ming đứng kế bên cũng khó chịu liền lên giọng mà nói kèm theo.

Ming : Tặng anh ta làm gì, nào cho anh còn có lý hơn.

Em nghe anh Ming nói liền ngước lên nhìn anh rồi rồi nói.

Fourth : Nhờ có chú..Fot mới hết bệnh được...anh Ming xấu xa..cứ nghĩ không tốt, Fot muốn tặng cho chú vì Fot muốn cảm ơn chú.

Anh Ming nghe em nói như vậy liền cảm thấy nhẹ lòng vì bé con vẫn không có ý gì với Gemini, khẽ cong môi cười rồi xin lỗi em rối rít.

---

Bệnh viện lớn ở trung tâm thành phố người người tấp nập ra vào, Gemini lúc này đây cũng vô cùng bận rộn vì số bệnh nhân mất bệnh đưa vào bệnh viện rất nhiều, anh lại phụ trách và phân chia nhiệm vụ cho những bác sĩ dưới cấp. Nên vừa trong phòng phẫu thuật ra là anh liền có công việc khác để làm không có một tí thời gian nào để nghỉ ngơi và nhớ đến một ai cả.

BS Pim : Anh Norawit, chiều nay có ca mổ ở phòng 7372. Gia đình họ đã đồng ý kí thoả thuận.

Anh nghe BS Pim nói liền gật đầu ra lệnh đã rõ liền cầm sắp tài liền lên nhìn chăm chú rồi soạn biên gì đó rất nhiều.

Từ lúc ở Phuket trở về đây cũng đã gần 3 tháng rồi mà dường như anh không có một thời gian rảnh nào, nên trong người cũng vô cùng mệt mỏi nhưng cố gắng vì ước mơ và những bệnh nhân khác.

---

Buổi chiều trước cửa phòng phẫu thuật, các bác sĩ không ngừng reo hò vì lần này thật sự là một kì tích, Gemini vừa mới thành công ca phẫu thuật khó nhất bệnh viện này, vì người ở trong phòng đó dường như tỉ lệ chưa đến 50% vậy mà anh lại có thể làm nó một cách trọn vẹn như vậy. Người nhà của bệnh nhân đó khi nghe được tin thì liền oà đến mà không ngừng cảm ơn anh. Họ giờ đây coi anh như là cứu tinh của gia đình họ.

- Cảm ơn bác sĩ đã cứu chồng tôi, đội ơn anh, con cái tôi tụi nhỏ mong có ngày được bênh cạnh cha nó rất lâu rồi.

Anh nghe bà ấy nói như vậy liền khẽ cười rồi vội trấn an.

Gemini : Giờ chồng cô đã ổn rồi, cô nên nghỉ ngơi cho lấy sức mà còn phục hồi cho anh ấy, tôi xin phép.

Nói rồi anh cũng rời đi những bác sĩ khác cũng lần lượt mà quay về vị trí của mình, lúc này đây bác sĩ Noy liền lẽo đẽo theo anh mà làm phiền.

BS Noy : Anh Norawit, tháng sau là bắt đầu được nghĩ rồi, anh có định đâu nữa không, hay là chúng ta lại đi nơi nào đó chơi nữa đi.

Gemini nhìn cô với tinh thân không mấy vui vẻ liền đáp.

Gemini : Coi Noy chuyện tháng sau để tháng sau nói, giờ thì tôi hơi mệt cần được nghỉ ngơi nên cô cũng về vị trí của mình đi...tối nay còn trực ca, tôi e là tháng này không được khoẻ đâu vì rất nhiều bệnh nhân đã kí thoả thuận.

Cô nghe anh nói vậy liền hậm hực mà rời anh nhìn thì cũng khẽ lắt đầu rồi bước vào phòng nghỉ của mình. Vào trong anh ngồi dựa vào chiếc ghế đen hai tay xoa xoa thái dương lúc này đây anh mới có thời gian mà nghĩ ngợi. Suy nghĩ một hồi lâu miệng bất giác mà thì thầm.

Gemini : Nhóc nhỏ, lúc đó em nói gì với tôi vậy ?

Đúng anh đang nhớ đến câu nói mà lúc anh rời đi khỏi nơi đó, anh muốn nghe nhóc đó nói câu gì lắm nhưng vì tiếng còi xe khá to với giọng em nhỏ thì cứ lí nhí nên chẳng nghe được gì, anh tiếc lắm nên giờ đây mới ngôi suy nghĩ như thế này. Bỗng hai vai anh khẽ rung lên.

Gemini : Nattawat, anh sai rồi phải không ?

Gemini lúc nào anh cũng thấy bản thân mình có lỗi với Nattawat, nên chỉ cần nghỉ ngợi gì đó xa vời liền cảm thấy bản thân mình đã đi quá xa.

---

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

#GeminiFourth#Fic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro