Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 25

Trong căn nhà dường như cũng không to lớn, nhưng nhìn cũng có vẻ ổn hơn nơi mà nhóc con vừa trốn khỏi đó. Thấy người đàn bà khẳng định nơi đây là an toàn em liền đảo mắt nhìn xung quanh miệng nhỏ mím lại rồi lên tiếng.

Fourth : Bà..bà ơi, Fot đang ở đâu vậy ạ ?

Bà Jiro : Đây là nhà của bà, Con cứ yên tâm mà ở đây ná, bà không có làm gì con đâu.

Em nhìn bà rồi thầm nghĩ ngợi gì đó liền đưa hai tay ôm lấy chân mình.

Fourth : Vậy là Fot sẽ ở đây, ở đây sẽ không bị đánh đúng không bà ?

Bà Jiro nhìn em khẽ nở nụ cười hiền từ, bà nhẹ xoa đầu em một lần nữa rồi nói.

Bà Jiro : Đúng vậy ở đây rất an toàn không ai đánh con cả, ở trong nhà này không chỉ có bà mà còn có hai người nữa là cháu của bà và em trai của bà bây giờ có thêm cháu nữa. Cháu cứ ở đây nếu chỗ cũ không tốt ná.

Đứa bé dần cảm thấy được sự ấm áp liền nở nụ cười, nụ cười của em tựa như thiên thần làm cho bà càng cảm thấy yêu quý hơn.

Bà Jiro : Mà tại sao con lại nằm ở ngoài đường vào buổi tối như thế, nếu không nhờ gia đình ta chạy lên  thành phố mua đồ về chuẩn bị cho buôn bán thì không chừng con đã không còn rồi.

Em nghe bà hỏi liền co chân lại hai mắt rưng rưng rồi kể cho bà nghe những chuyện mà em từng trải qua, bà Jiro nghe được những điều đó liền vô cùng sốc, bà tiến lại ôm em vào lòng bà thầm nghĩ đứa bé này dù chỉ là mới quen biết nhưng dường như bà muốn chăm sóc em bà muốn em là cháu của bà. Hai người ôm nhau không ngừng khóc thì phía ngoài cửa có một anh trai tầm khoảng 17 tuổi đứng đó liền gọi lớn.

Ming : Bà thằng nhóc tỉnh rồi sao ? Cùng ra ăn tí gì đi, đồ đã chuẩn bị rồi, ăn xong là tiến hành bán luôn.

Hai người nhìn ra phía cửa nhìn chàng trai miệng không ngừng nói khẽ mỉm cười vì thấy lời nói bình thường nhưng thật chất trước mặt hai người thì chàng trai đó có vẻ rất cuốn cuồn dường như đang ngại ngùng điều gì đó.

Bà Jiro : Được rồi, con ra trước đi Ming, bà dẫn em đi rửa mặt rồi cùng nhau ăn.

Em nhỏ liền được bà bế nhẹ xuống rồi dẫn em vào một khu nhỏ có thể nhìn ra biển, ngồi xổm xuống mà lấy nước từ hai tay rồi rửa vào mặt mình, vừa chà em vừa suy nghĩ rồi hỏi bà.

Fourth : Bà ơi, anh vừa nãy là người bà nói sao ? là cháu của bà đúng không bà.

Bà Jiro : Đúng rồi, thằng bé đó là Ming cháu trai của bà, năm nay đã 17 tuổi rồi.

Em nghe bà nói liền gật gật đầu, sau khi vệ sinh xong thì bà cùng em dắt tay ra trước cửa, trước mắt em là một bàn đồ ăn nhỏ nhìn ngôi nhà này có thể đoán là đang ở gần biển vì hiện tại bây giờ em đang nhìn thấy khung cảnh vô cùng đẹp trước mắt mình.

Chú Yot : Nào, Chị với đứa nhỏ ngồi xuống đi, nhà ta ăn thôi kẻo ra gian hàng trễ, hôm nay chủ nhật nên khách có vẻ đông.

Nói rồi em với bà Jiro ngồi xuống, bốn người vay quần bên nhau, bà gắp đồ ăn vào bát của em, em khẽ gật đầu cảm ơn rối rít. Lúc này Chú Yot liền quay sang hỏi em.

Chú Yot : Này nhóc, cháu tên gì bao nhiêu tuổi rồi ?

Em khẽ nhìn chú rồi nhìn mọi người miệng nhỏ liền trả lời.

Fourth : Dạ con tên Fourth, Fourth Nattawat Jirochtikul ạ. Fot được 7 tuổi rồi ạ.

Mọi người nghe liền gật gật đầu ghi nhớ, bà Jiro liền tiếp đó mà giới thiệu từng người trong nhà cho em.

Bà Jiro : Này Fot, người vừa mới hỏi con là chú Yot, còn anh này là Ming, từ nay chúng ta sẽ sống cùng nhau, có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm, bà với mọi người sẽ không để cho cháu phải khổ nữa đâu, cháu đừng lo nữa nhá.

Em nghe bà Jiro nói lúc này nỗi ấm ức sộc lên khé mắt em liền đỏ lên hai hàng nước mắt chảy dài trên má, bà Jiro khẽ dơ tay mà lau đi rồi bà nói tiếp.

Bà Jiro : Con đừng khóc, bà biết con là một đứa trẻ ngoan, nào ăn thôi kẻo ăn lâu ra buôn bán trể sẽ mất khách.

Bà nghe em nói liền khẽ gật đầu, nhưng liền suy nghĩ rồi hỏi bà một lần nữa.

Fourth : Bà ơi, mọi người bán cái gì vậy ạ ?

Bà Jiro liền nhìn em rồi cũng khẽ nhẹ nhàng mà nói cho em biết.

Bà Jiro : Nhà ta bán que cay, cùng với kem ở ngoài khu du lịch gần bờ biển, ăn xong rồi chúng ta cùng ra đó.

Em nghe bà trả lời liền chớp chớp mắt nghĩ ngợi gì đó. Bà thấy nhóc con như thế liền vội nói thêm.

Bà Jiro : Ở đây là Phuket, xa với nơi con ở lắm, vì đêm khuya thấy con một mình nằm trên đường nên mới đưa con về đây, nhưng đưa về cũng đúng đắn vì bé con ở nơi đó rất khổ, nên con đừng lo sẽ không ai tìm được con mà bắt về đâu, giờ thì ăn thôi.

Em khẽ im lặng rồi cũng chăm chú ngoan ngoãn mà ăn phần cơm của mình.
---
Trời Phuket trong xanh, ngoài bờ biển lúc này đông nghẹt người, nào là người du lịch người buôn bán trẻ nhỏ người già đầy đủ. Ở phía xa cũng không mấy nổi trội một gian hàng nhỏ có bốn người đứng đó bà Jiro bận bệu cho việc nướng những đồ cay, còn anh Ming thì không ngừng mời gọi mọi người, anh cầm từng que cay này cho đến que cay khác mà đi dạo khắp bờ biển, còn chú Yot kế bên đang múc những cây kem tươi. Bé con nhìn khung cảnh tấp nập người nhưng vô cùng bình yên khẽ hít thở một hơi nhẹ rồi cười lên, em chạy lại hướng bà đang đứng liền xin cầm vài que cay mà chạy đi rao bán như anh Ming. Bà thấy đứa bé hiếu động liền quay sang chú Yot đứng kế bên cười, cuộc đời em bắt đầu dường như cảm nhận được sự hạnh phúc.
---
Gian hàng nhà bà Jiro bán đến tối muộn vì những phần que cay rất được ưa chuộng người ăn, những que cay thơm khi được nướng lên rất bắt mũi người đứng xung quanh đó, nhìn gian hàng tuy nhỏ bé không nổi trội nhưng thật ra bán rất chạy.
---
Trời cũng đã khuya, người cũng đã vãn trên bờ biển lúc này chỉ còn le que những người buôn bán đang dọn dẹp gian hàng của mình. Nhà bà Jiro cũng thế họ cũng đang sắp xếp rồi đem những món đồ về nhà. Từ bờ biển đó về đến nhà cũng mất gần 15 phút, họ bốn người cùng nhau đi trên con đường về nhà không ngừng hỏi hang nhau rồi vui đùa rất hạnh phúc.

Chú Yot : Nhóc nhỏ thấy sao, con thấy vui không ?

Em nghe chú nhìn mình hỏi liền cười tươi nhẹ nhàng trả lời.

Fourth : Dạ Fot vui lắm ạ, Fot cảm ơn chú và bà đã cho Fot ở lại đây.

Bà Jiro liền xoa đầu em, Anh Ming đứng kế bên liền nhìn em, anh nhìn đăm đăm em rồi khẽ quay đầu sang chỗ khác khi bị bé con phát hiện là có người nhìn mình.
---
Về đến nhà lúc này cũng đã khuya, nhưng nhà bà Jiro vẫn chưa ngủ vì họ còn phải ăn vì từ chiều đến giờ bọn họ chỉ ăn dặm bánh mì mà chưa có bữa ăn chính nào.
---
Bà Jiro : Fourth tắm xong chưa con, ra lẹ cùng ăn nào.

Bé con đứng trong nhà tắm nhỏ, gọi là nhà tắm nhưng thật ra không phải vì nơi đây chỉ được che bằng ba tấm ván còn phía ngoài có thể nhìn thẳng ra khu biển. Em nhỏ đứng bên trong mông nhỏ vểnh lên hồng hào nhìn vô cùng dễ thương, vội la lớn lên.

Fourth : Bà ơi, Fot không có đồ.

Bà Jiro ngoài này nghe liền phì cười bà quên vì nhóc con mới ở đây nên không có đồ mặt liền chạy thẳng vào tủ nhỏ gần đó lấy cho em một bộ đồ cũng khá to so với cơ thể em rồi đi thẳng về phía em đưa bộ đồ vào.

Bà Jiro : Đây là đồ của anh Ming lúc còn nhỏ, nhưng cũng to hơn với con, con mặt vào thử coi như thế nào.

Bé con cầm lấy liền mặt vào người mình, chiếc quần có hơi dài nhưng phần lưng thì vừa với em, chiếc áo cũng dài nhưng nhìn rất ổn.
Em mặt xong liền đi ra chỗ bàn ăn mọi người nhìn thấy em liền cười nhẹ, chú Yot từ bếp bưng đồ ăn ra đi ngang em cũng khẽ xoa đầu em. Một cuộc sống nhìn hạnh phúc vô cùng.
---
Lúc này phía xa xa trong thành phố trong căn nhà sập xệ một bà già không ngừng hét lớn lên, dường như rất bực tức.

Bà Jep : Thằng ranh con, dám bỏ trốn, tao mà bắt được mày về rồi tao đập cho mày chết, mày với mẹ mày là cùng một loại thứ bất hiếu.

Bà già dường như điên loạn mà không ngừng chửi mắn.
---
Mới đó mà cuộc sống của em cùng với gia đình bà Jiro cũng đã được gần một tháng trời, tình cảm của họ dành cho em ngày càng nhiều hơn. Họ không ngừng lo lắng cho em khi em bị bệnh, họ bỏ cả việc buôn bán mà chăm sóc cho em, họ còn dẫn em đi mua những bộ đồ mới, mà dường như người trong nhà này rất ít khi đi mua nó cho riêng mình thế mà bé nhỏ lại được người trong nhà ưu tiên hơn hẳng, đến cả anh Ming tuy thường xuyên lạnh lùng cứng nhắt nhưng cũng thường nhường cho em những đồ ăn ngon mà mình có được. Thường hay mua cho em những phần bánh rồi miệng thì nói ăn dư mà đưa cho em. Tuy nghèo như cuộc sống hạnh phúc hơn gấp 10 lần khi ở nơi cũ của em.

Bà Jiro : Fourth, cầm cái này đưa cho anh Ming đi con.

Lại là ngoài gian hàng buôn bán, bà Jiro đưa cho em những que cay rồi nhờ em đưa cho anh Ming để anh khỏi nhọc công mà chạy về đây. Bé con ngoan ngoãn liền cầm lấy rồi chạy tọt đi.

- Cho tôi, hai phần que cay mực.

Bà Jiro : Dạ, có liền...

- Mẹ ơi con muốn ăn kem...

- Được rồi, Chú lấy tôi cây kem to.

Chú Yot : Chị đợi tôi một tí là có ngay.

Tiếng buôn bán rơm rả cùng với người tấp nập không khí nhìn có vẻ rất vui vẻ.
---
Nơi xa xa ở bờ biển một bé con trên tay cầm rất nhiều que cay mà chạy đi vừa chạy vừa rao lên bán, anh Ming đứng gần đó thấy em liền vội tiến đến rồi cầm hết phần que đó bé con liền giật mình không chịu.

Fourth : Anh cho Fot bán với, Fot cũng muốn giúp.

Anh Ming thấy thế liền nhường lại cho em vài que, bé con liền cười hì hụt mà chạy đi xung quanh anh nhìn theo mà cảm thấy tràn đầy năng lượng.
---
Cuộc sống trải qua như thế, ngày nào cũng buôn bán vui vẻ, mọi người không ngừng yêu thương nhau, bé con ở nơi đây dường như yêu cảm giác này và yêu chính nơi ở này.
---
Trong thành phố to lớn tấp nập, tại bệnh viện một chàng trai cao to không ngừng bận rộn với công việc của mình.

Gemini : Anh Ling, tầm khoảng 30 phút nữa kêu mọi người lên phòng tôi có chuyện muốn nói.

Nghe Gemini nói xong anh Ling liền gật đầu rồi chạy đi thông báo với mọi người, 30 phút sau cũng đến trong căn phòng chứa đầy bác sĩ giỏi đang ngồi ở đó mà không ngừng bàn tán.

- Ca ở phòng 1010 khó thật, nhà đứa bé đó không có điều kiện. Thêm bệnh nặng chiến này không biết như nào nữa.

- Bên tôi đang lo cho phòng 2308 nè bà cô đó cứ mê sản khi tỉnh lại thì ói nôn không biết giữ được bao lâu.

Lời bàn tám xôn xao cũng liền ngừng lại, phía cửa chàng trai to lớn bước vào trên mặt vẫn là nét lạnh lùng vốn có.

Gemini : Mọi người ngồi lại ngay ngắn tôi có một thông báo nhỏ.

Mọi người nghe vậy liền không ngừng vào vị trí của mình. Lúc này cũng ổn định Gemini liền lên tiếng.

Gemini : Anh Ling trưởng bộ phận hồi sức. Ngày mai đem ca ở phòng 1010 báo lại cho cô Noy chuẩn bị tiến hành chữa trị, còn về chuyện tiền bạc không cần miễn giữ được người. Còn phòng 2308 ngày mai thông thông báo cho người nhà chuyển về dường như người này không thể cứu được nữa.

Nói rồi ai cũng nhìn anh liền vỗ tay, chưa kịp dừng thì anh lại nói tiếp.

Gemini : Chị Guy, Chăm sóc cho phòng 0718 phòng đó giờ đang rất ổn, nào mọi người vỗ tay chúc mừng chị ấy nào.

Anh vừa dứt lời mọi người liền không ngừng vô tay mà tuyên dương chị Guy.

Gemini : Trong tháng này mọi người cũng vất vả rồi. Giờ thì tan thôi nghỉ ngơi để chuẩn bị đối đầu với thử thách.
---
Buổi chiều hôm đó giờ tan ca trong vui vẻ, mọi người tấp nập ra khỏi cửa bệnh viện lớn, một cô gái liền chạy thẳng đến anh mà không ngừng nói.

BS Noy : Anh Norawit, tôi có thể mời anh một bữa, coi như lời xin lỗi đêm hôm đó.

Anh nhìn cô khẽ phẩy tay rồi vừa nói vừa đi.

Gemini : Không cần đâu cô Noy, tôi không để bụng, giờ tôi bận rồi, tôi đi trước.

Nói rồi anh liền bước đi thật nhanh ra khỏi cửa bệnh viện, vừa đi được vài bước liền đứng sững lại nhìn về phía những hàng chắn rồi khẽ lắt đầu.
---
Trong căn phòng to lớn chàng trai không ngừng uống những lon bia to, không biết vì sau mà hôm nay anh lại uống nhiều như thế, đã rất lâu rồi anh mới rơi vào cảm giác say xỉn như thế này.

Gemini : Nattawat, tôi nhớ em...ức..em đi đâu, em giờ ở đâu.
...
Gemini : Tôi dường như rất mệt, hằng ngày phải thể hiện rằng bản thân đã rất ổn, nhưng tận sâu bên trong tôi lúc nào cũng vẫn là hình bóng em.
...
Nói những lời thương nhớ trong cơn say rồi cũng nằm ra đó trong cơn say cùng với cơn mộng mị chàng trai không ngừng nhìn thấy một ai đó.

Nattawat : Gemini, Gemini...
...
Nattawat : Gemini, họ bán gì vậy, mình mua ăn được không.

Nattawat : Gemini, sao lại cắn mông em.

Nattawat : Gemini, chỗ này mát thật, em thích nhất nơi đây.
...
Fourth : Chú ơi...

Nghe tiếng gọi của đứa bé xa lạ anh liền giật mình, mở mắt nhìn thẳng lên trần nhà hai tay vội xoa đầu, lấy chiếc điện thoại nhìn vào thì đã gần 4 giờ sáng, vội lật đật đặc chiếc điện thoại xuống rồi suy nghĩ điều gì đó.
Gemini : Nattawat, tôi nhớ em...

Mở miệng nói thầm một mình rồi lại xoa đầu miệng không ngừng lẩm bẩm.

Gemini : Chú ơi...?...

Anh nói rồi liền mệt mỏi nằm xuống rồi lại rơi vào giấc ngủ say.
---
Kể từ giấc mơ đêm đó anh đã không còn lần nào mơ về Nattawat nữa, mà thay vào đó là luôn có một bé con xuất hiện trong giấc mơ của anh không ngừng gọi chú ơi.
---

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé.
#GeminiFourth#Fic

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro