Sweet with coffee
Tôi bấy giờ chỉ biết khóc , khóc nấc lên giải tỏa đi nỗi tủi hờn hôm giờ tôi phải tạo cho mình một vỏ bọc kiềm nén đi chúng miệng còn than thở chất vấn đám vô tâm đó
"Gem tớ yêu bà của tớ mà tại sao tại sao chứ?? Tại sao những người tớ yêu thương luôn bỏ rơi tớ chứ hức.."
"Tớ hiểu Fot nhỏ ngoan nào có bao nhiêu thì cứ chút giận lên hết tớ tớ sẽ gánh vác giúp cậu" Gem cậu ấy vừa nói vừa cười tủm tỉm
Làm tôi nghe vậy còn khóc lớn hơn khóc tới nỗi đầu óc trống rổng và còn không nhớ mình khóc thảm tới nỗi như nào nhưng tôi chỉ biết cậu ấy là Gemini Norawit ôm tôi xoa dịu đi nỗi mất mác bấy lâu nay ngay tới hiện tại giây phút ấy tôi chỉ biết rằng mối quan hệ của chúng tôi chậm rãi tăng thêm một bật . Tôi cạn kiệt sức lực vô thức ngã chỏng chọi lên người Gem và sau đó tôi không nhớ gì nữa
________
Tôi là Gemini Norawit là người thích Fourth từ nhỏ cho đến hiện tại tôi vẫn thích cậu ấy , cậu ấy như có một ánh hào quang đỏ rực bay xung quanh người làm tôi chú ý tới
Tôi không hẳn là một người dễ thương như lời cậu ấy nói còn là đứa nhóc vô tư vô lo như cậu ấy nghĩ nhưng có lẽ là tôi sẽ là một phiên bản khác một phiên bản hiếm có ai thấy trước mặt Fot nhỏ
Ngay khi tôi biết đến cậu ấy khi còn lúc nhỏ tôi luôn để ý rằng Fot rất có ít bạn nhưng nếu chơi thân cậu ấy sẽ là một người bạn hoàn hảo nhất mà tôi biết đến .
Tới buổi ngày hôm đó là ngày sau khi tôi biết được người Fot nhỏ trân quý đả không còn tôi lo lắng cho Fot tới mức độ lơ là trong tiết học và chỉ cầu mong nhanh tới giờ ra về để tới xoa dịu Fot nhỏ.
Cuối cùng giờ ra về cũng tới nhanh chân chạy thậy nhanh về tới nhà vứt cặp sang một bên rồi nói dối với mẹ đi qua nhà Fot ngay
"Con đi học nhóm với bạn đây ạ mẹ không cần đợi cơm đâu hôm nay con sẽ ở nhà bạn"
Tôi vội chạy đi chạy nhanh tới nỗi mẹ nói với tôi điều gì đều không nghe lọt tai
"Au Gemini con không tắm rữa à đi đâu thế , thằng bé Gemini nay lạ vậy có bao giờ nó bỏ giờ cơm để đi học đâu . Ông có thấy thằng bé lạ không ông"
Mẹ Gemini nói không nỗi con mình nữa liền quay ra phàn nàn với Ông chồng mình
"Lạ là lạ gì chứ tôi cảm thấy thằng bé không phải đi học mà đi tìm tình yêu đính thực của mình hơn"
Ông vừa nói vừa uống trà mặc kệ Gemini nó muốn sao cũng được dù gì cũng lớn rồi
" Ông nói điên gì vậy con mình mới lớp 8 thôi đó đừng nói nhãm"
Bà tức giận đi nhanh tới nhéo tai ông làm ông suýt xoa la vang xin xin lỗi bà
__________
Vừa tới ngôi nhà của Fot tôi vội vàng bước vô nhìn Fot nhỏ đang thẩn thờ nhìn lên trời . Liếc mắt đảo quanh xung quanh đám tang của bà ngoại cũng mới vừa hoàn thành nên đồ đạc còn chấn đống ngoài sân chưa xử lý hết , nhưng bây giờ tôi chỉ để ý tới Fot ánh mắt cậu ấy không còn vui vẻ nữa hồn nhiên cười khanh khách bên tai tôi nữa hiện tại cậu ấy im lặng lơ đảng đi mọi thứ xung quanh ngay cả khi tôi bước tới ngồi xuống cùng ngước trên bầu trời có những đám mây hồng hào lượn trên đó .
Tôi lúc đó đầu óc rối bời lo lắng nhẹ giọng mở lời với Fot trước . Khi cậu ấy nghe được tiếng của tôi còn giật mình thu đi cảm xúc hiện tại , cười mỉm hỏi tôi
" Cậu tới đây có chuyện gì thế hỏi tớ bao giờ đi học lại hả có lẽ là..."
Chưa đợi cậu ấy nói với tôi điều gì tôi nhanh nhẹn nhẹ giọng an ủi Fot nhỏ tôi biết Fot nhỏ rất mệt mỏi rất buồn nên vì Fot nhỏ có quá nhiều nỗi lo trong mình không đám thổ lộ bên ngoài
"Fot nhỏ khóc đi Gem lớn tới để xoa dịu Fot nhỏ" vừa nói hết câu tôi chỉ để ý cậu ấy vô thức nhìn lấy tôi không nói gì làm tôi bối rối khóc toáng lên tôi không biết từ khi nào tôi lại yếu mền trước mặt Fot nhỏ tôi chỉ biết hiện tại nếu lúc đó tôi không xoa dịu đi Fot cậu ấy sẽ rời bỏ tôi
" Đừng như thế tớ xót bạn lắm bạn khóc đi hức"
Cậu ấy có lẽ nhịn không nỗi nữa mền lòng khóc toáng lên như một đứa trẻ khi nhìn thấy tôi khóc an ủi cậu ấy
"Tớ cũng yêu bà mà sao họ không để tâm chứ họ cuối cùng cũng ghét tớ vì tên tớ là số bốn sao?"
Tôi bây giờ mới ngớ người mọi thứ tôi tưởng tượng bây giờ mới sụp đổ cái gì chứ số bốn có liên quan gì tới cậu ấy chứ?
"Fot nhỏ...có lẽ bây giờ tớ nói điều này không liên quan lắm nhưng mà cậu là ánh hào quang của tớ sẽ là người tớ coi là ngoại lệ cậu cứ mặc kệ họ đi cậu cứ đừng mãi mê lời họ nói vì họ không phải cậu nên họ không hiểu ngoan trãi lòng hết với tớ đi tớ xót lắm"
Tôi bây giờ mới nhìn ra Fot nhỏ của mình thật sự rất yếu lòng nhưng mà khó có thể trãi lòng với người khác
"Gem tại sao chứ cuộc sống vốn muốn cho tớ tô màu vào chúng nhưng chúng chỉ đưa cho tớ một chiếc bút chì thôi sao?"
Tôi lặng người không thể suy nghĩ thêm chỉ biết ôm cậu ấy vào lòng xoa lưng giọng thủ thĩ an ủi
_________
End nha❤️ chương này chưa sửa lỗi chính tả nếu mà có sai chính tả nhiều mọi người hoan hỷ bỏ qua nhe jukjuk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro