chap 2
TÌNH TIẾT VÀ NHÂN VẬT TRONG TRUYỆN LÀ HƯ CẤU, KHÔNG GÁN GHÉP LÊN NGƯỜI THẬT.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng hôm sau, Fourth chuẩn bị rời giường bỗng điện thoại kêu lên. Em mệt mỏi nhấc máy.
– “Alo… ai vậy?” – em tò mò hỏi.
– “Cạu là Fourth Norawit?”
– “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
– “Nếu muốn biết chuyện xưa xảy ra của cha nuôi cậu và cha ruột của cậu thì đúng mười một giờ trưa có mặt tại nhà kho sau cổng trường 10m”
– “Chuyện xưa…”
– “Đúng, mười một giờ không gặp không về” – Nói rồi người đàn ông tắt phụt máy đi.
Fourth đang hoang mang không hiểu chuyện gì thì quản gia Mike gõ cửa.
– “Tiểu thiếu gia, dậy thôi hôm nay cậu phải đến trường đó.”
– “Được, con dậy rồi. Ông xuống trước đi ạ.”
Em bước xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi mặc đồng phục vào.
Bước xuống cầu thang người đầu tiên em thấy là cha nuôi. Hắn đang ngồi trên sofa đọc báo, bỗng lời người đàn ông hiện lên trong tâm trí em. Cha nuôi và cha ruột của mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngay cả cha ruột em cũng chưa từng gặp mặt. Fourth đã thật sự rất tò mò…
– “Fotfot, con xuống rồi thì ngồi vào ăn sáng đi” – Giọng cha nuôi khàn khàn kéo em về hiện tại.
– “Dạ…” – em rụt rè trả lời.
Ngồi đối diện hắn, em máy móc cầm cốc sữa lên nhắm mắt uống một hơi. Fourth rất ghét vị của sữa nhưng cha nuôi luôn ép em phải uống nó, bởi nó tốt cho sức khỏe nhưng em chỉ thấy nó ngọt lịm.
– “Con uống xong rồi… con đi học đây” – em đứng dậy.
– “Ừ” – hắn trả lời.
Ngồi vào xe, em rất mong thời gian trôi qua nhanh hơn để được biết thêm về chuyện của cha nuôi.
Đến trường, Fourth cũng ngồi không, chả học hành gì được vì em đâu còn tâm trí, chỉ muốn nó trôi qua nhanh hơn.
Rốt cuộc đồng hồ cũng điểm mười một giờ. Em nhanh chóng thu dọn sách vở rồi chạy như bay đến nhà kho sau trường. Em liền gọi vào số máy sáng nay thì đằng sau phát ra tiếng nói.
– “Cậu là Fourth Norawit?”
Em quay lại thì thấy một khuôn mặt tuấn tú với chiều cao lý tưởng.
– “Phải… anh là?”
– “Tôi là Meet. Người đã gọi cậu sáng nay. Bây giờ cậu có muốn biết chuyện cha nuôi của cậu không?” – Anh ta dướn mày hỏi em.
– “Tôi muốn biết” – em thành thật trả lời.
– “Vào mười một năm trước, khi ấy cậu mới 4 tuổi, cha nuôi của cậu thì 14. Lúc đó, cha mẹ cậu còn làm người thuê ở nhà Norawit Titicharoenrak. Vì tham nhũng của những kẻ bên ngoài mà không chần chừ giết người con gái mà Gemini Norawit yêu. Giết người thành công, cha cậu bỏ đi biệt tích để lại mẹ con cậu. Mẹ cậu vì nghèo khổ mà để cậu ở cô nhi viện…”
– “Kh… không thể nào” – Fourth sắc mặt trắng bệch, người run lên. Em lấy hai tay che tai lại.
– “Xin lỗi nhưng đó là sự thật. Gemini năm ấy dường như trở thành con mãnh thú, hắn ta lục tung cả thành phố lên tìm bố cậu. Tìm được người, hắn dùng mọi loại biện pháp hành hạ bố ruột của cậu. Khi bố cậu chết, hắn tìm đến mẹ của cậu, giết không tha. Không những vậy, hắn còn sai người đi tìm tung tích của đứa bé trai là con của kẻ thù. Người đó chính là cậu. Hắn nhận nuôi cậu, với mong muốn khi cậu trưởng thành, hành hạ cậu làm nhân tình của hắn. Sống không bằng… CHẾT!”
– “ĐỦ RỒI… ANH ĐỪNG NÓI NỮA. TÔI KHÔNG TIN ĐÂU!!!” – Nói rồi em chạy đi trong sự hoảng loạn, chạy mãi, chạy mãi đến một con đường vắng vẻ thì gục hẳn xuống. Khóc nức nở, ông trời như buồn thay cho em, trời đổ mưa to. Bão sấm nổ đùng đùng.
– “ÔNG TRỜI ƠI, SAO ÔNG LẠI NHẪN TÂM NHƯ VẬY? CUỘC ĐỜI CỦA CON GẶP BAO KHỔ SỞ RỒI. TẠI SAO NGƯỜI MÀ CON YÊU LẠI HẬN CON? RỐT CUỘC CON LÀM GÌ SAI CHỨ…” – Em hét lên, nước mắt với nước mưa hòa lại làm một.
____________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro