Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

.゚+. duongkieu ゚+.゚

.couple: trần đăng dương x nguyễn thanh pháp
.warning: SE, ngược, ooc
.không thích có thể clickback.
.inspired by "yêu người có ước mơ" và "hào quang"

---

*tùng tùng*

tiếng trống trường vang lên, khép lại một ngày học tập mệt mỏi. tiếng reo hò của đám học sinh vang dội khắp hành lang như những chú chim non được tháo lồng. chúng vội vàng thu dọn sách vở, rồi ùa ra khỏi lớp, mang theo những nụ cười rạng rỡ.

nguyễn thanh pháp cũng vậy. em nhanh chóng xếp sách vở gọn gàng vào cặp, dọn dẹp lại chỗ ngồi đôi chút rồi khoác chiếc balo lên vai, hòa mình vào dòng người chen chúc trên cầu thang. bước chân em nhanh hơn khi hướng về cổng trường, nơi có một người đã đứng đợi từ lâu.

"anh ơiiiiii!!!"

"từ từ thôi, cẩn thận ngã đấy!" 

trần đăng dương bật cười, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc khi thấy bóng dáng hớt hải của em người yêu. anh tự nhủ, mình quả là người may mắn nhất thế gian khi được ông trời ban cho một bé người yêu đáng yêu đến vậy. không chần chừ, anh dựng xe, gạt chân chống, dang rộng vòng tay chờ đợi. nguyễn thanh pháp chạy tới, chẳng chút ngại ngần mà lao vào lòng anh như chú chim nhỏ tìm về tổ ấm.

"làm gì mà hớt hải thế? anh có chạy đi mất đâu mà sợ?"

"tại người ta nhớ anh mà!" 

giọng em lí nhí vang lên, cùng lúc gò má áp sát vào hõm cổ anh tìm chút hơi ấm. tiết trời đông hà nội lạnh buốt, cơ thể em khẽ run lên, khiến lòng đăng dương không khỏi se lại. vòng tay anh tự nhiên siết chặt thêm, như muốn truyền hết hơi ấm của mình cho em. 

"trời âm u thế này, chắc em lạnh lắm đúng không?" 

"không! anh mới là người nên bị hỏi câu đó mới đúng! em đã nói bao nhiêu lần rồi, không cần phải đến sớm thế này để đợi em mà!" 

"thôi, thà để anh chờ còn hơn để em đứng co ro dưới trời lạnh này. em mà cảm lạnh, anh xót lắm!" 

vừa nói, anh vừa xoa đầu em, bàn tay luồn vào mái tóc mềm mượt, vuốt ve như đang chơi đùa với từng lọn tơ. cảm giác ấm áp, mềm mại lướt qua những ngón tay khiến anh bất giác nở nụ cười.

"cái miệng anh giỏi nói ghê nhỉ? thế hôm bữa ai sốt liệt giường ba ngày vì đứng đợi tôi hả?" 

nghe em trách, anh bật cười nhưng không buồn đáp lại. ánh mắt anh chỉ chăm chú dõi theo môi xinh đang không ngừng chu lên phản bác. trằn đăng dương thề, nếu không phải cả hai đang đứng trước cổng trường thì em đã bị anh đè ra hôn cho xây xẩm mặt mũi rồi.

"ừ thì lạnh thật, nhưng ôm em thế này thì lại chẳng thấy lạnh nữa!" 

"dẻo mồm! mau đèo em về đi, đứng thêm chút nữa là cả hai ngã bệnh mất!" 

đăng dương cười gật đầu, nhanh chóng dựng lại xe. khi cảm nhận được vòng tay nhỏ ôm chặt lấy mình từ phía sau, anh mới thong thả đạp đi. cả quãng đường chẳng ai nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cảm nhận hơi ấm của nhau giữa cái rét tê tái. bất chợt, anh buông một tay khỏi ghi đông, kéo em sát vào lưng mình hơn.

"ôm chặt vào, lạnh lắm rồi, không đạp nổi nữa đâu!" 

"anh mà không đạp nổi, để em đạp!" 

"thế sau này anh mua ô tô nhé? vừa ấm, vừa chẳng phải đạp!" 

"thôi đi! lo mà nhìn đường, ngã cả hai giờ!" 

"anh nói thật mà! sau này anh sẽ cố gắng trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, có thật nhiều tác phẩm hay và kiếm thêm được nhiều tiền. lúc đó anh sẽ mua một chiếc ô tô thật đẹp, một căn nhà thật lớn..." 

giọng nói anh đều đều, giống như đang vẽ nên bức tranh tương lai trong đầu. nguyễn thanh pháp tựa đầu lên lưng anh, khẽ cười. em biết rõ, anh là người có chí hướng, luôn không ngừng phấn đấu. và em, sẽ luôn ở bên cùng anh vượt qua mọi khó khă.

bởi em thương anh nhiều lắm. 

nhắm mắt lại, em cảm nhận hơi ấm từ tấm lưng vững chãi, để cơn gió đông dịu dàng đưa em vào một giấc mơ. trong mơ, anh và em nắm tay nhau, cùng đi hết quãng đường đời đầy ý nghĩa.

---

"tiền thuê nhà tháng này năm triệu, hai đứa mình chia đôi mỗi người một nửa. còn tiền điện, tiền nước tháng này ít, em lo được..." 

"anh xin lỗi..." 

"anh bị ngốc à? tự nhiên xin lỗi làm gì?" 

đăng dương không đáp, chỉ lặng lẽ tiến lại gần thanh pháp. anh nhẹ nhàng kéo em vào lòng, cùng em ngồi xuống chiếc sofa cũ kỹ. gương mặt anh vùi sâu vào hõm cổ em, hít lấy mùi hương quen thuộc mà anh yêu đến nao lòng. thanh pháp thoáng nhìn đã biết anh đang mang tâm sự, nhưng em không muốn nói ra. em chỉ khẽ mỉm cười, bàn tay nhẹ vuốt ve mái tóc được tẩy trắng đã nhuốm chút rối bời. mỗi lần thấy anh như thế này, tim em lại đau nhói.

đăng dương của em, người mà em thương nhất, đã vất vả quá nhiều rồi. 

cả hai cứ lặng yên trong tư thế ấy, để thời gian trôi chậm lại giữa sự tĩnh lặng. mãi đến khi đăng dương cất tiếng thì thầm, giọng anh chất chứa bao nỗi buồn: 

"anh đã hứa sẽ lo cho em... vậy mà giờ... anh xin lỗi..." 

"này, anh có tin là nếu em nghe thêm một tiếng 'xin lỗi' nữa thì em sẽ đập anh không?" 

thanh pháp dứt khoát đẩy đầu anh ra khỏi vai mình, hai tay áp lên má anh, ép anh phải nhìn thẳng vào mắt em. gương mặt anh hơi méo đi vì lạnh, nhìn mà vừa buồn cười vừa thương. không nhịn được, em bật cười thành tiếng, rồi tinh nghịch đặt một nụ hôn lên môi anh thật kêu. 

"em thương anh nhiều lắm, trần đăng dương à. vì thế, em không cần gì cả, chỉ cần anh cũng thương em và luôn ở bên cạnh em là đủ. và nghe rõ đây: anh có quyền thất vọng về bản thân, có quyền nghi ngờ về chính mình, nhưng em cấm anh nghi ngờ lựa chọn của em, nguyễn thanh pháp này. em đã chọn anh, đã chọn đồng hành cùng anh vượt qua tất cả. anh phải nhớ kĩ điều đó, rõ chưa?" 

"ừm... anh biết rồi. anh yêu em." 

nguyễn thanh pháp rất giỏi, rất tài năng và rất xinh đẹp. nhưng mà thứ em giỏi nhất đó chính là khiến trần đăng dương phải rơi nước mắt vì xúc động, rồi ngay sau đó lại bật cười trêu chọc anh. khi nhìn người yêu bé nhỏ vừa cười vừa nghịch ngợm giơ máy lên cố chụp hình mình, đăng dương chợt thấy tim mình ấm lại. một động lực mới mẻ bừng lên trong lòng anh. 

anh tự nhủ sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ nỗ lực từng ngày, để mang lại cho cả hai một cuộc sống thật tốt, thật xứng đáng.

---

"và sau đây, tôi xin phép được công bố giải thưởng nghệ sĩ trẻ của năm..." 

"giải thưởng này thuộc về... dương domic! xin chúc mừng!" 

tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng, hòa cùng âm thanh reo hò cuồng nhiệt từ người hâm mộ. trên màn hình lớn, hình ảnh trần đăng dương hiện lên với gương mặt ngỡ ngàng. anh đứng dậy, được bao quanh bởi những cái bắt tay chúc mừng từ đồng nghiệp. trước khi bước lên sân khấu, ánh mắt anh vô thức tìm kiếm. và khi dừng lại nơi bóng dáng quen thuộc ở hàng ghế phía sau, anh thấy người ấy khẽ gật đầu như một lời động viên thầm lặng. 

"xin mời dương domic chia sẻ cảm nghĩ khi đạt được giải thưởng này!" 

anh bước lên bục, đối diện hàng nghìn ánh mắt đang dõi theo, trong lòng trào dâng niềm xúc động xen lẫn chút bối rối. giọng anh vang lên, trầm ấm nhưng không giấu được vẻ ngập ngừng: 

"ờm... lời đầu tiên... dương xin phép được gửi lời chào trân trọng nhất đến tất cả mọi người có mặt tại buổi lễ trao giải hôm nay. thật lòng... dương không nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội nhận được giải thưởng danh giá này... ờm... bởi dương biết bản thân mình vẫn còn nhiều thiếu sót. 

dương muốn dành lời cảm ơn chân thành nhất đến các dopamine – những người đã luôn đồng hành, ủng hộ, yêu thương và tin tưởng dương trong suốt chặng đường vừa qua. giải thưởng này không chỉ của riêng dương, mà còn là của tất cả các bạn. cảm ơn vì đã cùng dương biến giấc mơ này thành hiện thực." 

anh cúi đầu thật sâu, lời cảm ơn vừa dứt thì khán phòng bùng nổ trong tiếng vỗ tay, tiếng reo hò không ngớt. giữa hàng ngàn âm thanh ồn ào ấy, có người khen, người chê, cũng có người ngưỡng mộ. nhưng tất cả đều trở nên mờ nhạt trước cảm xúc lâng lâng đang trào dâng trong anh. 

ánh mắt anh lại vô thức tìm về bóng dáng quen thuộc ấy lần nữa. và lần này, ánh mắt người kia cũng đang nhìn anh. đôi môi khẽ mấp máy, chẳng cần tiếng nói, nhưng anh vẫn hiểu từng chữ một. 

"chúc mừng anh, anh đã làm được rồi." 

---

nguyễn thanh pháp ngồi lặng lẽ ở hàng ghế dành cho nghệ sĩ, ánh mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc đang đứng trên sân khấu. nhìn anh ngập ngừng, bối rối với những câu từ lắp bắp, em không khỏi bật cười khẽ. 

người đàn ông ngày nào vốn mồm mép lanh lẹ, luôn biết cách khuấy động bầu không khí, giờ đây lại mang dáng vẻ ngượng nghịu, ấp úng như thế. thời gian thật sự có sức mạnh kỳ diệu, có thể biến đổi con người theo những cách chẳng ai ngờ. 

ánh mắt em vô tình bắt gặp ánh nhìn của anh. dù lòng chẳng muốn, nhưng em vẫn khẽ mỉm cười gật đầu, mấp máy môi gửi đến anh lời chúc chân thành nhất. 

"chúc mừng anh, anh đã làm được rồi." 

anh đã làm rất tốt, tốt hơn cả những ngày còn ở bên cạnh em. 

---

tối đến, thanh pháp đeo khẩu trang, che kín mặt rồi lặng lẽ lẻn ra khỏi phòng khách sạn, cố gắng né tránh ánh mắt của trợ lí. em ghé qua một cửa hàng tiện lợi, chẳng phải để mua thức ăn hay đồ dùng cần thiết, mà là để tìm đến một thứ có thể xoa dịu nỗi buồn – hơi men. hôm nay, tâm trạng em tồi tệ đến mức chỉ bia rượu mới có thể giúp em trôi qua đêm dài này. 

em ngửa cổ, uống cạn lon bia trong tay. vị đắng chảy qua cổ họng, bỏng rát nhưng kỳ lạ thay, lại khiến lòng em nhẹ nhõm hơn đôi chút. thanh pháp khẽ cười nhạt, tự chế giễu bản thân. ha, đáng lẽ em không nên đặt quá nhiều niềm tin vào anh, càng không nên yêu anh sâu đậm đến vậy, để rồi bây giờ lại ôm về một mớ thất vọng.

và lẽ ra em phải nhận ra từ lâu. rằng trong tất cả những ước mơ, hoài bão mà anh từng vẽ nên, em chưa từng là một phần trong đó. 

thanh pháp hừ lạnh, bóp chặt lon bia rỗng trong tay, để âm thanh vỡ vụn của kim loại vang lên trong căn phòng tĩnh lặng. em quăng nó xuống sàn, như muốn trút hết mọi giận dữ và thất vọng. nhưng sâu thẳm bên trong, trái tim em vẫn không ngừng nhức nhối. 

ánh sáng từ màn hình điện thoại bất chợt hắt lên trong bóng tối, kéo em trở lại thực tại. đó là thông báo bài viết mới trên trang cá nhân của "trần đăng dương". hình ảnh anh chụp cùng chiếc cúp vừa đạt được hiện ra, gương mặt anh rạng rỡ với nụ cười quen thuộc. nhìn anh lúc này, em bất giác mỉm cười, nhưng đôi mắt lại mờ đi vì những giọt nước không thể kìm nén. 

cố gắng kiềm nén cảm xúc hỗn độn trong lòng, thanh pháp vẫn nhẹ nhàng gõ lên màn hình, để lại một dòng bình luận dưới bài viết của anh. chỉ vỏn vẹn bảy chữ, giống hệt những gì em từng nói với anh vào khoảnh khắc anh đứng trên sân khấu nhận giải. 

"chúc mừng anh, anh đã làm được rồi." 

em đưa tay lau vội những giọt nước mắt, rồi ngả đầu ra sau, tựa vào thành ghế sofa. đôi mắt nhắm nghiền, mặc cho men say kéo em vào một cơn mộng đầy ký ức. trong đó, em và anh vẫn đang nắm tay nhau, giữa những ngày tháng mà em từng nghĩ sẽ mãi mãi không đổi thay. 

màn hình điện thoại vẫn sáng, hiển thị dòng tin nhắn chưa bao giờ được gửi đi: 

"chắc là anh vẫn sống tốt khi không có em nhỉ? còn em thì... nhớ anh." 

---

khi trần đăng dương trở về phòng khách sạn, kim đồng hồ đã chậm rãi điểm qua con số 1 giờ sáng. sau một buổi tiệc ngập tràn bia rượu cùng ekip và những người anh em thân thiết, cuối cùng anh cũng được “thả tự do”. thật may, quán nhậu không cách xa khách sạn là mấy, nếu không giờ này anh chắc hẳn vẫn còn lăn lóc ở đâu đó giữa những con đường vắng. 

tháo giày và phụ kiện một cách hờ hững, đăng dương chẳng buồn thay quần áo. anh thả mình xuống chiếc giường êm ái, định bụng để cơn say đưa bản thân vào giấc ngủ kéo dài đến sáng. nhưng chẳng hiểu vì sao, bàn tay anh vẫn vô thức với lấy chiếc điện thoại bị bỏ quên suốt cả buổi tối. màn hình sáng lên, kéo anh vào một cơn bão bình luận. hàng chục lời chúc mừng, cổ vũ chen chúc dưới bài viết gần nhất của anh, lấp đầy từng góc nhỏ của màn hình. 

giữa vô vàn cái tên xa lạ, ánh mắt đăng dương bất giác dừng lại ở một cái tên quen thuộc đến đau lòng – pháp kiều. dòng bình luận ngắn gọn, chẳng khoa trương hay phô trương màu sắc như những người khác, chỉ vỏn vẹn bảy chữ. vậy mà từng con chữ ấy như lưỡi dao sắc, cứa sâu vào trái tim anh, để lại vết đau âm ỉ chẳng thể nguôi ngoai. 

"chúc mừng anh, anh đã làm được rồi." 

đăng dương khẽ liếc mắt về phía cuốn lịch trên tủ đầu giường. hôm nay là 5 tháng 12, ngày anh chạm tay vào giấc mơ, cũng là ngày cuối cùng anh gặp em. 

đã hơn hai năm trôi qua kể từ ngày ấy, ngày anh và em chia tay.

là anh phụ em.

là anh không đủ dũng cảm để tin vào bản thân mình, cũng chẳng đủ mạnh mẽ để tin vào tình cảm của em. ngày đó, anh chọn cách buông tay, rời xa em để theo đuổi ánh hào quang mà anh hằng mong ước. giờ đây, anh có tất cả – sự nghiệp vững chắc, ngôi nhà lớn, chiếc xe sang, ánh đèn sân khấu chói lọi, chỉ là anh mãi không còn em. 

"trần đăng dương, mày đúng là một thằng tồi... tồi tệ và khốn nạn nhất mà tao từng biết." 

anh tự lẩm bẩm với chính mình, giọng khàn đi vì men say, trước khi cơn buồn ngủ kéo anh rơi vào bóng tối. chiếc điện thoại trên tay anh vẫn sáng, màn hình dừng lại ở khung chat với dòng tin nhắn còn dang dở: 

"cảm ơn và xin lỗi... anh mong em sống tốt... anh nhớ em." 

... 

cuối cùng, vẫn là không nhấn gửi. cuối cùng, cả hai vẫn bỏ lỡ nhau. 

em đã gặp anh, yêu anh, cùng anh trải qua bao nhiêu thăng trầm. chỉ tiếc rằng trong tất cả những giấc mơ lớn lao của anh, em chưa bao giờ là một phần trong đó. 

anh đã gặp em, yêu em, bên em đi qua những ngày tháng tuổi trẻ chẳng có gì trong tay. giờ đây, anh có tất cả, chỉ là không còn em nữa. 

chúng ta của hiện tại, mãi mãi chẳng thể thuộc về nhau. 

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.ngày ba má làm lành là ngày tôi quyết định lên con mã SE này :)))))
.ba má làm lành ở hà nội, con gái xin viết tặng ba má quả chia tay ở hà nội :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro