GẠT ĐI NỖI ĐAU
Lại mưa, mưa nữa, mưa hoài, mưa không chán, hôm qua mưa giống như hôm nay nhưng liệu mưa hôm nay hôm nay có giống ngày mưa mai không ?
Sài Gòn vẫn thế mới trưa còn nắng hừng hực, cái nắng như thiêu đốt, như lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân vậy mà thoáng cái đã rả rích, giai điệu Sài Gòn là thế bao năm vẫn giữ cho mình nét riêng, không giống nơi nào cả.
Sài Gòn là thế…
-Tất cả đứng im! Cấm nhúc nhích! Giơ hai tay lên!- Tiếng hét to phát ra từ phía cửa chính
Không hẹn hàng loạt cái đầu quay vội sang nơi phát ra tiếng nói
-Cướp!- Một vài người hốt hoảng thốt lên khi vừa thoáng nhìn thấy 2 tên mặc áo mưa trùm đầu kín mít, chỉ chừa hai mắt và miệng, tay thì lăm lăm khẩu súng ngắn đã lên đạn
-Pằng!- Một tên cướp 1 bắn một phát cảnh cáo
-Ngậm miệng! Giơ hai tay lên! Tất cả bước qua bên kia nhanh!- Vẫn là tên cướp 1 lên tiếng
- Cốp!- Nhân lúc đám đông còn lộn xộn, ông Huy giả vờ ngã gần chỗ tên cướp thứ nhất rồi nhanh chóng xoay người tung cú đá thật mạnh vào tay cầm súng của gã
-Pằng!Phằng! Hai dòng máu đỏ tươi túa ra xối xả, hai viên đạn đã ghim thẳng vào đầu ông. Ban đầu ai cũng chỉ thấy một tên cầm súng nên ông Huy lập kế hoạch ra tay với tên cướp 1 nhưng không ngờ tên cướp thứ 2 giấu một khẩu khác vào lưng quần và khi ông Huy chưa kịp khống chế tên cướp 1 thì đã bị tên cướp 2 ra tay không thương tiếc
Bà Vi thất kinh không kịp suy nghĩ chạy lại đỡ chồng thì bị một viên đạn vàng lườm ghim thẳng vào đầu. Giọt nước mắt vì cái chết của chồng chưa kịp tuôn thì bà đã không còn biết nói nữa.
Chưa đầy 10s hai mạng người đã ngã xuống, sự việc diễn ra quá nhanh khiến ai nấy đều hoảng hồn
- Đứa nào còn dám chống cự thì sẽ có kết cục như bọn nó- Tên cướp thứ 2 gằng giọng nói to
Bên ngoài có 2 tên vừa làm nhiệm vụ cảnh giới vừa chuẩn bị cho đồng bon tẩu thoát khi lấy hàng xong
Trước cái chết quá kinh hoàng của vợ chồng ông Huy không một ai dám làm gì, chỉ nhắm mắt làm theo sự sai bảo của bọn chúng. Cuối cùng chúng cũng quét sạch vàng bạc, đá quý trong tủ vào trong 2 túi sách lớn. Trước khi bỏ đi chúng còn đe dọa sẽ giết đứa nào mà hé nửa lời.
-Rầm! Rầm! Rầm!- Một loạt tiếng sét xóa tan cái tĩnh mịch, yên ắng đêm khuya
- Không! Không! Khô…g! Mặt mày tái méc, mồ hôi nhễ nhại. Hắn sợ,hắn sợ lắm! Hắn khóc! Đã hơn tuần nay hắn sống trong nỗi sợ hãi, hễ hắn chợp mắt là hắn lại thấy cảnh ba mẹ hắn chết thảm
Lộp…bộp…lộp…bộp…mưa, lại mưa nữa, hắn ghét mưa, hắn hận mưa, mưa đã cuốn đi tất cả những gì hắn có
Sáng đó hắn còn đến trường với tâm trạng rất vui và hồi hộp. Hắn vui vì mỗi ngày được nhìn thấy cô ấy, còn hồi hộp vì hôm nay hắn sẽ tỏ tình với cô ấy, người con gái của lòng hắn. Rồi hắn viết thư cho người con gái ấy, hắn hồi hộp chờ đợi hồi âm từ nàng. Như một khởi đầu của ngày thứ sáu ngày mười ba hắn đã không nhận được cái gật đầu từ cô nàng, cô không chấp nhận làm bạn gái hắn
Người hắn thích là Nguyễn Lam Băng, cái tên đã đủ nói lên con người của cô ấy, cô nàng rất khó gần, lạnh lùng. Trước khi chuyển qua trường này và học chung với hắn, Băng là người con gái xinh đẹp dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, hay cười, hay nói và đặc biệt học rất giỏi.
Nhưng từ khi cô nàng bị người cô yêu thương nhất là Trung phản bội (anh này đào hoa nên có rất nhiều cô theo và đã sa lưới tình của một cô gái tên Thy) thì cô không còn là cô của ngày xưa nữa rồi, Người ta đã lâu không còn thấy mùa xuân trên khuôn mặt thanh tú của cô nàng, giờ đây họ cảm nhận được có một lớp băng càng ngày càng dày bao lấy cô.
Cô từ chối đề nghị làm bạn gái của hắn không phải cô không thích hắn mà vì cô sợ, cô sợ trái tim nhỏ bé sẽ không chịu nổi nếu như một ngày nào đó cô và hắn chia tay. Lòng tin dành cho tình yêu của cô đã bị đánh mất kể từ ngày Trung nói lời chia tay với cô rồi, ai sẽ tìm lại lòng tin đó cho cô đây. Ai sẽ làm tan chảy lớp băng dày trong tim của cô, có phải là hắn hay một chàng trai nào đó. Hơn nửa năm nay trái tim của cô bớt giá băng hơn, hắn đã đem ngọn lửa của mình sởi ấm trái tim cô, lớp băng giờ không còn dày nữa nhưng khoảng cách để cô đến với hắn dường như bị ngăn cách bởi một thứ gì đó
Mưa lại rả rích rơi, tiếng bước chân hòa lẫn tiếng mưa tạo nên một khúc nhạc buồn, buồn lắm
Mang nỗi thất vọng, thất thần trở về chưa kịp đặt chân đến nhà thì hắn đã nghe hàng xóm cho hay ba mẹ hắn bị bọn cướp bắn chết
Hắn khóc suốt mấy ngày đêm, người hắn trông tiều tụy đến thảm thương, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt thâm quầng, nhìn hắn bây giờ không ai nhận ra hắn là Nguyễn Lâm Phong nữa. Hắn không đẹp trai nhưng cũng đủ cho mấy girt cả trường tình nguyện chết vì hắn. Hắn không học giỏi, trong bảng xếp hạng toàn trường hắn đứng thứ hai nhưng không một ai dám đứng nhất. Hắn hòa đồng, quan tâm mọi người, chia sẻ buồn vui trong cuộc sống, giúp đỡ bạn trong học tập,...nói chung hắn rất good.
Hôm nay không giống như hôm qua, hôm qua hắn có tất cả còn giờ này hắn đã mất cái quý giá nhất đời mình, mất ba mẹ đồng nghĩa với việc hắn sẽ tự kiếm sống, hắn sẽ tự bước đi trên đôi chân của mình. Hắn tự hứa với ba mẹ hắn sẽ sống tốt, hắn không phải là chàng trai yếu đuối, nhưng liệu hắn có chịu nổi cuộc sống bon chen, bận bịu, chen lấn này để đứng vững không?
Gạt qua nỗi đau để sống tiếp, ba hắn đã dạy cho hắn thế, hắn đã hứa với ba không được phép gục ngã dù bất cứ hoàn cảnh nào nhưng liệu hắn sẽ làm được?
Mọi câu hỏi đều không có câu trả lời nhưng thời gian sẽ cho biết tất cả.
Hôm nay hắn bắt đầu quay lại việc học, nỗi đau hắn cố nén, hắn phải học, không được phép gục ngã. Mọi người chào đón hắn trở lại sau hơn một tuần, ai cũng cố làm hắn vui nhưng hoàn toàn bất lực.
- Phong, tao có cái này hay lắm mày xem thử đi- Vừa nói An vừa cầm tấm hình chụp chung cả lớp hồi đầu năm đưa cho Phong xem- An là thằng bạn thân của hắn.
Mấy đứa xem hình thằng An đưa mà cười lộn ruột, trong hình thằng Hoàng được vẽ thêm mấy ria mèo, con Hồng thì có hàm râu quai nón dữ tợn,…
Phong khẽ liếc qua nhưng ánh mắt hắn vô hồn, khuôn mặt không gợn chút cảm xúc làm mấy làm thằng An cụt hứng
Suốt cả buổi học không ai còn thấy nụ cười của hắn nữa, không còn thấy hắn giơ tay phát biểu, không còn thấy những lần lên bảng giải bài tập mà thay vào đó là sự im lặng và chỉ im lặng.
Cả buổi Băng luôn quan sát hắn, cô không cố tìm cách gì đó làm hắn vui, cô chỉ im lặng ngồi nhìn, nhìn đôi mắt vô cảm của hắn, nhìn đôi môi không buồn động đậy, nhìn mái tóc xù xù như đống rơm. Cô buồn cho hắn, cô xót cho cô, cô không biết mình phải làm gì đây, giờ lòng cô rất rối bời.
Hết buổi học hắn không về nhà liền, hắn đạp xe dọc trên phố tìm nơi có thể làm thêm kiếm sống. Không mất nhiều công sức hắn cũng xin được một công việc ở quán cà phê cách nhà hắn không xa lắm, chạy xe chừng 10p là tới. Hắn sẽ làm từ 15h- 21h, lương tháng là 1,5 triệu.
Lịch học nỗi ngày của hắn là từ 7h30 bắt đầu học đến 10h rồi nghỉ giải lao 30 phút học tiếp đến 2h.
Hôm nay là buổi làm thêm đầu tiên của hắn, cũng khá vất vả nhưng làm hắn thấy thoải mái hơn. Vừa đạp xe về nhà vừa cảm nhận không khí trời đêm mà lòng hắn đau, tim hắn như muốn chảy máu vậy
Tại đoạn đường vắng
-Này cô em sao đi có một mình vậy, đi chơi với bọn anh đi, em buồn à, anh cũng đang buồn đây, cùng đi uống rượu nhé- Tên tóc đỏ nói rồi cười nham hiểm
-Cút đi- Người con gái đó lên tiếng
-Sao nóng thế, đàn bà thế này anh càng thích- Hắn thích thú cười to
-Biến- Người con gái lạnh lùng
- Vậy thì ta không khách sáo nữa. Cô em sẽ là người của ta đêm nay- Nói rồi hắn cười đểu rồi ra hiệu cho đàn em tiến lên
- Thả ta ra bọn khốn- Cô gái chống cự
-Buông bàn tay dơ bẩn các ngươi ra mau-Cô tức giận quát
Bọn chúng lấy khăn bịt miệng cô rồi lôi cô vào hẻm gần đó
Nhưng mới đi được vài bước
- Thả cô ấy ra- Hắn không để ý chuyện người khác, đôi chân hắn vẫn đạp khi nghe những lời trêu chọc của bọn du côn nhưng hắn loáng thoáng nghe giọng nói quen quen nơi cô gái, thấy dáng người quen thuộc nên hắn quyết định quay lại.
- Mầy là thằng chó nào mà xía vô chuyện của tao, khôn hồn thì biến!- Tên tóc đỏ bực mình
Hắn không nói nửa lời bay tới hạ gục bọn chúng trong vòng chưa tới 5p. Hắn đá đôi mắt vô hồn nơi cô gái đang ngồi.
- Sao lại là cô ấy- Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy Vân Anh
Hắn dụi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa để biết mình không lầm
Vân Anh là cô bạn thân gần nhà hắn trước kia, một cô bé dễ thương, rất xinh xắn, học thì cũng giỏi nhưng không bằng hắn.
Nhớ lúc gia đình hắn mới chuyển đến đây sống, một thành phố nhộn nhịp hắn không lạ nhưng hắn không quen ai ở cái thành phố có số dân đông nhất nhì của đất nước hình chữ S này. Những ngày đầu sống ở đây hắn cô đơn lắm, khi màn đêm đã phủ khắp các nẻo đường hắn lang thang một mình. Hắn rất thích dạo bộ một mình đêm khuya, cái khu phố hắn sống không ồn ào náo nhiệt như những nơi khác trong thành phố, mỗi bước chân hắn đều là mỗi bước bình yên đến lạ, hắn thấy khoan khoái, lòng hắn thấy thoải mái hơn. Nhưng bước chân hắn chợt khựng lại khi nghe tiếng khóc thút thít của một cô gái. Đứng im vài phút hắn bước lại chỗ cô bé
- Xin lỗi tôi có thể giúp gì cho bạn không?- Hắn ân cần hỏi cô bé
- Tránh ra, cút đi- Cô vẫn cúi gập mặt không thèm liếc nhìn hắn một cái quăng vội câu trả lời
Cô bé vẫn không ngừng thút thít, đôi chân hắn vẫn không nhúc nhích mặc cho cô bé xua đuổi. Hắn không biết chuyện gì xảy ra với cô bé, hắn không biết giờ hắn nên làm gì.
Lộp bộp! Lộp bộp!...Mưa! Mưa rồi, mưa càng lúc càng to nhưng cô bé vẫn còn ngồi đó, bờ vai cô run lên vì lạnh. Thấy thế hắn không kịp suy nghĩ cởi phăng áo khoác ngoài rồi choàng lên người cô bé. Sững lại vài giây vì hành động của hắn cô bé từ từ ngẩng đầu lên đưa đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn. Khuất dưới làn tóc bù xù che quá nửa khuôn mặt lộ ra khuôn mặt thanh tú nhòe nhoẹt nước. Đôi mắt cô cũng dừng lại nghỉ chân vài giây trên khuôn mặt hắn rồi vội vàng lảng tránh, cô vẫn im lặng không nói nửa lời.
- Tôi không biết chuyện gì xảy ra đối với bạn nhưng bạn nên về nhà đi không thì sẽ bị bệnh đó- Hắn thấy mưa càng ngày càng to nên khuyên cô bé
1s 2s 3s…10s 11s rồi 1 phút cô bé vẫn im lặng, hắn thấy thế nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô bé. Vẫn im lặng không phản ứng gì từ cô bé, hắn ngẩng cao đầu ngước mặt lên trời, hắn thè lưỡi hứng những giọt nước mưa mát rượi. Những hành động của hắn vô tình làm cô bé tò mò, cô vẫn nhìn hắn, hắn không hề hay biết gì nên cứ vô tư nghịch mưa. Bất ngờ hắn quay nhanh sang làm cô không kịp phản ứng nên cô lại đứng hình vài giây trước vẻ đẹp có phần hoang dại của hắn- tóc hắn lúc này ướt đẫm hòa vào nước mưa.
-Sao bạn lại ngồi khóc một mình nơi đây- Hắn nhìn thẳng vào ánh mắt cô ân cần hỏi
Im lặng, cô bé quay mặt tránh cái nhìn từ hắn, cô lại cúi đầu xuống, hai dòng lệ lại lăn dài trên đôi gò má cao cao có vẻ bướng bỉnh của cô
- Xin lỗi có lẽ tôi không nên hỏi- Hắn bối rối khi thấy cô bé lại khóc
- Không phải lỗi của bạn đâu- Cuối cùng thì cô bé cũng mở miệng
- Miêu mất rồi- Cô nói tiếp
- Miêu nào, miêu là ai- Hắn chả hiểu gì cả nên hỏi lại
- Ơ- ngớ người giây lát vì lời nói không đầu không đuôi của mình rồi cô bèn kể lại chuyện con mèo của cô cho hắn nghe
Hắn chăm chú nghe từng câu từng chữ, hóa ra con mèo tên Miêu chết vì quá già rồi, cô luôn xem nó là em út trong nhà, cô rất yêu thương nó nên khi nó mất cô rất buồn rồi cô khóc.
- Thôi cậu đừng buồn nữa, đau buồn cũng không giải quyết được chuyện gì, dù sao Miêu cũng đã mất rồi, chúng ta nên cùng cầu nguyện cho linh hồn Miêu sẽ sớm siêu thoát, biết đâu Miêu sẽ đầu thai ở một thế giới tốt đẹp hơn sao- Hắn an ủi cô
- Ừ nhỉ! Biết đâu điều đó sẽ tốt cho Miêu hơn- Cô tươi tỉnh lên đôi chút rồi reo lên
- Thôi còn chần chừ gì nữa, chúng ta cùng cầu nguyện cho Miêu sẽ sớm siêu thoát nào- Hắn nhân cơ hội vội tiếp lời
- Đúng đấy chúng ta cùng cầu nguyện nào- Cô giục hắn
Không khí tĩnh lặng giây lát, hai con người xa lạ đang cùng cầu nguyện một điều ước, hai trái tim xa lạ đang hướng về một nơi. Phía xa xa trên bầu trời vừa ánh lên một ngôi sao mang niềm tin mà hai trái tim vừa gởi vào đó. Mưa cũng đã tạnh, gió cũng nhè nhẹ thổi qua làm người hắn se se lạnh.
Khẽ chớp mắt vài cái rồi hắn quay sang cô, đúng lúc đó cô cũng quay sang hắn hai ánh mắt lại được dịp gặp nhau. Lần này không hẹn cả hai đều quay vội mỗi người một hướng, cô chờ hắn mở lời, hắn thì lại đợi cô mở miệng, cứ thế khoảng hai phút sau để phá tan cái không khí nặng nề hắn đành lên tiếng:
- Bạn ướt hết rồi kìa, bạn về thay đồ đi không bệnh đó
-Ừ, cảm ơn bạn, mà bạn cũng có hơn gì mình đâu ướt hết rồi kìa- Cô bé nhìn hắn một lượt rồi nói
- Thôi chúng ta về đi không ba mẹ mong đó, mà nhà bạn ở đâu để mình đưa về cho- Hắn hơi lo cho cô bé
- Ừ về thôi nhà mình ở gần ngã ba kia kìa- Vừa nói cô vừa đưa tay chỉ hướng bên trái hắn
- Nhà bạn chỗ đó á!- Hắn hơi ngạc nhiên hỏi lại
- Ừ, sao vậy- Cô có phần bất ngờ trước câu hỏi của hắn nên hỏi lại
-Không, không có gì, chỉ là…hơi bất ngờ thôi hóa ra nhà chúng ta cách có vài ngôi nhà mà không biết, nhà mình kìa- Vừa nói hắn đưa tay chỉ ngôi nhà màu trắng sạch sẽ
- Nhà cậu đẹp thật- Cô nhìn theo tay hắn vừa nhìn thấy ngôi nhà đã reo lên
- Nhưng nhà cậu còn đẹp hơn- Hắn nhìn sang nhà cô bé cũng đâu thua gì thì lên tiếng
- Thôi đừng khen nhau nữa, nhà hai chúng ta đều đẹp- Cô cười cười nói với hắn
- Ừ, mà nãy giờ quên hỏi,bạn tên gì vậy- Hắn sực nhớ không biết ên cô bé nên hỏi
- Mình tên là Lâm Vân Anh, còn bạn tên gì- Cô trả lời rồi hỏi lại hắn
- Mình tên là Nguyễn Lâm Phong, chúng ta có thể làm bạn được chứ- Vừa nói hắn vừa chìa tay ra chờ cô bắt
- Rất vui khi làm bạn với cậu, chúng ta sẽ là bạn tốt- Cô cười tươi bắt lấy tay hắn
:"Mèo con ra vại nước
Bàn chân nó vuốt vuốt
Xoa mấy sợi râu cước…"
Tiếng nhạc chuông điện thoại của cô làm cậu giận mình
- Á, mama mình gọi- Vừa nói cô vừa ra hiệu cho cậu im lặng
- Vâng, vâng ạ! Dạ con về ngay- Cô nói với mama xong quay sang hắn thì thấy hắn đang che miệng cười khúc khích
- Này Phong, cậu cười gì vậy- Cô thấy bộ dạng cậu không nén nổi tò mò
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn để nhạc chuông trẻ con vậy- Hắn thôi cười hỏi cô
- Hứ,kệ mình, mình thích mình để ai cấm, mình mới 14 tuổi thôi, còn cậu bao nhiêu- Cô hỏi lại hắn
- Vậy là mình ngang tuổi cậu rồi, mình mới chuyển về đây sống nên không quen ai cả, khi nào cậu rảnh ghé nhà mình chơi nhen- Hắn mời cô
Hắn hỏi thăm cô bé một lúc sực nhớ cô bé phải về nên bảo cô về đi không mama lo, cô chào tạm biệt hắn rồi quay lưng bước vội về nhà
Hắn vẫn đứng đó nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô bạn mới quen chờ khi cô bước vào cổng hắn mới quay đầu trở về nhà
Hắn rất vui không ngờ hắn và cô cùng học chung trường và lại còn chung lớp nữa chứ
Từ đó cô và hắn đi học cũng nhau, chơi cùng nhau, cũng nhau làm bài tập,…Thấm thoắt một năm đã trôi qua, hắn và cô ngày càng trở nên thân thiết, có chuyện vui buồn hắn đều kể cho cô nghe và cô cũng vậy có chuyện gì cô đều tâm sự với hắn. Nhưng bỗng nhiên một ngày hắn nhận được tin cô sẽ theo gia đình chuyển đi nơi khác, hắn và cô đều rất buồn, cô đã khóc nức nở trong ngày hắn tiễn cô ra sân bay, còn hắn hắn không khóc hắn cố nặn ra nụ cười thật tươi để cô an tâm mà đi, chỉ khi máy bay cất cánh vài giọt lệ nóng hổi từ khóe mắt hắn mới chui ra. Kể từ ngày đó đã 3 năm rồi hắn và cô không liên lạc với nhau, cô không dám gọi cho hắn vì sợ mình sẽ nhớ hắn không chịu nổi mất khi mẹ cô nói sẽ không quay về đây nữa, cô thay sim rồi dần xóa số điện thoại hắn khỏi kí ức mình, cô xóa số điện thoại hắn khỏi kí ức nhưng không bao giờ cô quên được hắn. Hắn nhớ cô như nỗi nhớ người bạn thân thiết, nhưng cô nhớ hắn một nỗi nhớ khác, nó vượt qua tình bạn mà cô không hề nhận ra.
- Cẩn thận!- Tiếng hét thất thanh của cô gái kéo hắn về thực tại
Theo phản xạ hắn cúi thấp người né sang bên trái
"Xoẹt" lưỡi dao sáng loáng sượt qua hắn nghe mà lạnh toát xương sống
Rất nhanh chỉ một động tác xoay người rồi tiếp theo là một cú ra chân hoàn hảo nhằm vào cánh tay của tên tóc đỏ con dao đã bị đá phăng ra cách đó chục mét. Nhìn vẻ mặt tức giận của tên tóc đỏ và lũ đàn tưởng sẽ sống chết với hắn không ngờ chưa đầy 10s tất cả bọn chúng biến mất như nơi đây chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Cậu có sao không, cảm ơn cậu đã cứu tôi- Vân Anh vẫn chưa nhận ra hắn
- Cậu …cậu không nhận ra tôi sao- Hắn ngớ người hỏi lại
- Cậu…- Đôi môi cô mấy máy mấy lần, cô không biết tại sao hắn lại biết cô
Cô nhìn vào ánh mắt hắn cô thấy cảm giác rất quen. Màu nâu khói ư? Đúng! Ánh mắt đó đã làm cô da diết nhớ, trái tim cô đã bị ánh mắt đó làm tan chảy
- Phong! Phong phải không? Có phải cậu không?- Cô mừng rỡ reo lên
- Ừ,mình đây, sao cậu lại không nhận ra mình chứ!- Cậu hững hờ
- Ờ mình xin lỗi đã không nhận ra cậu sớm hơn. Nhưng trông cậu khác trước nhiều quá- Cô trả lời ái ngại
Đúng vậy sau ba năm không gặp hắn đã thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài. Giờ đây hắn đẹp trai hơn xưa nhiều, hắn không còn đem lại cho người ta một cảm giác gần gũi, ấm áp nữa mà thay vào đó họ cảm nhận được sự giá băng trong tính cách của hắn, hắn đã không còn là cậu bé vui vẻ hay nói hay cười nữa.
Hơn tuần nay hắn bỏ bê chuyện ăn uống nên người gầy hẳn đi, hai mắt hắn trũng sâu vẻ mệt mỏi, cô không nhận ra giọng hắn bởi hắn bị khan tiếng mấy ngày thương cha khóc mẹ
Cô đã biết chuyện xảy ra với hắn, cô rất đau lòng, cô biết hắn đau hơn gấp trăm nghìn lần. Gia đình cô lại chuyển về sống ở đây nhưng không phải nhà cũ, ngay khi vừa đặt chân đến nhà cô vội xin phép ba mẹ rồi vội chạy đi tìm hắn và sững sờ khi nghe hàng xóm báo tin cha mẹ hắn qua đời, giọt lệ cô từ từ rơi xuống một, hai giọt, rồi ba giọt,…cô khóc òa như một đứa trẻ. Cô thương hắn, cô đau lòng cho hắn, cô không biết hắn có chịu nỗi không và cô đi vô định cho đến khi vô tình gặp hắn tại nơi đây.
- Thôi khuya rồi nhà cậu chỗ nào mình đưa về- Hắn không yên tâm để cô về một mình nên đề nghị
- Ừ, vừa đi mình vừa chỉ đường cho cậu- Cô đáp
Hai con người lặng lẽ trên chiếc xe đạp không ai chịu mở lời trước, cô cũng chỉ hỏi thăm hắn vài câu thôi, còn hắn chỉ biết đáp lại một cách vô hồn
Gặp lại cô hắn không vui ư? Không hắn vui nhưng niềm vui nhỏ nhoi đó bị nỗi đau kia đè nén xuống rồi. Và cô cũng vậy cô rất rất vui khi gặp lại hắn nhưng nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì khi cô thấy hắn như vậy. Chở cô về nhà xong hắn cũng vội quay xe đạp thẳng về nhà mà quên mất việc chào cô, cô đứng nhìn theo bóng hắn khuất xa dần lòng tràn đầy thương cảm.
Sáng hôm sau hắn đi học vẫn gương mặt hốc hác, vẫn đôi mắt vô hồn, vẫn lạnh lùng không nói không rằng. Nhưng lớp học hôm nay khác hôm qua, nếu hôm qua là cái không khí nặng nề bao trùm lớp học thì hôm nay lớp nhộn nhịp hẳn lên khi nghe tin GVCN thông báo sẽ có một bạn mới chuyển vào. Ai cũng bàn tán, đám con trai thì mong học sinh mới là hotgirt còn mấy bạn nữ thì ước đó là hotboy, người người xôn xao nói ra nói vào. Chỉ có hắn và Băng ngồi im lặng, hắn vẫn dõi ánh mắt về nơi xa xăm nào đó,còn Băng cô vẫn thầm quan sát nhất cử nhất động của hắn, cả lớp hiện giờ ai cũng nói bằng miệng chỉ có hắn và cô là nói bằng mắt
Nhưng tất cả mọi người trong lớp đều im lặng khi cô giáo bước vào theo sau là một bạn nữ rất xinh xắn
- Lớp ta từ hôm nay sẽ có thêm một thành viên mới mong các em sẽ giúp đỡ bạn ấy- Giọng cô thanh thanh vang vọng
- Thôi em tự giới thiệu về mình đi- Cô quay sang học sinh mới nói
- Chào các bạn mình tên Hoàng Vi Lâm Anh, mong các bạn giúp đỡ nhiều- Cô rụt rè nói nhỏ nhẹ
Tút…Tút…Tút…
- Xin lỗi cô có điện thoại, thôi các em làm quen nhau đi- Cô giáo nói nhanh rồi nghe máy
- Dạ! Em nghe thầy, vâng… vâng …vâng! Em chào thầy
- Các em trật tự chút cô có lời muốn nói- Cô nghiêm giọng nói to
Cả lớp 49 cặp mắt đều đồng loạt hướng về cô giáo
- Có sự nhẫm lẫn ở đây, bạn Hoàng Vi Vân Anh không phải chuyển vào lớp ta, bạn cũng là học sinh mới chuyển đến nhưng gia đình bạn là 11A2- Cô nhẹ giọng hơi e ngại nói
- Cô thành thật xin lỗi em Vân Anh, thầy hiệu trưởng vừa mới báo cho cô biết- Cô quay sang Vân Anh nhẹ nhàng
- Dạ không sao ạ- Vân Anh rụt rè cúi mặt nói nhỏ
- Giờ em đi với cô sang nhận lớp em, chắc cô em cũng chờ bên đó- Cô vừa nói vừa bước ra cửa
- Ôi trời! Hụt mất một hotgirt, tiếc ghê!- Đám con trai đồng thanh
- Hứ, bộ mấy ông đui hết sao, lớp này hotgirt cũng đâu thiếu, như tui chẳng hạn- Vi lớp trưởng cao giọng biễu môi
- Ọe…Ọe…Ọe… Thôi xuống đi bà ơi, coi chừng đụng trần nhà kìa- Đám con trai ôm bụng cười lăn cười bò
BlaBla…
Mãi một lúc lâu cô mới quay lại lớp và vẫn như lần trước theo sau cô là một bạn nữ xinh xắn chẳng kém cô nữ sinh Vân Anh hồi nãy làm bọn con trai nhìn không chớp mắt, ke chảy ròng ròng. Mắt mấy boy giờ toàn hình trái tim hồng to tổ bố, tâm hồn chắc đang treo ngược cành cây rồi
- Cô xin lỗi! Nãy có chút hiểu lầm, giờ đây mới đúng là thành viên mới của đại gia đình 11A1 này- Cô hắng giọng nói rõ từng tiếng
- Thôi em giới thiệu về bản thân đi- Cô quay sang học sinh mới nhỏ nhẹ
- Dạ!- Cô học sinh mới khẽ gật đầu trả lời rồi quay xuống lớp
- Chào các bạn mình tên Lâm Vân Anh, rất vui khi được làm quen với các bạn, mong các bạn giúp đỡ nhiều
"Lâm Vân Anh" cái tên nghe quen quen, hắn vội ngẩng đầu lên, cùng lúc đó Băng cũng quay đầu xem người mới đến như thế nào mà làm cho Phong ngẩng đầu lên nhìn
Từ đầu buổi đến giờ đôi mắt của Băng luôn dừng lại trên khuôn mặt hắn, tất cả mọi việc đều không làm hắn bận tâm vậy mà chỉ vừa nghe cái tên "Lâm Vân Anh" thì Phong đã giật mình ngẩng đầu lên nhìn là sao? Rốt cục cô ấy có quan hệ gì với Phong? Hàng loạt câu hỏi trong đầu Băng nhưng không lời giải đáp.
- Vân Anh, cô cho em chọn chỗ ngồi đó, hiện giờ lớp chỉ còn có 2 chỗ còn trống, em muốn ngồi cạnh bạn Băng hay bạn Phong- Cô từ tốn nói vừa đủ nghe
- Dạ, cô cho em ngồi cạnh bạn Phong có được không ạ- Không cần suy nghĩ Vân Anh vội đáp
- Vậy cũng được- Cô hơi ái ngại khi liếc sắc mặt của Phong
- Thôi em về chỗ ngồi đi, chuẩn bị vào tiết rồi- Cô giáo nhỏ nhẹ bảo Vân Anh
- Dạ!- Vân Anh gật đầu nhẹ rồi xách cặp nhẹ nhàng như con mèo bước về chỗ ngồi nhưng khuôn mặt vẫn không giấu niềm vui nho nhỏ
- Sao mình thấy không vui, lại còn khó chịu, bực bội khi Vân Anh được ngồi cạnh Phong thế này? Có phải mình đang ghen không? Không? Không phải đâu? Không phải như vậy đâu? Mà nếu có ghen thì mình có tư cách gì để ghen chứ, mình đâu là gì của Phong đâu mà- Băng lại đấu tranh tư tưởng
"Trong nóng ngoài lạnh" là những gì diễn tả Băng lúc này, bề ngoài cô vẫn lạnh lùng, không quan tâm mọi việc xung quanh nhưng trong lòng đang nóng như lửa đốt, cô không thể hiện ra mặt hay hàng động.
Băng có đang ghen? Người ngoài nhìn vào thấy cô vẫn bình thường nhưng thực ra đó là bề ngoài Băng tỏ ra như thế, Băng đang ghen nhưng chính cô lại cố không thừa nhận như thế.
- Phong- Vân Anh khẽ gọi
Im lặng
- Phong- Cô vẫn nhỏ nhẹ
Vẫn im lặng
- Phong- Cô gọi to hơn
- Ơ dạ, cái gì ạ- Bị giật mình Phong tưởng cô giáo gọi nên lúng túng hỏi lại
Kể cả cô giáo, 50 tia ra-de cùng hội tụ tại một điểm trên khuôn mặt hắn. Không khí ngừng chuyển động, mọi người đều nín thở trong giây lát
- Ơ, dạ, em xin lỗi- Hắn ấp úng trông tội nghiệp
- Thôi em ngồi xuống đi- Cô nhẹ nhàng
Đã hơn tuần nay ngoại trừ Vân Anh, tất cả các thành viên trong lớp đều không thấy hắn mở miệng lần nào đừng nói chi là mong chờ hắn cười, một thoáng suy nghĩ về cô bạn thân 3 năm trước đã làm hắn mất tự chủ. Những kỉ niệm về 3 năm trước của hắn và Vân Anh lại hiện về, một niềm vui nho nhỏ cố vỗ về nỗi đau không bao giờ đo đếm được. Vậy một con người bé nhỏ có thể làm nỗi đau kia nhỏ dần đi, giúp hắn tìm lại niềm vui trong cuộc sống được không?
Không khí trong lớp nhộn nhịp hơn hẳn hôm qua, mọi người ai nấy cười nói nhiều hơn, có mấy anh chàng lâu lâu lại liếc mắt đưa tình Vân Anh, nhưng cô nàng nào có nhận đâu, đáp lại là ánh mắt thờ ơ, cô chỉ quan tâm hắn thôi. Trước khi quay về đây cô đã xác định hắn là tất cả, là tương lai của cô, cô biết hắn vẫn chỉ xem mình là bạn nhưng cô quyết làm thay đổi suy nghĩ hắn, cô quyết không để mất hắn nên cô đã tìm cách để được học chung lớp với hắn, được gần hắn, được ở bên cạnh hắn, được quan tâm, chăm sóc hắn. Cô tin "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", cô hy vọng mối quan hệ giữa cô và hắn sẽ tiếng xa hơn cái gọi là tình bạn.
Nhưng cô quên mất một điều là dù lửa có gần rơm đi chăng nữa nhưng nếu rơm ướt thì lửa có cháy mãi cũng không làm rơm bén nổi, cái "lạnh" từ rơm tỏa ra sẽ làm lửa lụi dần rồi có một ngày sẽ lụi tàn.
Còn hắn sau một thoáng hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Vân Anh, đôi mày khẽ xích lại gần hơn nhưng rất nhanh đã trở về vị trí cũ. Bộ mặt nạ lạnh lùng hoàn hảo lại được riết chặt hơn. Vẫn phớt lờ mọi việc xung quanh hắn mặc cho Vân Anh làm gì thì làm, mặc cho những tiếng bàn tán xì xào của bọn nhiều chuyện hắn vẫn chỉ viết, nghe giảng thôi.
- Coi kìa! Sao nãy giờ con đó cứ nhìn chằm chằm hoàng tử nhà ta thế
- Đúng là đồ con gái không biết trơ trẽn
- sao không ngồi chỗ Lam Băng đi, thấy Phong đẹp trai chạy tới liền
- Nhìn mặt giả nai kìa nhìn thấy ghét
vv…vv…
Lâu lâu lớp lại khẽ vang lên một câu làm Vân Anh chột dạ, họ ganh tị vì cô được ngồi cạnh Phong, được cơ hội tiếp cận Phong, rồi có cơ hội chinh phục trái tim Phong,…
Chuông báo hiệu giờ ra chơi cũng đến cả lớp thở phào nhẹ nhõm sau 3 tiết đầy căng thẳng, ai cũng vươn vai, vặn mình tỏ ra mệt mỏi
Hắn từ từ cất sách vở, rồi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường (hắn ngồi bàn cuối lớp), khẽ nghiêng người quay đầu nhìn ra cửa sổ đôi mắt vô hồn xa xăm buồn, một nỗi buồn sâu thẳm
Gió nhè nhẹ thổi làm mái tóc hắn khẽ bay bay, vài con chim non ríu rít gọi mẹ khi thấy mẹ bắt mồi về, chim bố sau đó cũng đã mang về kha khá thức ăn cho lũ con. Liệu gia đình chim ấy hạnh phúc được bao lâu khi giông bão kéo đến. Nhưng không cần biết mai sau ra sao, gia đình chim ấy chỉ quan tâm hiện tại một cuộc sống no đủ, bình yên là hạnh phúc rồi
Hắn nhớ đến họ, những người sinh ra hắn, họ ra đi theo tiếng gọi của thần chết, họ đã bỏ hắn lại bơ vơ trên mảnh đời này, hắn rất nhớ, nỗi nhớ cuộn vào nỗi đau thắt chặt tim hắn, đã có lúc tưởng hắn không chịu đựng đựng được nhưng nhớ tới ba hắn đã cố nén nỗi đau mà bước tiếp
Trông hắn bây giờ như thiên thần vậy, đôi mắt xa xăm buồn được hắn giấu sau hàng mi dài rậm
- Phong! Cậu có thể đi cùng mình xuống căn tin được không?- Vân Anh vừa lay lay cánh tay vừa hỏi
Hắn im lặng, không đáp. Giờ hắn muốn yên tĩnh, hắn không muốn ai quấy rầy nhưng khi quay lại mắt hắn khẽ chạm mắt cô thì hắn lại thấy hình ảnh hắn và cô hiện về, một tình bạn trong sáng, thật đẹp
-Uhm- Môi hắn khẽ mấp máy
Hắn đồng ý không phải vì hắn đồng ý mà là hắn biết không được từ chối
Vân Anh thoáng nở nụ cười tươi làm mấy anh chàng trong lớp sặc máu mũi, anh nào cũng mơ màng nghĩ rằng Vân Anh cười với mình, có vài anh ke chảy ròng ròng nhìn phát gớm
Cơn gió khẽ luồng qua từng sợi tóc Băng, nó lại xuyên qua tâm hồn cô mang đến một nỗi buồn, cô không muốn có thêm một nét vẽ mang gam màu tối nào vào bức tranh cuộc sóng của cô nữa, cô biết điều đó sẽ là không thể, cuộc sống mà ai biết trước điều gì sẽ xảy ra. Có phải cô đã yêu Phong, khi thấy Phong đi với Vân Anh tim cô thắt lại, rất khó thở, lòng dạ xốn xang, một nỗi sợ hãi xâm chiếm tâm hồn cô, nó cảnh báo nếu cô không giữ, không níu kéo thì cô sẽ đánh mất. Cô là người con gái không đẹp vẻ đẹp kiêu sa, đài cát, người cô toát lên vẻ đẹp tự nhiên như rừng cây xào sạt giữa đại ngàn, như ngọn gió thu cuối mùa, như dòng thác trên cao đổ xuống, như sóng biển vẫn hát ngoài khơi. Người con gái như cô không nhiều anh theo mới là lạ, có quá nhiều anh đã hy vọng rồi thất vọng bỏ cuộc rồi, chẳng ai khiến cô động lòng dù chỉ một chút, chẳng ai đủ sức khiến cô mở miệng ngoại trừ hắn. Rồi cái trường này chẳng ai dám mơ sẽ có người bạn gái như cô, chẳng ai đã động gì đến cô, dần dần một bông hoa hồng xinh đẹp vẫn tồn tại, vẫn sống nhưng chẳng ai dám hái, nhưng cô có hay rằng có một người ngày đêm luôn nghĩ về cô, một người có thể vì cô mà làm tất cả, không ai khác hắn đấy, chính hắn đấy. Từ khi nhận được lời từ chối của cô hắn không quan tâm cô như hằng ngày nữa, không đả động gì đến cô, hắn không nhìn cô không phải vì hắn không nhìn mà hắn nhìn bằng cách khác, hắn không muốn có lúc sẽ bối rối khi hai mắt chạm nhau
Băng ngồi đó khi hắn không đi đâu nhưng từ lúc hắn theo chân Vân Anh xuống căn tin thì cô cũng không còn lí do gì ngồi lại trong lớp nữa. Nuốt cảm xúc không cho lộ ra ngoài cô như ngày thường, vẫn là cô không lẫn lộn. Đi đâu giờ, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh không ai quấy rầy. Lặng lẽ ra sau trường cô ngồi dựa vào gốc cây ngẩng đầu lên nhìn phía xa xa, cô có một gia đình ai cũng mơ ước nhưng sao cô không vui nổi. Khép hờ bờ mi cong, khoanh tay trước ngực dòng suy nghĩ về hắn lại hiện lên, không biết từ lúc nào hình ảnh hắn luôn luôn xuất hiện trong đầu mỗi khi cô nhắm mắt.
- í í ! Huy…Huy…mày nhìn xem ai kìa
- Sau trường chỗ này có ai mà ra đây đâu
- Thì mày nhìn đi rồi biết
- Á là bà chị Băng đây mà
- Khẽ khẽ cái mồm lại coi, sao loa mày to dữ zậy
- Công nhận chị ý đẹp thiệt mày, nhìn dáng ngủ ngon quá mầy y như thiên thần không cánh vậy, ước gì chị ý là bạn gái tao thì sướng mấy mầy
- mày sốt 37 độ à, xuống giùm tao cái, mới đó đã leo lên ngọn cây rồi
- Thì tao chỉ ước thôi mà, ai mà chẳng biết bà chị đó lạnh lùng còn hơn tảng băng, có khi mấy tảng băng ở Bắc Cực còn khóc thương số phận mình nữa chứ
- Ờ con người chị đó sao lạnh thế không biết
- Thôi vào lớp chơi đi đứng đây lảm nhảm hoài
- Mà sao chị ý lại ngồi một mình ở đây vậy, sao dạo này không thấy anh Phong đi cùng chị ý nữa mày
- Ừ cũng đúng, mà sao mầy quan tâm chị ý nhiều vậy
- À không có gì chỉ tò mò chút thôi, thôi vào lớp chơi đi, mà tao nói rồi chỗ này là nơi lý tưởng nhất, yên tĩnh, không bị ai quấy rầy mà mầy không tin, chừng nào có bạn gái mày dẫn ra đây hí hí thì sướng biết mấy
- Dẹp đi mầy, toàn nói bậy bạ
- Tao đùa chút thôi, mà vào lớp đi không ai nhìn thấy tụi mình nhìn trộm chị Băng thì không hay đâu
Khi hai đứa đàn em lớp 10 vừa rời khỏi nơi đó thì Băng cũng vừa tỉnh dậy, cô cảm thấy đầu hơi nhức, mặt mày cô tái méc không chút máu, trước mặt cô bầu trời tối sầm rồi cô dần mất ý thức
Lúc đó, hắn và Vân Anh mua đồ ăn xong về lớp, Vân Anh thì nói ở lại căn tin ngồi ăn nhưng hắn không chịu nổi cái không khí nơi đây nữa, hắn chỉ muốn yên tĩnh nên lạnh lùng buông một từ "về", rồi hắn đi thẳng, Vân Anh thấy vậy liền chạy theo í ới gọi tên hắn.
- Nãy tao thấy chị Băng đó mầy, công nhận chi đẹp thiệt, y như thiên thần vậy
- Ờ chị ấy lạnh lắm, chắc chi ấy cô đơn lắm nhỉ, mà sao mày thấy được mày qua lớp chị à
- Không, nãy tao với thằng Nam đi ra sau trường mới thấy
- Ủa tao có bao giờ thấy chị ý ra khỏi lớp giờ ra chơi đâu, hay là mầy nhìn lầm
- Mày không tin thì thôi. Thôi tao không nói với mầy nữa tao vào lớp trước đây
Hắn vô tinh đi ngang qua nên đã nghe thấy tất cả, hắn không biết tại sao cô ấy lại ra sau trường làm gì
Đến cửa lớp hắn lia mắt về chỗ ngồi của Băng nhưng cô chưa vô. Hắn vào lớp nằm gục xuống bàn mặc cho Vân Anh lay gọi
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp
- Sao lại không chịu vào lớp cơ chứ- Hắn bực
5 phút sau
- Sao cô ấy vẫn chưa vào lớp nhỉ- Hắn bắt đầu lo
10 phút trôi qua
- Băng, rốt cục là có chuyện gì vậy- Hắn nghĩ
- Thưa cô em ra ngoài có việc- Hắn không chịu được nữa nên xin ra ngoài tìm Băng
Hắn chạy, chạy thật nhanh ra sau trường, mỗi bước chân vội vã là một ngàn nỗi lo
- Phù…phù…phù…- Hắn hổn hển thở dốc khi tới nơi
- Băng- Hắn gọi
Im lặng
Quay đầu sang trái thì hắn thấy Băng đang nhắm mắt tựa đầu vào gốc cây.
- Băng, dậy vào học rồi- Hắn tưởng cô nàng ngủ nên đến gần gọi lần nữa
- Nè dậy vào học nghe không hả- Hắn gắt
Im lặng
Tưởng Băng ngủ say gọi không nghe nên hắn lấy tay lay lay vai nào ngờ mới lay một cái Băng đã ngã sang phải
- Băng tỉnh lại đi, sao ngủ hoài vậy
- Băng mình biết lỗi rồi mà cậu làm ơn tỉnh dậy đi, đừng làm tớ sợ
Sau vài giây luống cuống không biết làm gì hắn cũng bình tĩnh lại và bế Băng lên phòng y tế
Cô y tá nói cơ thể Băng chỉ bị suy nhược thôi, chuyền bình trái cây rồi nghỉ ngơi là khỏe lại ngay
Cô y tá bảo hắn quay về học đi có cô trông chừng rồi, ban đầu hắn không chịu nhưng rồi nghĩ lại chuyện của hai đứa hắn đành quay về lớp, trước khi về hắn không quên dặn cô y tá đừng nói cho Băng biết là hắn đưa Băng đến đây
Hắn nhớ hình như Vân Anh rồi thằng An có hỏi hắn gì đó nhưng hắn không nhớ rõ, mà thực ra hắn có nghe họ nói đâu. Hắn về lớp mà hồn cứ nghĩ về Băng, hắn không biết sao cô ấy lại xỉu như thế, trước giờ đâu có bị thế đâu
….
-Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học mệt mỏi
Ai cũng phờ phạt trông tội nghiệp
Lúc này Băng cũng thấy đỡ hơn nhiều, bớt mệt chỉ hơi đói đói thôi. Cô đi về lớp lấy cặp thì thấy hắn đi ra tay xách cặp cô
- Cậu khỏe rồi à- Hắn hỏi không được tự nhiên
- Uhm, mình đỡ nhiều rồi, mà sao cậu biết mình…
- À, nãy nghe mấy đứa trong lớp nói cậu bị ngất đang nằm trên phòng y tế nên mình định cầm cặp lên đưa cậu
- Uhm, cảm ơn Phong, thôi mình về đây
- Cậu chưa khỏe hẳn mà, hay để mình đưa về, cậu đi như vậy không an toàn đâu
- Thôi cảm ơn cậu có người tới đón mình rồi
- Uhm, mà sao nghe mấy đứa nói cậu bị suy nhược à
- Không có gì, hồi sáng không ăn sáng nên đói xỉu đấy mà
- Uhm
- Nhớ giữ gìn sức khỏe- Hắn chép miệng khi cô đã đi
"Mà sao tự dưng hôm nay mình nói nhiều vậy"- Hắn tự cốc đầu mình
Bùm…bùm…bùm
Kít…
- Thôi mình về trước- Không chút cảm xúc Băng lạnh lùng lên xe một người con trai mà hắn không quen biết
"Thì ra là vậy, cậu từ chối mình vì cậu đã có người khác, mình ngốc thật sao mình không nhận ra sớm hơn nhỉ"- Hắn nhếnh môi, nụ cười nửa miệng xót xa pha chút cay đắng
- Phong, cậu đi đâu thế mình bảo chờ mình đi vệ sinh chút mà- Vân Anh thấy Phong định bước về thì hỏi
- À hồi nãy…Mà không có gì- Hắn ấp úng
- Có chuyện gì à?
- À có mà mà không có, cậu đi vệ sinh xong chưa, mình về đây- Hắn lại lúng túng khi nói chuyện với Vân Anh mà đầu óc bay đi đâu mất tiêu
- Nè chẳng lẽ cậu bỏ tớ đi bộ sao Phong
- Chứ cậu không đi xe sao
- Sao cậu ngốc thế hả, nếu mình đi xe thì bảo cậu chờ mình đi vệ sinh làm gì
- Uhm. Thôi về đi, chút nữa mình có việc rồi
Hôm nay tình bạn, tình yêu của hắn liên tục biểu tình, đòi quyền tự quyết vì lí do gì nhỉ?
Tại sao hắn thay đổi nhanh thế?
Trên chiếc xe đạp ấy vẫn là một người con gái ngồi sau lưng hắn hơn nửa năm nay nhưng đó không phải tình yêu của hắn, hắn vẫn đang nuôi dưỡng một thứ tình cảm nhưng đó chỉ là tình bạn, một tình bạn đẹp mà hắn không bao giờ nghĩ mình có thể tiến xa hơn
- Nè cậu đi đâu vậy- Vân Anh lay lay cánh tay hắn hỏi
- Ờ thì về nhà cậu
- Mà biết nhà tớ chỗ nào không mà đi zậy
- À quên nhà cậu nằm đường nào, nãy giờ quên hỏi
- Xí. Chưa hỏi đường mà bày đặt chở người ta về nữa chớ
- Ờ tại mãi suy nghĩ nên quên hỏi
- Cậu cứ đi đi, vừa đi mình vừa chỉ cho
- Mà nãy cậu nghĩ gì zợ
- Không có gì
- Hứ, không nói thì thui
Vân Anh hôm nay không giống hôm qua, cô đã thay đổi, cô chú ý cách ăn mặc hơn, nhõng nhẹo hơn với hắn, cô đang từng bước thực hiện kế hoạch mà cô đã đặt hết tâm huyết vào nó.
Kít…
- Mình vào nhà đây, cậu về cẩn thận
-Uhm
- À quên hỏi sđt của cậu, lần trước tớ thay sim quên mất rùi- Trước khi hắn quay đầu xe về cô không quên hỏi sđt của hắn
- Hở- Khẽ nhíu mày, hắn không hiểu vì sao cô lại quên cơ chứ
---
Dọc đường về hắn ghé mua ổ bánh mì gặm đỡ đói. Định ghé qua quán cà phê làm luôn nhưng thấy còn sớm nên hắn về nhà tắm rửa nghỉ ngơi chốc lát.
Lúc ghé qua tiệm cà phê làm thì vẫn chưa tới giờ nhưng nghĩ dù sao cũng đang rảnh nên hắn ra phía sau thay đồ vô làm luôn
Hắn chả biết ông chủ là ai, hắn chỉ biết quản lí nơi đây là gã bụng phệ, hình gã có vẻ mến hắn ngay từ ngày đầu làm ở đây
Quán cà phê nơi hắn làm không to, không hoành tráng như những quán khác, quán này được cái nhiều cây hơn quán khác, lấy thiên nhiên làm chủ đạo. Một cảm giác thoải mái, dễ chịu pha chút nỗi buồn là những gì là ai vào quán nãy cũng cảm nhận được. Cái nắng như thiêu đốt, cái ồn ào vội vã, cái bon chen bận bịu của mảnh đất Sài Thành đã thành "thương hiệu". Đi tìm sự thanh thản, dễ chịu trong tâm hồn lẫn thể xác, hỏi rằng Sài Gòn liệu có mấy nơi như thế. Một phần cũng vì lý do đó mà ông chủ mới đặt tên quán là "Tuyết rơi mùa hè"- lý do còn lại là ông chủ quán rất kết bài "Tuyết rơi mùa hè" do Hà Anh Tuấn trình bày.
- Ê Phong sao tới làm sớm zậy mày, chưa tới giờ thay ca mà- Gã quản lí thấy Phong thay đồ bước ra liền hỏi
- Chào anh, dạ không sao ạ, giờ em cũng đang rảnh nên làm cũng được
- Uhm, thui vậy cũng được
- Dạ em đi làm đây
Giờ này quán khá đông khách nên mọi người phục vụ cũng khá mệt. Tụi phục vụ ở đây đa phần nghỉ học sớm, hoàn cảnh khó khăn nhưng họ luôn vui vẻ, một cảm giác thân thiết, gần gũi làm hắn thấy chút ấm áp cõi lòng
Vừa học vừa làm như hắn còn có một cô bé, hắn không biết tên, cô không đẹp lạnh lùng như Băng, cũng không đài cát như Vân Anh, cô đẹp vì cô là cô, không phải ai khác. Ngày đầu làm việc nơi đây hắn không biết cô đã say nắng hắn rùi, hắn không biết lại thêm một trái tim nữa bị loạn nhịp vì hắn
- Anh Phong- cô bé lại tìm cách làm quen hắn
- À ừ, chào cậu
- Chưa tới giờ thay ca mà sao cậu tới sớm thế
- À cũng không sớm lắm đâu, cũng gần tới giờ rùi mà
- Thui anh nghỉ ngơi chút đi, đúng giờ rùi làm
- Sớm chút cũng đâu sao, với lại quán đang đông khách mà
- Thui mình đi làm đây
Nói rùi hắn bước vội bước tới khu hắn phục vụ, thằng làm ca trước chịu trách nhiệm phục vụ mấy bàn nơi này làm chưa hết giờ nên khi thấy hắn tới cũng hơi ngạc nhiên. Vài thanh niên choai choai cả trai lẫn gái tóc xanh xanh đỏ đỏ vàng vàng, vài thằng còn bấm khuyên tai kéo vào quán, hắn nhìn chẳng mấy thiện cảm. Cả bọn kéo vào quán cười nói oang oang, đùa giỡn đôi khi buông vài câu tục tiễu gây cảm giác khó chịu cho những người tìm sự bình yên, thanh thản nơi đây.
- Dạ xin lỗi anh chị có thể giữ trật tự một chút không ạ- Hắn thấy vậy bước tới cố nhỏ nhẹ hết sức có thể
- ĐM bọn tao nói thế nào kệ đéo bọn tao, mày lấy tư cách gì ra nói này nói nọ- Tên tóc vàng hùng hổ
- Dạ em chỉ nói thế thui, nếu anh chị còn gây ồn ào, ảnh hưởng tới mọi người thì em mời quản lí quán ra nói chuyện
- Mày uy hiếp bọn tao à- Tên tóc xanh lên tiếng
- Dạ không em chỉ mong mọi người thực hiện đúng nội quy của quán thui
- Bọn mày thôi đi, nãy bọn mày rên mệt nói vào quán nghỉ ngơi một lát giờ vào không im cái mồm mà nói nhiều thế- Tên tóc đỏ giờ mới lên tiếng
Hình như trong bọn tên tóc đỏ là người có tiếng nói nhất hay sao mà vừa mở miệng thì đồng loạt mấy cái mồm đều ngậm lại
- Dạ anh chị gọi gì ạ- Hắn thấy không khí dịu bớt nên đưa cái menu cho tên tóc đỏ rùi hỏi
Ngoại trừ tên tóc đỏ uống cà phê không đường số còn lại toàn cà phê sữa đá và nước cam. Hăn hơi tò mò với tên tóc đỏ này, hắn có cảm giác tên này không phải làm người xấu, không phải như vẻ bề ngoài, dường như hắn từng trải qua một nỗi đau nào đó vì không ai tự dưng uống cà phê không đường đắng nghét, ai mà nuốt nổi.
- Tao đi vệ sinh chút- Tên tóc đỏ nói với cả bọn
- Nè chú em, chỉ giùm anh nhà vệ sinh được không- Tên tóc đỏ nói với hắn
- Dạ anh đi thẳng quẹo phải là thấy à
- Uhm, cảm ơn
- Dạ không có gì
Trong khi hắn vào trong mang nước ra cả bọn thì cô bé làm cùng hắn lại gặp chuyện
- Cô em ngồi nói chuyện với bọn anh đi mà
- Anh làm ơn buông tay em ra- Cô bé nài nỉ
- Thì cô em ngồi nói chuyện với bọn anh thì anh sẽ buông
- Anh có buông ra không- Cô hơi mất bình tĩnh
- Coi kìa cô em càng tức giận nhìn càng xinh, giờ anh không muốn uống cà phê nữa anh muốn uống vú sữa được không- Hắn nói cả bọn cười to
- Nếu anh muốn uống gì thì buông tay tôi ra tôi kêu người tới phục vụ anh, chỗ này không phải khu vực tôi quản lí
- Nhưng anh muốn uống nước vú sữa do em phục vụ thui- Tên tóc vàng tiếp tục cợt nhả
- Được rồi, nếu vậy anh thả tay em ra thì em mới vào bưng ra cho anh được chứ
- Cần gì khổ vậy em, ở đây có vú sữa rồi, em ngồi vắt đi anh uống nóng luôn- Bọn chúng tiếp tục cười ha hả
- Ở đây làm gì có trái vú sữa nào đâu- Cô bé ngơ ngác chẳng hiểu gì hết
- Sao lại không có, nó đây này- Thấy vậy hắn chỉ tay vào ngực cô với vẻ mặt dâm đãng
- Đồ khốn!- cô tức giận quát
Vừa nói cô cố giằng tay ra khỏi tên tóc vàng. Do dùng lực quá mạnh nên cô mất thăng bằng ngả ngửa ra sau, đúng lúc đó hắn cũng vừa kịp mang nước ra nên hắn dùng ta còn lại đỡ cô ấy
Hắn đã loáng thoáng nghe những gì tên tóc vàng bỡn cợt cô bé
- Cậu qua oder bên kia đi, chỗ này ở mình lo- Khẽ nhíu mày hắn quay sang nói với cô bé
- Thằng chó kia, mày thích xía vào chuyện người khác lắm à- Tên tóc xanh lên tiếng
- Thui cậu cứ đi trước đi, chỗ này để mình lo- Hắn lại nói với cô bé
- Con kia mày đi đâu hả, tao còn chưa cho phép mà, mày nên nhớ khách hàng là thượng đế- Tên tóc vàng to tiếng
Nãy giờ chỗ này đã là trung tâm của sự chú ý rồi, đúng lúc nước sôi lửa bỏng tay quản lí lại biến đâu mất tiêu
- Cậu cứ vào…- Hắn chưa nói hết câu với cô bé thì tên tóc vàng đã tung cú đấm thật uy lực nhưng hắn không phải kẻ vừa, khẽ nghiêng người né cú đấm tay vẫn bê khay nước mà hắn vẫn không làm đổ giọt nào
Liền đó tên tóc xanh cũng rời khỏi chỗ ngồi bay tới đạp hắn. Hắn không đánh trả, hắn chỉ né thôi
Choảng! Rầm!
Khay nước trên tay hắn cố giữ nhưng không được nữa rồi
Lúc này mấy anh bảo vệ thấy ồn ào nên cũng chạy vào xem thử có chuyện gì. Bọn bảo vệ thấy người mình bị tấn công liền la inh oải rồi tới đứng chắn trước mặt hắn. Đúng lúc này tên tóc đỏ cũng vừa bước ra, hắn không nói không rằng tặng thằng tóc vàng và thằng tóc xanh mỗi thằng một cái bạt tai rồi lạnh lùng phán "về". Tên tóc đỏ rút tờ năm trăm bỏ trên bàn rồi bước ra khỏi quán, mấy tên còn lại cũng lật đật chạy theo. Mặt tên tóc vàng và tên tóc xanh có vẻ rất tực giận nhưng không dám cãi lời
Đợi đến lúc cả bọn rời hết khỏi quán thì mọi người mói thở phào nhẹ nhõm
Mấy anh bảo vệ liền quay sang hỏi hắn có chuyện gì nhưng hắn chỉ nói có chút hiểu lầm thui, bảo không có gì đáng bận tâm đâu.
- Cảm ơn cậu lúc nãy đã giúp mình- Khi ai nấy trở về vị trí làm việc cô bé mới tiến lại gần hắn
- Ờ, à không có gì, thui cậu làm việc đi mình cũng còn nhiều việc chưa làm
Nói rồi hắn bước sang bàn bên cạnh khi thấy một nam một nữ vừa ngồi vào bàn kế bên
- xin hỏi anh chị dùng gì ạ- Hắn hơi cúi mặt hỏi vị khách nam
- Làm phiền cậu cho tôi một cam vắt, một cà phê sữa đá
- Dạ anh chờ chút, có ngay ạ
Vừa ngẩng đầu lên hắn sững sờ khi đạp vào mắt hắn là khuôn mặt Băng, cô cũng ngạc nhiên nhìn hắn. Sực nhớ lại lúc tan học hồi chiều hắn nghĩ thầm "thì ra là anh này", bình thản quay vào mang nước ra hắn không biết rằng Băng vẫn rất yêu hắn, trong tim Băng chỉ có hắn thui.
- Á…- chỉ kịp kêu một tiếng cô bé ngã nhào vào hắn. bị bất ngờ nên hắn bị cô nàng đẩy hắn ngã ngửa ra sau, cô nằm trên người hắn, giờ khoảng cách giữa môi chỉ còn 0cm. Hai mắt mở to hết cỡ nhìn nhau, bình tĩnh lại hắn vội đẩy người cô bé ra, cô bé rối rít xin lỗi hắn, hắn thì chẳng biết nói gì nên đành bỏ vô trong. Thì ra cô định gọi hắn quản lí cần gặp nhưng do mang giày cao gót không quen nên cô bị vấp ngã vào người hắn, rồi còn cướp đi Firt kiss của hắn nữa chứ.
Băng sững sờ khi quay lại thấy cảnh hắn và cô bé đang "trao nhau nụ hôn vội vàng". Mỗi người giờ một tâm trang, một suy nghĩ khác nhau, Băng đang cố nén cơn "ghen" mặc dù biết đó là tai nạn nhưng cô lại tự an ủi "mà mình lấy tư cách gì mà ghen với tuông chứ", cô bé có vẻ then thùng đỏ mặt nhưng sau đó nghĩ lại thì thích thú mỉm cười nhẹ, hắn thì thui rùi "tình ngay lí gian", nhưng vội nghĩ lại mối quan hệ giữa mình và Băng hắn nhủ thầm "có gì phải lo chứ". Mặc dù vậy hắn vẫn không ngừng để ý đến Băng, hắn thấy người con trai kia cười cười nói nói rất nhiều còn Băng chỉ im lặng, lâu lâu gật đầu, hắn vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người có nhắc đến tên hắn
"Chẳng lẻ Băng đã nói với anh ta rằng cậu đã thất bai trong bước đầu chịnh phục trái tim cô nàng sao"- Hắn thầm nghĩ
---.
Nhìn bóng dáng quen thuộc rời khỏi rời khỏi quán cà phê cùng người con trai khác tim hắn lại nhói đau
- Nè cậu làm gì mà đứng như tượng vậy- Thấy hắn đứng im bất động cô bé hỏi
- À không có gì- Giật mình hắn đáp
- À mình xin lỗi chuyện lúc nãy
- Thui đừng nhắc tới chuyện đó nữa, chỉ là sự cố ngoài mong muốn thui mà
Làm đến 6h nghỉ giải lao ăn cơm, hắn bưng dĩa cơm ra ngồi một góc khuất ít ai tới ngồi ăn một mình
- Tìm thấy rồi- Cô bé reo lên khi thấy hắn đang ăn cơm một mình
- Tìm thấy gì cơ- Hắn ngơ ngác
- Thì tìm thấy cậu chứ thấy gì nữa trời
- Mà tìm mình chi
- Tui thích tui tìm được hông
- Ờ nếu cái gì mình thích mà không ảnh hưởng tới ai thì cậu cứ làm
- Mà sao không ăn chung với mọi người cho vui mà chạy ra đây ngồi zậy
- Thích
- Hứ
- cho mình hỏi một câu được không- Cô bé có chút thắc mắc
- Ờ, hỏi đi
- Sao cậu lại đi làm thêm vậy, nghe anh Đức (gã quản lí) bảo cậu vẫn đang học lớp 11 mà
- Chứ sao cậu lại làm ở đây- Hắn hỏi lại
- Mình cần va chạm cuộc sống nhiều hơn, như thế sẽ trưởng thành hơn
- Còn cậu chưa trả lời câu hỏi mình mà- Cô nhắc
- Mình cần tiền
- Cậu mới học lớp 11 mà cần tiền làm gì, hết tiền sao không xin ba mẹ mà đi làm thêm làm gì
- Nhưng họ đã mất rồi- Nói đến đây chợt khóe mắt hắn cay cay
- Ơ
- Mình xin lỗi, mình không biết, mình vô tâm quá- Cô bối rối
- Không sao đâu, mọi thứ dù sao đã qua- Ngửa mặt lên trời cho dòng lệ không chảy ra hắn nói nhỏ
Im lặng
Ánh mắt xa xăm hướng về một nơi nào đó hắn chợt mỉm cười nhẹ khi tương tượng rằng ba mẹ hắn sẽ đoàn tụ ở một nơi rất xa, xa lắm
Hôm nay hắn khác hẳn hôm qua, một sự thay đổi nhanh chóng mà mọi người ai cũng nhận ra nhưng không hiểu rõ vì sao
Có ai biết rằng tối hôm qua hắn về nhà vô tình như một sự sắp đặt của ý trời đó hắn đã bắt gặp những bức thư ba hắn viết cho hắn cách đây mấy năm
" Gởi con trai yêu quý của ba!
Ba là người lo xa, mẹ con hay nói như vậy, mà cũng đúng vì ba không lạc quan như người ta và cũng vì thế mà ba không biết ngày mai ba sẽ còn sống hay không. Đây là khuyết điểm lớn nhất của ba mà ba không thể khắc phục được, ba mong rằng con đừng bao giờ giống ba điểm này nhen con.
Nhưng vì tính ba là thế nên ba không ngăn được mình viết mấy dòng này để gởi con trai phòng khi ba qua đời đột ngột, không biết trước lúc nào để căn dặn thêm con mấy điều này
Con à! Con là con trai duy nhất của ba mẹ nên ba mẹ rất yêu thương con, điều đó chắc con biết rồi đúng không. Điều ba mong muốn là dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con hãy mạnh mẽ lên, không được phép gục ngã, con phải bước tiếp dù trái tim nhỏ bé của con bị trăm ngàm mũi dao cắt xẻ. Được như vậy ba mới nhẹ lòng mà đi, được như vậy thì coi như con đã trả trả hiếu cho ba mẹ rồi đấy, con trai à.
Dù Trái đất này có ra sao, bản thân con như thế nào đi nữa thì ba mong nụ cười sẽ mãi đậu trên môi con, không bay mất.
Ba chỉ nói thế thôi, điều ba mong chỉ có thế, con nhớ giữ gìn sức khỏe nhen con trai"
Đó, hắn đã khóc nức nở khi vừa đọc xong bức thư đó, hắn khóc như chưa bao giờ được khóc vậy và rồi hắn đã đứng dậy như con người mọi người bắt gặp trong ngày hôm nay.
- Mà sao cậu không hỏi gì về mình thế, cậu không thắc mắc à- Để phá tan không khí nặng nề nãy giờ cô bé lên tiêng
- À mà hỏi gì
- Trời hỏi gì tự cậu biết chứ sao hỏi mình, chẳng hạn hỏi mình tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa, vv…vv
- À, vậy cậu tên gì, bao nhiêu tuổi, đã có người yêu chưa
- Trời, hỏi từng cái thui làm gì giống robot làm một lèo zậy. Rồi mình trả lời mình tên Phạm Tuyết Như, cũng như cậu mình đang học lớp 11 và hiện tại mình đang ế
- Uhm
- Sao hết biết hỏi gì mình nữa à
- Uhm
- Trời, cậu chưa tán gái bao giờ à
Im lặng không đáp, hắn lại nhớ tới Băng, người con gái hắn yêu, và cũng làm hắn đau.
Nhìn sắc mặt thoáng buồn của hắn cô biết mình lại vừa gợi lại nỗi đau nào đó của hắn
Hôm nay hắn làm việc khá mệt phần vì khách khá đông nhưng chỉ đông tại nơi hắn phục vụ thui và phần lớn là khách nữ. Mấy cô nàng nào vào quán bữa đầu không biết nhưng hôm sau biết rùi chỉ chịu ngồi ở khu vực hắn phục vụ chỉ vì muốn ngắm hắn. Cũng đúng thôi, 100 cô lúc này mà nhìn hắn đảm bảo 99 cô say liền, cô còn lại thì chắc bị gay mới không say thui. Trông hắn quyến rũ chết đi được, nhìn đôi môi hắn mà cô nào cũng muốn nhào vô cắn một phát.
Kết thúc buổi làm việc mệt mỏi, đôi bàn chân quay tròn đều đều trên chiếc bàn đạp nhẹ nhàng lướt đi, không ồn ào vội vã mà chỉ có sự yên tĩnh, lặng lẽ. Không khí Sài Gòn về đêm thật ồn ào, náo nhiệt, ai nấy tay trong tay í ới gọi nhau, ngược xuôi xe chạy thành hàng bóp còi inh ỏi, có cặp vợ chồng mới cưới, có anh công nhân chở bạn gái đi dạo, có cặp vợ chồng chở con đi chơi, …tất cả hòa làm một như dòng chảy cuộc đời.
- Ba ơi!
- Có gì không con
- Ba mua cho con cây kem đi
- Ừ để ba mua cho
- Ba nhớ mua kem socola nhen
- Ừ ba biết rồi, con chỉ toàn ăn kem socola thôi mà
- Mà mẹ đâu ba, sao mấy hôm nay con không thấy mẹ zợ
- Mẹ con… Mẹ con…Mẹ con đi đến… một nơi xa …xa …xa lắm, thui con ngồi đây với dì tám ba đi mua nhen
Người đàn ông nói nhanh rồi vội quay mặt chạy đi, ông không muốn con trai thấy những giọt nước mắt bò trên hai gò má của ông. Bước chân người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu nhưng cũng có những lúc khụy ngã, nhưng quan trọng họ vẫn bước tiếp con đường đó vì cuộc sống mỗi người một hoàn cảnh, một niềm vui nỗi buồn khác nhau.
Chững lại giây lát chứng kiến cảnh đó tim hắn nghẹn lại như có ai bóp chặt, đau lắm. Hắn nhớ ba mẹ hắn lắm, bước chân hắn chùng xuống, nặng nề.
Giấc ngủ kéo đến nhanh chóng khi hôm nay hắn làm việc khá vất vả, mệt mỏi, màn đêm kéo tấm chăn bao trùm lấy ngôi nhà hắn yên ắng tĩnh mịch
---
- Sao cậu lại đứng đây- Hắn hơi giật mình khi mới sáng dắt xe ra cổng đã thấy Vân Anh đứng đợi hắn từ lúc nào
- Gì mà giật mình vậy
- À hơi bất ngờ thui
- Có gì đâu mà bất ngờ
- Sao cậu không đi học mà đến nhà mình làm gì
- Thì đi học chung cho zui
- Ờ
- Cậu không zui à
- Không, mình cũng zui
- Ờ thế thì được vậy sáng nào mình cũng qua rủ cậu đi học nhen
- Tùy cậu
- Cậu cất xe đi lấy xe mình mà đi
- Thế cậu đi bằng gì
- Thì mình đi chung với cậu
- Thui mỗi người đi một xe đi
- Đi mà đi chung đi, sáng mình chở cậu rồi chiều về cậu chở mình chứ chiều về còn nắng lắm mình đạp không nổi
- Thôi vậy cũng được- Ngẫm nghĩ giây lát hắn miễn cưỡng gật đầu
Nắng sớm in bóng nghiêng nghiêng hai con người trên chiếc xe đạp, hắn giành cô chở chứ ai đời đàn ông lại để đàn bà phụ nữ chở bao giờ, vậy là kế hoạch cô thành công mỹ mãn khi bước đầu tiếp cận gần hắn gần hơn nữa.
Trên đường tới trường ai cũng nhìn chằm chằm, lên tới trường lại không tránh bị lời ra tiếng vào của đám học sinh nhiều chuyện. Ai cũng nghĩ rằng mối quan hệ giữa hắn và Vân Anh đang phát triển một cách chóng mặt
- Chị Phương em thấy ngứa mắt qua rồi- Nhỏ đàn em nói với Hà Phương
- Chị cũng có khác gì em
- Có nên xử nó không chị Phương
- Chị cũng muốn xử nó lắm nhưng sợ Băng nó biết
- Mà sao chị Băng không cho tui mình xử nó nhỉ
- Vì nó không muốn ai xen vào chuyện của nó, nó muốn làm theo ý nó hơn, nó cũng đã nói với tao nếu xem nó là bạn thì đừng nhúng tay vào chuyện của nó mà
- Hồi đó cũng vậy giờ cũng vậy
- Hồi đó nào
- Thì hồi năm cấp 2 đó, hồi đó con Thy cướp bồ của chị ấy, tụi mình đòi xử nó nhưng chị ý ngăn lại
- Ừ, Băng nó hiền quá nên bị người ta ăn hiếp
- Không khéo anh Phong lại bị con đó cướp mất nữa
- Điều đó là điều chị đang lo đây
- Thôi chị quyết định rồi, giờ giải lao em gọi thêm vài đứa nữa ra sau trường trước nhớ cử một đứa làm thế này….bla bla và đứa khác làm thế này …bla bla- Trầm ngâm giây lát Hà Phương ra lệnh
"Xin lỗi mầy nhen Băng, tao cũng chẳng còn cách nào khác"- Phương thở dài
Nửa buổi học trôi qua nhanh chóng, đám học sinh vội vã tranh nhau ùa xuống căn tin, trong lớp giờ còn lại vài người
- Chị tên Vân Anh phải không- Nhân lúc Phong đi vệ sinh đàn em Phương nhanh chóng thực hiện kế hoạch
- Uhm, sao em biết chị, chị đâu có quen em đâu
- Cái đó em nói sau, giờ chị ra sau trường đi anh Phong đang chờ chị ngoài đó nãy giờ
- Hả, nãy Phong nói đi vệ sinh mà
- Em không biết nhưng anh Phong mới nhờ em gọi chị ra sau trường có chuyện quan trọng muốn nói
- Ờ chị biết rùi, cảm ơn em- Vân Anh chẳng mảy may nghi ngờ gì chỉ thấy hơi lạ chút thui
"Sao cậu ấy không gọi hay hắn tin cho mình mà lại nhờ người khác gọi nhỉ?"
"Hay là điện thoại hết pin hay hết tiền rùi ?"
"Mà có khi nào Phong gọi mình ra nói chuyện ấy không nhỉ"- Nghĩ đến đến cảnh đấy cô nở nụ cười tươi đi men theo hành lang ra sau trường
Để đảm bảo kế hoạch thành công thì Phương cử một tên đàn em khác theo dõi Phong và tìm cách kéo dài thời gian để đồng bọn thực hiện kế hoạch
- Á, anh xin lỗi- Phong bất ngờ khi vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì va vào một cậu học sinh đang ôm chồng sách vở
- Dạ không sao ạ
- Để anh nhặt lên cho em, anh xin lỗi nhen
- Dạ không có gì
- Mà anh có phải tên Phong không
- Ừ, có chuyện gì sao
- Cũng không có gì ạ, em nghe danh anh đã lâu mà giờ mới gặp
- Nào là mọi người nói anh đẹp trai, học giỏi, tốt bụng…nhiều lắm
- Giờ gặp anh em thấy sao
- Em thấy họ toàn nói sai sự thật
- Là sao- Phong hơi giật mình hởi lại
- Anh không phải đẹp trai, học giỏi, tốt bụng mà là quá đẹp trai, học cực đỉnh, quá tốt bụng mới đúng
- Haz- Phong khẽ thở dài một cái
- Thôi anh về lớp trước đây
Bước đến cửa lớp nhìn vào không thấy Vân Anh đâu, hắn tưởng cô xuống căn tin nên cậu gục mặt lên bàn. Chợt nghĩ đến Băng, hắn ngẩng đầu lên đưa mắt qua chỗ ngồi cô nàng nhưng cũng chẳng thấy đâu. Nghĩ tới chuyện hôm qua hắn vội ra sau trường
---
- Sao về vội thế- Vân Anh tới nơi nhưng chẳng thấy ai cả, cô định quay vào nhưng vừa nhúc nhích đã nghe tiếng nói sau lưng
- Cậu là ai, Phong đâu
- Mày thích Phong à
- Sao…sao cậu…- Vân Anh quá bất ngờ trước câu nói của Phương, một người mà cô khộng hề quen biết
- Thế thì mày hãy tránh xa Phong ra
- Sao..sao…cậu nói gì vậy, cậu lấy tư cách gì ra lệnh cho tôi
- Mày chưa hiểu à- Phương gằn giọng
- Hiểu chuyện gì cơ- Vân Anh ngơ ngác
- Mày có biết Phong đã có người khác và người đó cũng yêu Phong không ?
- Cậu nói sao, Phong đã có người khác, là ai vậy
- Điều đó mầy không cần biết, mày nên nhớ tao là chị hai trường này, mày muốn sống ở cái trường này thì phải nghe lời tao biết chưa
- Nếu tôi nói không thì sao
- Mày dám…- Vừa nói Phương vừa giơ tay lên định đánh
- Dừng lại!- Vừa quát hắn vừa chạy lại chắn trước mặt Vân Anh
- Sao cậu lại ra đây- Phương hạ cánh tay xuống hỏi hắn
- Phương, cậu đang làm gì vậy hả ?
- À chỉ có chút chuyện muốn nói với cô ấy thui- Vừa nói Phương vừa hất mặt về phía Vân Anh
- Hê hê, nói chuyện, nói chuyện ư, nói chuyện mà bằng tay chân à- Hắn bực mình
Phương chẳng biết nói gì lúc này nên im lặng
- Nói đi, cậu muốn gì ở Vân Anh- Hắn không bỏ qua cho Phương mà tiếp tục truy hỏi
- Được nếu cậu đã hỏi tui nói luôn, tui bảo cô ấy rời xa cậu đi
- Sao…sao phải rời xa, cậu có biết Vân Anh là bạn thân tôi từ trước lúc tôi gặp cậu không hả
- Hả…sao…thật à- Đến lượt Phương ngạc nhiên
- Nên đừng bao giờ đụng tới cô ấy, rõ chưa- Hắn nghiêm giọng
- Cậu ra đây tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu- Nói xong Phương bước đi trước
- Vân Anh cậu đứng đó đợi mình chút- Hắn quay sang dặn Vân Anh
- Có chuyện gì cậu nói nhanh đi
- Giữa cậu và cô ta chỉ tồn tại quạn hệ bạn bè phải không ?
- Uhm
- Chắc chắn chứ
- Cậu xen quá nhều vào chuyện của tôi rồi đấy
- Ok được thôi ,tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của cậu nữa nữa, tôi chỉ lo cho Băng nên mới… mà thui
- Nhưng còn Băng, cậu tính sao- Phương tiếp tục hỏi
- Giữa tôi và Băng không còn gì nữa, Băng không chấp nhận tôi và cô ấy đã có người khác
- Không có gì à, cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc. Cậu có biết…
- Phương!
Băng từ đâu bước ra nét mặt tối sầm, lạnh lùng
- Nhưng mình phải nói sự thật cho Phong biết
- Mình biết cậu vì mình nên mới làm vậy, nhưng chuyện này không cần cậu nhúng tay vào, tự mình giải quyết được rồi- Băng hạ giọng
- Thui được rùi mình không nói nữa, mình đi trước đây hai người liệu mà nói chuyện- Phương ngao ngán thở dài
- Cậu nhớ xin lỗi Vân Anh một tiếng đi- Băng nhắc nhở
- Thui được rùi- Phương chán nản
- Cậu nhớ bảo Vân Anh về lớp trước không cần đợi mình nhen Phương- Hắn nhẹ giọng với Phương
- Ừ, tui đi đây- Phương chép miệng
Phương là chị hai trường này, là bạn thân với Băng và khá thân với Phong, mặc dù vậy cô không bao giờ dẫn đàn em đi đánh người vô lí bao giờ, cô được đàn em đặt biệt danh "nữ anh hùng Lương Sơn Bạt". Hồi nãy Phương định rung cây dọa khỉ nên toàn dùng lời lẽ búa tạ, thêm mắm thêm muối hành động uy hiếp Vân Anh mong cô sợ mà rút lui nào ngờ sự việc rối tung rối mù lên. Phương có khuôn mặt ưa nhìn, rất tốt bụng, lại học giỏi không kém gì Băng cả, cô cũng giỏi võ, về vấn đề này cô và Băng như kẻ tám lạng người nửa cân vậy. Tính Phương trẻ con nhưng đôi khi rất người lớn, nói chung tính cách cô khá phức tạp. Phương là đai ca nhưng rất bình đẳng với mọi người, thưởng phạt phân minh, khi cô sai cô không ngần ngại xin lỗi ngay. Nhưng vì bản tính và vị trí như vậy nên Phương đến giờ vẫn chưa có mối tình dính túi nào mặc dù xung quanh Phương không ít vệ tinh.
- Thui chỉ là hiểu lầm tui xin lỗi vì những hành động lúc nãy nhen- Phương nói giọng con nít nghe dễ thương cực
- Ờ, không có gì, mà Phong đâu vậy cậu- Vân Anh cũng rộng lượng bỏ qua
- Phong nhắn mình nói cậu về lớp trước đi, cậu ấy có chút việc lát về sau
- Uhm, cảm ơn
Vài phút sau sau trường chỉ còn hai người im lặng đứng nhìn nhau, hắn chờ Băng lên tiếng còn Băng thì chờ hắn mở lời
- Mình…- Hắn và Băng cùng lên tiếng
- Cậu nói trước đi- Hắn quay mặt chỗ khác nói
- Thui cậu nói trước đi- Băng nhường
- Cậu nói trước đi, mình cũng chẳng có chuyện gì quan trong đâu- Hắn không nhìn Băng đáp
- Được rồi mình muốn nói với cậu là mình…
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông cắt ngang câu nói của Băng
- Thui vào giờ học rùi, mà cũng không có chuyện gì quan trọng đâu
- Vậy thui mình vào trước đây- Nói xong hắn quay lưng đi thẳng
Băng nhìn theo dáng hắn bước đi mỗi lúc xa dần, rồi cô cũng theo chân hắn trở về lớp. Băng định nói rõ với hắn mọi chuyện nhưng có gì đó cứ ngăn cản cô.
Hắn đi trước, Băng đi sau vào lớp làm Vân Anh cảm thấy hơi lạ, linh tính mách bảo cô người này chính là người mà Phương đã nhắc tới, nhưng giữa hai con người này đã xảy ra chuyện gì thì cô hoàn toàn không đoán ra.
Buổi học trôi qua buồn tẻ cuối cùng cũng kết thúc, ai nấy thở phào nhẹ nhõm
" Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu
……"
Tiếng nhạc chuông bài Tuyết rơi mùa hè của hắn vang lên
- Mình nghe nè- Hắn bắt máy
- Mai ư
- Ừ
- 11A1
- Cũng được
- Ờ
- Bye
Hắn chở Vân Anh về nhà rồi ghé mua gói mì ăn đỡ đói, thấy chưa đến giờ đi làm hắn lấy bài tập ra xử luôn, hắn làm cực nhanh y như ngồi chép không cần suy nghĩ gì cả loáng cái đã xong. Nhìn đồng hồ cũng vừa lúc đến giờ hắn vội thay đồ chạy tới chỗ làm.
---
Lộp bộp…lộp bộp…
Ầm…ầm…
Lúc hắn mới đi nửa đoạn đường thì bất chợt cơn mưa ào đến. Hắn tấp vội vào một mái hiên ven đường. Lẫn trong chen chúc ồn ào của những người tránh mưa hắn thoáng thấy Băng, cô im lặng đưa mắt nhìn những làn mưa vẫn chưa thôi nặng hạt, ánh mắt xa xăm buồn, những giọt mưa như những bước chân bé nhỏ đạp vào lòng bàn tay cô rồi vội vàng tan biến, kế bên cô người con trai ấy cũng chẳng ồn ào .Mưa đã đem đến con người ta cảm giác buồn man mác, là điểm gợi lên nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn của mỗi người
Vừa tạnh mưa cô vội vàng lên xe người con trai đó mất hút
Vội vã hắn phi xe đạp đến chỗ làm, vừa may kịp lúc hắn thở phào, vừa thay ca mặc đồ lắm hắn đã thấy bọn hôm qua, tên tóc đỏ lạnh lùng đi trước theo sau vẫn là tên tóc vàng và tên tóc xanh. Chẳng nói tiếng nào bọn chúng tiếng tới chỗ ngồi hôm qua, ánh mắt tên tóc đỏ lia một lượt khắp quán dường như đang tìm một người.
- Dạ mấy anh đùng gì ạ- Hắn tiếng đến hỏi
- Như cũ đi- Tên tóc đỏ lên tiếng
- Vâng ạ
- Này chú em- Định quay vào bưng nước ra hắn nghe tên tóc đỏ gọi lại
- Dạ, có gì không anh
- Cho anh hỏi cô bé hôm qua đâu, anh có chuyện muốn nói
- Dạ cậu ấy trong kia ạ- Nghĩ lại sự việc hôm qua định bảo không nhưng nghĩ lại hành động của tên tóc đỏ lúc đó hắn đáp
- Chú có thể nhắn cô bé ấy giùm là anh muốn gặp một chút được không
- Dạ được ạ
Ban đầu cô bé không chịu ra nhưng nghe hắn nói vài câu cô cũng gật đầu
Vừa nhác thấy bóng của cô, tên tóc đỏ dường như nở nụ cười nhẹ nhưng rất nhanh đã vội xóa.
- Kêu tôi ra đây có chuyện gì không- Như làm mặt lạnh hỏi
- À, tôi nói thẳng luôn, hôm qua hai thằng em tôi vô lễ xúc phạm em mong em bỏ qua cho bọn nó, anh đã về dạy dỗ chúng nó rồi, chúng nó không dám làm vậy nữa đâu
Liếc nhanh sang hai tên tóc vàng và tóc xanh cô suýt nữa bật cười thành tiếng nếu không kịp thời kìm chế lại. Hại tên này bị tên tóc đỏ dạy dỗ kiểu gì mà mặt mũi biến dạng hết trơn, trông thật thảm hại
- Dạ em thành thật xin lỗi chị, mong chị bỏ qua- Hai tên đồng thanh nói to làm nơi đây một lẫn nữa gây sự chú ý của mọi người
- Uhm. Chuyện đã qua rồi thôi đừng nhắc lại làm gì, tôi cũng xem như chưa có chuyện gì xảy ra, hai cậu liệu mà cư xử phải phép với mọi người
- Dạ vâng
- Thui không có chuyện gì nữa tôi vào trong có chút việc
- Á- Mới quay nửa người định bước thì cô bị tên tóc đỏ nắm tay kéo lại
- Xin lỗi, em có đau không, tôi chỉ định đưa cái này cho em- Vừa nói tên tóc đỏ vừa đặt một bó hoa hồng thật đẹp vào tay Như
Thoáng ngỡ ngàng Như tròn mắt nhìn tên tóc đỏ, cô không biết nên từ chối hay cảm ơn, cố cứ đứng như vậy đến khi tên tóc đỏ đi khuất sau cánh cổng cô mới giật mình trở về thực tại
- Ôi đẹp quá, lãng mạn như phim Hàn vậy, ước gì mình được như cô ấy- Một cô gái trẻ cùng làm với Như xuýt xoa
- Nè bà thích tui cho bà luôn đó
- Thui khỏi, người ta tặng bà chứ có tặng tui đâu
- Người cần mà không tặng, người tặng mà không cần- Cô bạn tiếp tục chọc Như
- Bà nói vậy ý gì
- Ý gì, ý gì, ai biết ý gì mà hỏi ý gì. Tự bà hiểu rõ hơn ai hết mà
- Thôi hai thím này lo làm việc đi còn đứng đó mà tám hoài- Gã quản lí thấy vậy chen vô
- Mà nãy giờ tôi thấy hết trơn rùi nhen- Tay quản lí bỗng dưng mặt hình sự
- Dạ thấy gì ạ- Như ngơ ngác
- Cậu ta được đấy, theo con mắt không lé nhìn người của tôi thì con người cậu ta không phải như bề ngoài người ta thấy đâu, cậu ta để ý em rồi đấy- Gã quản lí nói nhỏ đủ Như nghe
- Anh đang nói ai vậy hả
- Trời, ngoài tên tóc đỏ hồi nãy còn ai vào đây nữa
- Thui em vào làm đây, không nói với anh nữa- Như tìm cách đánh bài chuồng
- Không tin à, coi kìa còn có thư nữa kìa, tôi nói có sai đâu- Gã vẫn không buông tha Như
Tưởng như gã quản lý nói đùa nhưng khi xem bó hoa Như thấy có mảnh giấy gấp đôi được kẹp vào hơi sâu một cành hoa
Tò mò cô lấy mảnh giấy ra đọc
"Chào em
Tên tôi là Đặng Nhật Duy. Chúng ta có thể làm bạn được không. Bên dưới là số điện thoại của tôi
0945234876"
- Sao, tôi nói đúng không
- Nhìn cậu ta cũng đẹp trai ra phếch nhỉ, răng cậu ta không bị hô, miệng hình trái tim, mũi thẳng, mắt sâu chỉ có điều răng hơi vàng chắc uống cà phê nhiều- Gã không tha Như
- Anh thích thì đi theo người đó đi đứng đây làm gì- Gã quản lí đùa dai quá làm cô hơi bực
- Thôi, tôi chỉ đùa chút thui, mà ông anh họ cô biết chắc cũng ủng hộ như tôi thôi
- Thôi thôi xem như tôi chưa nói gì nghen- Gã quản lí thấy sắc mặt Như đỏ lên vội nói
- Thui em đi làm đây, không nói với anh nữa- Như hạ giọng xụ mặt một đống đi vào trong
- Còn cậu nữa- Thấy hắn đang bưng nước ra cho khách nhìn cô cười cười cô gắt
Cô bực quá đem bó hoa quẳng vào thùng rác có chút tiếc nuối, dù sao một cô gái mới lớn lần đầu được người ta tặng hoa nên cũng có chút rung động, chút hạnh phúc
Hắn quen với công việc rồi nên làm nhanh nhẹn hẳn và ít mệt hơn, ca làm của hắn lẳng lặng trôi đi nhanh chóng. Mải mê làm hắn dường như quên ý niệm thời gian, chỉ khi Như gọi hắn về thì hắn mới nhìn đồng hồ thì đã thấy 9h5 rồi.
- Đi ăn gì đó không Phong, mình đói rồi-Mới dắt xe ra cổng định vọt thì hắn nghe Như rủ
- Thui muộn rồi mình về đây- Hắn ngoái đầu lại nhìn Như đáp
- Đi đi mà, đi chút thui, mình hứa đấy
- Thôi khi khác đi
- Nếu cậu không đi thì mình nhịn đói luôn
- Cậu rủ ai khác đi đi đến giờ mình về rùi
- Còn ai nữa đâu, họ về hết trơn rồi, mà giờ chắc cậu cũng đói rồi nhỉ
- Không mình không đói
Ọc ọc ọc…- Vừa nói xong bụng hắn biểu tình một tràng làm hắn đỏ mặt xấu hổ muốn chui xuống đất luôn quá
- Zậy mà nói không đói à, đi với mình, cậu mà không đi mai đừng nhìn mặt mình nữa- Như giả vờ uy hiếp hắn
- Chậc, thì đi vậy- Chịu thua hắn đành lặng lẽ đạp xe sau cô
- Đạp nhanh lên, lên đây đi với mình cho zui làm gì mà lủi thủi một mình vậy
- Đi hàng hai vi phạm luật an toàn giao thông thì sao- Hắn viện cớ
- Hứ. Không muốn thì thui, đừng có viện cớ giở luật này luật nọ ra
Hắn không nói gì chỉ lắc đầu chịu thua cô nàng này
Kít…
Đi khoảng vài trăm mét có một quán hủ tiếu, Như dừng xe lại tấp vào lề đường, hắn thấy vậy cũng dắt xe theo sau
- Cô ơi cho cháu 2 tô hủ tiếu- Như nói to với bà bán hủ tiếu
- Cô ơi tính tiền- giọng nói bàn kế bên vang lên
Nghe giọng nói quen quen hắn quay sang và lại một lần nữa bốn mắt ngỡ ngàng chạm nhau, Băng lại ngồi chung với người con trai đó và họ lại vội vã biến mất như cơn mưa vừa tạnh lúc chiều.
"Trái đất đúng tròn thiệt"- Hắn lẩm bẩm rồi thở dài
- Có chuyện gì vậy Phong- Thấy hắn thở dài Như tò mò hỏi
- Không có chuyện gì đâu
- Đây phần của hai cháu đây- Đúng lúc đó bà chủ bưng hai tô hủ tiếu bay khói nghi ngút tới
- Dạ con cảm ơn- Hắn và Như đồng thanh
- Bắt chước- Như trêu hắn
- Bắt chước gì- Hắn không hiểu
- Thì tui cảm ơn cậu cũng bắt chước
- Trời- Hắn lắc đầu chào thua
- Thui ăn đi ông tướng
Hắn im lặng ăn không nói tiếng nào mặc cho Như như con chim họa mi líu lo liu rít luôn miệng.
- Nè, sao cậu như tượng vậy, rủ cậu đi ăn mà câm luôn nãy giờ hổng thích nói chuyện với mình à- Để phá cục băng im lặng nãy giờ Như khích hắn
- Chuyện gì- Hắn thờ ơ
- Thiếu gì chuyện để nói
- Mình không biết
- Ví dụ cậu hỏi mình "gần đây chỉ có một trường cấp 3 thôi, cậu học trường nào mà trước giờ chưa gặp dù chỉ một lần" chẳng hạn- Như gợi ý
- Ờ
- Ờ gì
- Thì câu hỏi đó trả lời đi
- Nói chuyện với cậu mệt thật, nè nghe đây mình sống ở Biên Hòa mới chuyển về đây chỉ mấy ngày à, chưa có bạn buồn quá mình nhảy vô quán ông anh họ làm phục vụ cho bớt chán, ban đầu ổng hổng cho vì ba mẹ mình biết nhưng rồi mình năn nỉ gãy lưỡi cuối cùng ổng cũng phải gật đầu, mới chuyển về nên mình không muốn học ngay chơi vài ngày cái đã, mình đã tìm hiểu rồi dưới đó học trước trên này nên nghỉ vài buổi cũng hổng sợ mất kiến thức- Như làm một lèo không ngừng nghỉ
- Nè nãy giờ cậu có nghe không đấy- Thấy hắn lơ đãng nhìn ra ngoài đường như hỏi
- Có- Hắn cộc lốc
- Mà cậu học lớp nào zậy
- 11A1
- Ồ, cậu học ban khoa học tự nhiên cơ à, mình thì học ban xã hội
- Thôi muộn rồi mình về đây- Vừa nói hắn vừa đứng dậy gọi bà chủ tính tiền
- Thôi cậu về cẩn thận
- Ừ, cậu cũng vậy
---
Hôm sau Vân Anh vẫn cũng hắn nhẹ nhàng trên chiếc xe đạp đến trường, cô dần dần đã định hình được đối thủ nặng kí với mình nên càng quyết tâm hơn
-Chị Phương- Đứng trên lầu ba nhìn xuống sân trường vẻ mặt trầm ngâm Phương hơi giật mình khi đàn em gọi
- Chuyện gì- Vẫn hướng ánh mắt xuống sân trường Phương hỏi
- Chị Phương em vừa nhận được tin lão Trung sẽ chuyển sang trường mình, ngoài ra băng con Thy cũng đồng loạt kéo sang
- Em nói sao, có phải lão Trung bị con Thy hồ ly mê hoặc không
- Dạ đúng ạ, mà sau đó không lâu lão ta bị con hồ ly đó đá nên mối quan hệ hai người đó khá mâu thuẫn
- Em đoán được vì sao lão chuyển qua trường mình không ?
- Em nghĩ có một lí do, đó là chị Băng
- Ừ, ngoài lí do đó ra chị cũng không nghĩ lí do gì khác
- Em nghĩ con hồ ly đó đánh hơi lão chuyển qua trường mình vì lý do gì nên nên tìm cách phá đám mà đám đàn em của con đó cũng không ít đâu chị hai, với lại râu ria của nó cắm sẵn bên trường mình rải rác khắp nơi nên em sợ…
- Em sợ gì, sợ chị không đối phó lại bọn nó à
- Ý em không phải vậy, em chỉ sợ bọn chúng sẽ gây không ít khó khăn cho chúng ta thôi
- Em đừng lo, chúng ta tuy không nhiều người nhưng mỗi người đều có bản lĩnh riêng, cái này gọi là binh quý ở tinh chứ không quý ở nhiều, bên mình đủ sức ăn đứt đám ô hợp bên đó.
- Không biết mục đích cuối cùng của con hồ ly ấy là gì
- Giành địa bàn
- Sao, bọn chúng dám
- Chị chỉ đoán vậy thôi, em nhớ cho người theo sát nhất cử nhất động của bọn chúng để kịp thời báo chị biết
- Dạ vâng. Mà chị nè chúng ta có nên tuyển thêm đàn em không
- Tạm thời cứ như vậy để xem bọn nó làm gì nào
Thy lúc này đã trở thành một đàn chị có số má, trong tay khá đông đàn em. Vì Thy sinh ra trong một gia đình rất giàu có nên đa số đàn em theo cô chỉ lợi dụng vì được ăn uống, chơi bời tới bến mà không không phải xì ra đồng nào, còn Thy chịu bỏ tiền ra để được cái tiếng "chị hai"
Một lúc sau
- Chị Thy mình chuyển qua lớp nào zậy
- Thì để xem thử đã, nhưng chắc mình không học chung lớp với lão Trung rồi
- Sao zậy chị
- Thì lão ta học ban tự nhiên mà, mầy không chịu động não à
- À, em quên
- Thôi đi kiếm cái phòng ông hiệu trưởng cái đã
Tại phòng hiệu trưởng
- Hai cậu đưa bảng điểm trường cũ tôi xem thử nào
- Dạ đây ạ
- Được đấy, vậy hai cậu cùng học A1 rồi- Xem lướt qua ông hiệu trưởng đầu hói phán
- Dạ vâng
- Hai cậu đợi chút
- Alo, cô Trang à, có 2 học sinh mới sẽ chuyển vào lớp cô nữa đó
- Cô lên nhận học sinh mới nhanh đi
- Thôi cô lên nhanh, tôi cúp máy đây
- Hai cậu đứng đây đợi chút- nói chuyện điện thoại xong ông hiệu trưởng đầu hói quay sang nói hai học sinh mới
- Vâng
Cốc cốc
- Vào đi
- Dạ thầy gọi em
- Cô Trang, cô dẫn hai học sinh mới về lớp đi
- Dạ thế còn…
- Lại hỏi có đủ tiêu chuẩn không chứ gì, cái này cô không phải lo tôi đã xem qua rồi, hai cậu này cũng khá đấy, cô không tin thì cứ lấy xem
- Dạ thôi ạ
- Hai em theo cô đi về lớp- Nói rồi cô quay sang nói với hai học sinh mới
- Dạ chào thầy em đi
-----
- Chị Thy nhìn kìa
- Nhìn gì
- Lão Trung đi với 2 người nào nữa kìa
- À, tao thấy rồi
- Đẹp quá
- Cái gì đẹp
- Anh ấy đẹp quá
- Mày nói ai đó
- Cái anh đi cùng lão Trung kìa, anh ý đẹp trai chết đi được
- Mắt mày sáng hơn cú vọ rồi đó, thấy trai đẹp là y như rằng con ngươi của mày muốn nhảy ra ngoài luôn vậy, nhưng mà anh đó đẹp trai thiệt- Thy cố tỏ ra bình tĩnh nhưng nhịp đập trái tim cô ngày càng nhanh, có phải tiếng sét ái tình đã đánh trúng cô rồi
- Kia kìa, phòng hiệu trưởng kìa
- Còn đứng đó nói nữa à, mau đi coi học lớp nào
Tại lớp 11a1
- Hai em đứng đây, khi cô gọi thì hãy vào- Cô giáo quay sang bảo hai học sinh mới
- Cả lớp đứng dậy- Vi hô to khi vừa nhác thấy bóng cô giáo
- Thôi các em ngồi xuống đi
Đợi cả lớp im lặng cô tiếp:
- Hôm nay lớp lại có thêm hai học sinh mới chuyển đến, có gì các em hãy giúp đỡ các bạn ấy nhen
- Hai em vào đi- Cô quay ra cửa nói to
Hai học sinh vừa bước vào làm cả lớp nháo nhào
- Woa, ẹp chai óa
- Chụt…chụt…hà…hàng ngon, hàng ngon, tao duyệt
- Ke ke lớp mình lại có thêm 2 hoàng tử nữa, công nhận học lớp này không uổng phí cuộc đời, giờ tao có chết cũng mãn nguyện rồi
- Các em trật tự chút nào- Cô thấy lớp nháo nhào nãy giờ nên giở mặt hình sự
- Hai em giới thiệu bản thân đi- Cô quay sang bảo hai học sinh mới
- Dạ vâng
- Chào các bạn mình tên Đỗ Minh Trung, mong các bạn giúp đỡ nhiều- Trung hơi lạnh lùng bước lên nói vừa đủ nghe
- Chào các bạn mình tên Hoàng Đại Nam, mình mới chuyển đến đây sống nên chưa có nhiều bạn, mong mọi người giúp đỡ nhiều- Nam giới thiệu xong thì nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng sáng làm mấy nàng lại chảy ke ròng ròng
Mỗi lần có hotboy, hotgirt chuyển về lớp nào thì y như rằng sắp có lũ lụt sắp xảy ra lớp đó không bằng, nhìn cảnh tưởng ke chảy mà thấy gớm
- Hồi sáng cô vừa nhận được tin bạn Sang đã chuyển trường, vì rất gấp nên không báo trước các em được, bạn ấy nhắn các em thông cảm cho bạn ấy- Cô trầm giọng
- Vì vậy lớp ta giờ có hai chỗ trống, một là cạnh Băng, hai là ngồi vào chỗ bạn Sang để lại, Trung, Nam hai em muốn ngồi chỗ nào- Cô tiếp
- Cho em ngồi cạnh Băng được không cô, dù sao trước kia em và bạn ấy cũng từng là bạn - Trung nhìn về phía Băng năn nỉ cô
- Em ngồi chỗ bạn Sang để lại cũng được ạ- Nam vui vẻ nhận chỗ còn lại
- Thôi được rồi, các em về chỗ ngồi đi rồi chúng ta bắt đầu học
Băng vẫn lạnh lùng không biểu hiện cảm xúc gì ra ngoài, ánh mắt cô vẫn nhìn ra cửa sổ, cô không quan tâm mọi người xung quanh thế nào, mọi chuyện sẽ ra sao. Nhưng từ khi Trung xuất hiện thì lòng cô trào lên một loạt cảm giác, đầu tiên là bất ngờ rồi những kí ức ùa về làm cho Băng như sống lại cảm giác hai năm trước, nhưng nhanh chóng nó bị dập tắt bởi sự băng giá khi mà lòng tin cô dành cho Trung như hòn than hồng đã lụi tàn từ lâu.
"Vì sao cậu ấy lại quen Băng chứ? Phải chăng giữa hai người chỉ tồn tại cái gọi là bạn bè hay còn gì khác?,…"- Trong khi đó Phong liên tục bị mấy câu hỏi giày vò
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao như phao cứu sinh cho đám học trò sau buổi học căng thẳng
Nam quay xuống thấy hắn nhìn ra cửa sổ gọi:
- Phong đi căn tin với mình không?
Phong không trả lời chỉ gật đầu nhẹ rồi bỏ sách vở vô cặp
- Cậu quen với cậu ta à- Vân Anh thấy hắn nhận lời Nam nên hỏi
- Uhm- Phong nhích môi nhẹ
- Ủa sao lại quen, cậu ta mới chuyển đến đây sống mà- Vân anh lại thắc mắc
- Bạn thân trước kia- Vẫn cộc lốc hắn bước ra khỏi chỗ ngồi
- À, tức là bạn thân trước khi gặp mình- Cô hiểu ra
- Cho mình đi cùng với Phong- Cô lại bám lấy Phong
Trên đường đi xuống căn tin ai cũng xuýt xoa trước vẻ đẹp của ba người, Nam đi tới đâu nở nụ cười tươi tới đó làm mấy nàng ôm mộng mơ tưởng, Vân Anh thì làm mấy chàng chảy máu mũi vì đi mà cứ ngoảnh cổ lại nhìn người đẹp nên hậu quả là đâm đầu vào tường, còn hắn với vẻ đẹp lạnh lùng đủ giết chết hàng trăm cô.
Tìm một bàn trống trong căn tin ba người vừa đặt mông xuống thì đã nghe tiếng Phương sau lưng:
- Phong, Băng đâu, sao không rủ Băng đi cùng luôn
Hắn im lặng
- Vậy hôm đó hai người vẫn chưa nói chuyện gì sao, Băng chưa nói gì với cậu à
Hắn ngước nhìn Phương bằng ánh mắt khó hiểu
- Biết ngay mà, ra đây tôi có chuyện muốn nói với cậu- Không để hắn kịp nói gì Phương nắm tay kéo hắn ra một góc nói hết mọi chuyện của Băng
Hắn chỉ im lặng nghe đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Hóa ra người con trai đi cùng với Băng mà hắn thấy không phải người yêu cô mà là anh họ, một người rất thân với Băng, rất yêu quý Băng. Phương còn nói rõ cho hắn biết cái người mà đã làm Băng thay đổi từ một cô bé vui vẻ hay cười nói thành một tảng băng lạnh lùng khó gần không ai khác đó chính là Trung, người mà sáng nay vừa chuyển vào lớp hắn. Và Phương cũng không quên kể lại những lời tâm sự của Băng, nói rõ lí do vì sao cô không chấp nhận làm bạn gái cậu.
"Hóa ra mấy ngày nay mình hiểu lầm Băng à?"
"Mình thật ngốc, sao mình lại không nhận ra sớm chứ"
"Mình xin lỗi, mình đã không hiểu cậu mà còn trách cậu nữa chứ"
Hắn tự trách bản thân
- Nếu cậu không biết cách giữ lấy thì sẽ mất Băng đấy, cậu biết mình giờ nên làm gì rồi chứ, tôi đi trước đây- Phương lắc đầu chán nản bỏ đi
Hắn vẫn đứng đó suy nghĩ về những điều Phương nói
Thấy hắn đứng im như tượng Vân Anh bước đến vỗ vai hắn:
- Cậu sao thế Phong, có chuyện gì à
- Không- Hắn lắc đầu tạm gác những suy nghĩ đó bước tới chỗ Nam
- Các cậu nói chuyện gì mà lâu thế, mà cái cô bé hồi nãy kéo cậu đi đâu rồi- Nam thấy hắn vừa ngồi xuống liền hỏi
- Vài chuyện thôi, cậu quan tâm Phương à
- À thì ra cô bé ấy tên Phương
- Chị hai trường này đấy- Hắn nói thêm
- Cái gì, chị hai á, cậu nói đùa hay nói giỡn vậy Phong
- Không tin thì thôi
- Chị hai gì mà xinh quá vậy mày
- Mày rủ tao ra đây chỉ nói chuyện này thôi à- Phong hơi bực cái thằng bạn thân thấy gái là sáng mắt lên
- Thôi thôi, được rồi, các cậu ăn gì mình kêu
Trong khi đó tại lớp 11A1
Suốt buổi học không nói tiếng nào Trung lấy hết can đảm bắt chuyện với Băng
- Băng cậu vẫn khỏe chứ
- Cậu có nghe mình nói không
- Cậu…
Băng không nói không rằng lạnh lùng đứng dậy rời chỗ ngồi bước ra khỏi lớp. Trung thấy vậy nhanh tay chộp lấy tay cô níu lại
- Băng
- Buông ra- Băng gằng từng tiếng
- Cậu…- Trung nói không nên lời khi nhìn vào ánh mắt Băng lúc này
Trung như không tin vào mắt mình, Băng không còn là Băng của ngày xưa nữa, bàn tay cậu lạnh buốt khi chạm vào tay Băng, hơi lạnh chạy dọc sống lưng đi khắp cơ thể. Băng bỏ ra ngoài, chẳng biết đi đâu cô lại vòng ra sau trường. Sau khi nói rõ mọi chuyện với Phong, Phương định vào lớp nhưng đúng lúc đó thấy Băng đi ra sau trường. Thấy vậy Phương lấy máy gọi cho Phong:
- Cái gì cậu vẫn còn ở căn tin à
- Tôi đã nói rõ với cậu rồi, cậu còn không mau đi tìm Băng
- Nếu còn kéo dài tình trạng này tôi e rằng Băng sẽ tổn thương nhiều hơn nữa đấy
- Băng nó vừa mới ra sau trường, cậu ra nhanh đi
Bị Phương mắng cho một trận hắn như chợt tỉnh, vội vàng nói với Nam "mình có việc đi trước" rồi nhắm hướng phía sau trường mà chạy như ma đuổi, mặc kệ ai nhìn gì nói gì.
- Băng…cậu… đâu rồi- Vừa tới nơi chưa kịp thở hắn đã dáo dác tìm Băng
Tựa vào gốc cây ngẩng đầu lên nhìn mấy chú chim, nghe tiếng hắn gọi cả đàn bay mất, Băng cũng từ từ hướng ánh mắt về phía hắn
Hắn cũng đã thấy cô, hắn tiến lại gần, cô vẫn đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn
2m…1m…nửa mét, hắn bất ngờ quỳ xuống ôm chặt lấy bờ vai bé nhỏ của cô miệng nói lời xin lỗi
- Buông ra- Băng vẫn lạnh lùng
- Đừng mà, đừng đối xử với mình như vậy mà, mình biết tất cả mọi chuyện rồi, cậu đừng tự lừa dối bản thân nữa
- Buông…- Giọng Băng yếu ớt
- Mình biết mình có lỗi với cậu nhiều lắm, hãy cho mình cơ hội để chăm sóc, quan tâm cậu nhen- Hắn cắt ngang lời Băng
Băng dồn sức đẩy thật mạnh hắn ra, có gì đó mặn mặn chảy ra từ khóe mắt cô nức nở như đứa trẻ:
- Hức… hức…sao cậu không chết đi đồ ngốc, sao cậu lại không hiểu tôi chứ, sao cậu lại đi cùng người con gái khác bỏ tôi một mình, cậu có biết tôi đau thế nào không hả?
Băng là thế đấy, có thể lạnh lùng không một nụ cười với mọi người nhưng với hắn cô có thể khóc thoải mái, cô tự do trút giận lên người hắn, khi bên hắn đôi lúc cô bộc lộ tính trẻ con của mình, khi bên hắn cô như không kiềm chế được cảm xúc của bản thân mình nữa
- Mình biết lỗi rồi mà
- Cậu là đồ đáng ghét, đồ tồi- Vừa nói Băng vừa đánh thật mạnh vào ngực hắn
- Coi kìa lớn rồi còn khóc nhè nữa- Hắn chọc cô
- Cậu còn dám chọc mình à, thế thì chúng…
- Á á mình đùa thôi mà- Hắn xịu mặt
- Mà cậu cũng làm mình đau chỗ này lắm chứ bộ- Vừa nói hắn vừa đưa tay lên ngực
- Mình làm gì mà cậu đau chỗ đó
- Còn phải hỏi, ai bảo cậu đi với người con trai khác chi, lại còn cười nói với người đó nữa chứ
- Nhưng đó là anh họ mình mà
- Ai bảo không chịu nói cho mình biết
- Cậu ghen à
- Hứ, ai thèm ghen chứ
- Còn chuyện cậu và cô bé gì gì đấy hôn ngay trước mặt tôi, chuyện đó tính sao đây- Băng giả bộ làm dữ
- Thì do sự cố thôi mà, đâu phải mình cố ý đâu, bỏ qua cho mình đi- Hắn xịu mặt năn nỉ
- Không
- Thôi xem như mình có lỗi với cậu, bây giờ cậu muốn mình làm gì để chuột lỗi này đây
- Được rồi, giờ cậu chỉ cần thành thật kể với tôi mọi chuyện không được giấu bất cứ điều gì
Băng im lăng nghe hắn kể một hồi
- Cậu có tình cảm với Vân Anh không?- Đợi hắn kể xong Băng dò hỏi
- Không
- Thật chứ
- Cậu nhìn thẳng vào mắt mình, câu trả lời nằm trong đó
- Cậu thấy gì chưa
- Rồi
- Thấy gì
- Ghèn
- Hả
- Mình nói mắt cậu toàn ghèn không kìa
- Nè đừng đùa nữa cậu không tin mình sao- Hắn đeo bộ mặt nạ lạnh lùng vào
- Mình tin, mình tin mà- Thấy vậy cô không đùa nữa
- Có phải Phương nói cho cậu biết mọi chuyện không- Cô tiếp tục dò hỏi
- Không phải đâu
- Cậu tưởng mình ngốc à, chuyện này chỉ một mình Phương biết không phải cậu ta thì ai vào đây nữa, mình mới thử cậu chút mà cậu lại dối mình, cậu làm mình thất vọng quá- Băng giả vờ quan trọng hóa vấn đề
- Không phải vậy đâu, thì đúng là Phương nói cho mình biết nhưng mình giấu cậu chỉ vì sợ cậu trách Phương mà thôi, dù sao cũng nhờ cậu ấy mình và cậu mới cắt đứt sợi dây hiểu lầm mấy ngày qua mà
- Uhm thôi vậy
- Băng- Hắn nghiêm túc
- Vâng
- Cậu nhìn lại một lần nữa, nhìn sâu vào mắt mình đi rồi mình sẽ hỏi cậu một câu
Băng không nói gì chỉ từ từ đưa mặt sát mặt hắn chỉ cách khoảng 10cm
- Rồi cậu hỏi đi- Băng nhích về vị trí cũ
- Mình hỏi cậu, cậu có tin mình đã thích cậu từ lâu rồi không
- Mình tin
- Vậy cậu có thể đồng ý làm bạn gái mình không
- Mình…mình…- Băng ấp úng quay mặt đi
- Thôi mình biết rồi, cậu không cần phải trả lời đâu- Hắn thất vọng
- Cậu biết rồi ư, hay thật, cậu biết gì chứ
- Rốt cục trong trái tim cậu không có chỗ cho mình chứ gì
- Sao cậu dám khẳng định như thế
- Thì khi mình hỏi cậu ấp úng không trả lời được còn gì
- Chỉ vậy thôi sao
- Uhm
- Mình không biết những cái khác cậu giỏi cỡ nào nhưng trong những chuyện này cậu có biết cậu rất ngốc không?
- Sao nói mình ngốc- Hắn chẳng hiểu gì cả
- Còn phải hỏi à, mình ấp úng chưa trả lời vì mình là con gái cậu hiểu không
- Thì có ai bảo cậu là con trai đâu, mà là con gái thì sao- Băng càng nói hắn càng chẳng hiểu
- Mình tức chết với cậu mất, nghe nè vì mình là con gái nên mấy chuyện này ngại, lúng túng là đương nhiên, chẳng lẽ cậu muốn mình đứng lên hét to với thế giới rằng "mình cũng thích cậu, và mình đồng ý làm bạn gái cậu" hả đồ ngốc
- Vậy có nghĩa là cậu đồng ý hả- Hắn mừng rỡ
- Chẳng lẽ không à- Băng mệt mỏi
"Phù…cuối cùng cũng xong"- Phương nãy giờ quan sát tất cả mọi chuyện, cô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nhẹ nhàng bước đi khi nhiêm vụ hoàn thành
---
Chờ mãi chẳng thấy Phong quay lại, Vân Anh hơi lo định đi tìm Phong, nào ngờ mới định đứng dậy thì nghe sau lưng vang lên tiếng một người lạ:
- Chào hai bạn, mình có thể ngồi chỗ này được không- Vừa nói cô ta vừa chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Nam
- Ừ, bạn cứ tự nhiên- Nam thoải mái
- Mình có chuyện đi trước đây, chúc các cậu ăn ngon miệng- Vân Anh lịch sự
- Uhm- Nam gật đầu
- Cảm ơn- Cô gái lạ cũng gật nhẹ
- Cô hồi nãy là bạn gái cậu à
- Không, sao cậu lại hỏi thế
- À, do mình thấy cậu và cô ta ngồi chung nên cứ tưởng
- Mình mới chuyển trường sáng nay sao có bạn gái được
- Vậy à, vậy cậu tên gì
- Mình tên Nam, còn cậu
- Mình tên Thy, rất vui được làm quen với cậu
- Ừ mình cũng vui khi được làm quen với một cô nương xinh như cậu đây
- Á…- Thy la thất thanh khi có nước gì gì đó bay thẳng vào lưng cô
Lửa nóng trong người cô vừa bị ai đó nhen lên, vội quay phắt lại đằng sau Thy thấy một cô bé đang nằm sấp tay vẫn cầm cái bát, nét mặc toát lên sợ hãi khi trông thấy bộ mặt Thy lúc này. Định bụng sẽ kéo cô bé dậy cho vài cái bạt tai cùng lời cảnh cáo sặc mùi tanh tởm nhưng sực nhớ Nam đang ngồi đây nên cô nháy mắt ra hiệu đàn em, còn mình thì vội đeo mặt nạ từ bi vào cố hạ giọng sao cho nhẹ nhàng có thể:
- Bạn có sao không? Sao bạn lại bất cẩn như thế. Bạn có bị trầy xướt chỗ nào không, để mình xem nào- Vừa nói Thy vừa giả vờ đỡ cô bé dậy quan tâm xem xét có bị sao không
- Mình…mình…mình không sao, xin lỗi mình đã làm bẩn áo cậu, mình thành thật xin lỗi, mình thật sự không cố ý- Cô bé ngạc nhiên trước thái độ thay đổi chóng mặt của Thy
- À không sao, lần sau cậu nhớ cẩn thận một chút là được
- Nhưng áo cậu toàn mùi nước mắm không kìa- Nam nãy giờ quan sát giờ mới lên tiếng nhắc Thy
- Á, mình quên, mình đi thay đồ đây, lần sau gặp nhé- Mải mê đóng kịch Thy quên mất mình vừa dùng nước mắm thơm miễn phí
Nói xong Thy vội vàng biến mất. Một tên đàn em Thy từ từ tiến lại đỡ cô bé dậy, tiếp tục diễn nốt vở kịch đàn chị mình để lại:
- Ủa cậu sao lại nằm ở chỗ này làm tớ tìm nãy giờ, coi kìa quần áo bẩn hết trơn rồi, thôi đi với tớ rửa tay chân, quần áo nhanh lên gần vào tiết rồi đó
Cô bé quá đỗi ngạc nhiên khi một người lạ nói là bạn mình, lại còn quan tâm nữa chớ, cô mở to mắt, miệng cứ đơ vì quá sốc chẳng nói được gì mặc cho tên đàn em Thy nắm tay kéo đi .
Nam thì tưởng thiệt nên cậu vẫn ngồi ăn nốt phần còn lại và sau đó thong thả đi vào lớp
Trong khi đó, bọn đàn em Thy sau khi kéo cô bé ra một góc sau trường thì nhanh chóng chúng xé toạc mặt nạ khó chịu nãy giờ phải đeo.
- Xử nó sao đây chị- Một tên đàn em bước lên hỏi tên thân cận Thy
- Chị hai nói tụi mình xử nhẹ nhẹ và cảnh cáo nó thôi
Nói xong ả bước lên nắm cổ áo cô bé táng một phát thật mạnh làm cô bé thấy chín mặt trời, hàng ngàn vì sao lấp lánh bay xung quanh đầu mình
- Mày biết vì sao mày bị đánh không con kia
- Khô….gggg- Cô bé khó khăn nói
- Được, mày không biết thì tao nói cho mày biết
- Thứ nhất mày dám cả gan đổ nước mắm lên người chị hai- Ả vừa nói vừa cho cô bé cái bạt tai muốn nổ đom đóm
- Thứ hai nhìn cái mặt con nai vàng ngơ ngác quật chết bác thợ săn của mầy tao thấy ngứa gai quá- Nói xong ă lại táng cô bé một cái thật mạnh vào má bên kia
- Dừng lại, mấy cậu làm gì vậy
Hắn và Băng nghe ồn ào ở một góc sau trường nên đến xem thế nào. Nghe tiếng hắn mấy tên đàn em Thy đều quay phắt lại
- Rút đi chị, không thì to chuyện đó- Tên đàn em khuyên ả
- Uhm- Ả gật đầu
Rồi quay sang cô bé vẫn còn nằm dưới đất, ả nghiến răng hăm dọa:
- Chuyện hôm nay mày mà hé răng nửa lời thì tao đảm bảo mày không sống nổi ở cái trường này đâu
- Rút nhanh- Rồi ả quay sang đám đàn em
Khi hắn và Băng chạy tới thì bọn chúng đã biến mất, cô bé vẫn nằm im dưới đất. Thấy vậy hắn tiến đến đỡ cô bé dậy, Băng cũng chạy lại giúp hắn phủi cát đất bám đầy quần áo, tóc tai cô bé. Hắn bất ngờ khi nhận ra cô bé chính là Tuyết Như, người cùng làm phục vụ ở quán cà phê với hắn.
- Tuyết Như, sao lại là cậu- Hắn bất ngờ
Băng lúc này cũng kịp nhận ra tên Tuyết Như mà hắn gọi chính là cái cô bé đã cướp đi firt kiss của hắn lúc ở quán cà phê
- Mình…mình… không sao
- Zầy mà nói không sao à- Vừa nói hắn vừa chỉ vào má Như vẫn còn hằn 5 ngón tay
- Sao cậu lại bị bọn chúng đánh vậy- Băng hỏi
- Không có gì, các cậu đừng quan tâm- Như giấu không muốn nói
- Cậu nói gì vậy, cậu không xem mình là bạn à- Hắn bực
- Không, tất nhiên mình xem cậu là bạn nhưng…
- Thôi, có thể cậu ấy có điều khó nói thì sao- Băng giải vây cho Như
- Thôi được rồi, mình không nói chuyện này nữa
- Để mình đưa cậu đi rửa tay chân, giờ cũng sắp đến giờ vào lớp rồi- Băng liếc đồng hồ giục Như
- Mình tự đi được, cậu chỉ giùm mình nhà vệ sinh chỗ nào không
- Ủa, cậu không biết nhà vệ sinh chỗ nào sao- Băng ngạc nhiên
- Uhm, mình mới học buổi đầu tiên ở trường này nên chưa biết
- Nói vậy là cậu cũng là học sinh chuyển trường hả
- Uhm
- Thôi mình đi
- Phong cậu về lớp trước đi, mình đưa cậu ấy đi rồi về sau- Băng quay sang bảo hắn
- Uhm, nhớ cẩn thận đó
Reng! Reng! Reng!- Tiếng chuông lại giục đám học sinh vào tiết
Vân Anh nãy giờ tìm hắn nhưng chả thấy, định bước về lớp nhưng cùng lúc đó hắn đi vào cô chạy lại níu lấy tay hắn hỏi tới tấp:
- Nè này giờ cậu đi đâu hả
- Sao mình gọi hoài mà không nghe máy
- Cậu nói đi có chuyện, thế có chuyện gì vậy
- Cậu hỏi như vậy ai mà trả lời được, có gì từ từ nói nào- Hắn trầm giọng
- Rồi được rồi, cậu nói đi
- Nói gì cơ
- Thì trả lời những câu hỏi mình vừa hỏi đó
- Thôi được, nãy mình đi có chuyện thật, còn chuyện gì thì mình không thể nói với cậu được, còn cậu gọi mình mà mình không nghe máy chắc là do mình để chế độ im lặng nên mình không biết cậu có gọi
- Cậu không tin mình nên không muốn nói chứ gì
- Đây là vấn đề không phải tin hay không tin, mỗi người có những tâm tư riêng mà, mình chỉ nói vậy thôi, cậu trách mình cũng được, mình vào lớp đây
- Phong…cậu…đáng ghét- Vân Anh vùng vằng vào lớp theo
---
Trung nãy giờ vẫn ngồi trong lớp, đầu gục lên bàn im lặng, cậu không biết giờ mình phải làm gì, cậu biết cậu đã sai, sai rất nhiều khi bóp nát trái tim Băng để giờ đây trái tim cậu phải chảy máu. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định chuyển trường về đây, cậu đã dự định trong đầu mình phải làm những gì để mong Băng tha thứ và quay lại với cậu nhưng khi nhìn thẳng vào mắt Băng dường như có một luồng sức mạnh khủng khiếp lấn áp đầu óc cậu, làm cậu không điều khiển được mình nữa. Nhưng cậu quyết sẽ không bỏ cuộc, cậu tự hứa với bản thân sẽ đưa được trái tim Băng quay trở về vị trí ban đầu của nó.
- Phong, cậu đi đâu nãy giờ mà Vân Anh phải chạy đi tìm vậy- Nam thấy Phong đi vô lên tiếng hỏi
- Thì mình nói với cậu rồi, mình đi có chút chuyện mà
- Hình như cô nàng rất lo cho cậu đó, có phải Vân Anh thích cậu rồi không nhỉ
- Cậu đừng nói bậy, mình với Vân Anh hoàn t oàn là bạn thôi, không hơn không kém
- Làm gì mà cậu phản ứng dữ thế, thì Vân Anh thích cậu có sao đâu, Vân Anh thích cậu đâu có nghĩa là bắt buộc cậu phải thích lại cô ấy đúng không nào
- Ờ, cũng đúng
Vân Anh nãy giờ đã nghe thấy hết những lời dứt khoát của hắn, cô im lặng đứng như trời trồng
"Điều cậu nói có thật không Phong, giữa hai chúng ta chỉ mãi mãi tồn tại tình bạn thôi sao, không hơn không kém à.
Không, mình không chấp nhận như vậy đâu, mình sẽ làm cậu thích mình, cậu là của mình thôi, Phong à"
Vân Anh lấy lại vẻ tươi tỉnh bước về chỗ ngồi, quay sang nở nụ cười với hắn nhưng ánh mắt hắn lại gắn chặt ở lối ra vào rồi, hắn đang chờ Băng về, đôi mắt nồng ấm, đôi môi khẽ nhích nở nụ cười nhẹ khi nghĩ về chuyện hồi nãy
- Nè cậu làm gì mà ngồi cười một mình vậy- Vân Anh hích cánh tay hắn hỏi
- À, không, không có gì
- Sao thầy mãi mà chưa vào lớp nhỉ- Vân Anh thắc mắc
- Ờ, đợi chút nữa chắc thầy vào thôi
Vừa nói dứt lời thì hắn thấy một người bước vào nhưng không phải là thầy giáo mà là Băng, cô nàng đã kịp đeo bộ mặt lạnh lùng vào, từ từ nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi không gây một tiếng động nào.
10 phút trôi qua, thầy vẫn chưa lên lớp, đám học sinh ồn ào nhốn nháo như cái chợ, mấy bà tám tụm năm, tum bảy buôn dưa lê bán dưa chuột không ngừng nghỉ, mặc cho Vi lớp trưởng la hét khản cổ nhưng chẳng ăn thua gì đám nhiều chuyện này.
- Thầy vào, thầy vào kìa- Thằng Thành la to
Rất nhanh, không khí lớp im lặng lạ thường, không một tiếng động nhỏ, giờ cây kim rơi xuống cũng không sợ không nghe thấy.
1s 2s 3s…5s…10s đứa nào cũng ngơ ngác, nhìn ra ngoài cửa vẫn không thấy bóng thầy, đồng loạt mấy mươi cái đầu đều quay về thằng Thành mặt đằng đằng sát khí như muốn hỏi "mày nói thầy đâu sao không thấy hả thằng kia"
- Nó lừa mình tụi bây, cho thằng cờ hó này một trận anh em- Thằng Kiên trán dô kêu gọi
- Tao nói thật mà- Thằng Thành thanh minh
- Đâu,ổng đâu sao tao hổng thấy
- Ổng đây
Nghe tiếng quen quen thằng Kiên quay sang bắt gặp ánh mắt của ông thầy, nó vội đưa bộ mặt cún con ra cười hì hì:
- Dạ thầy, em chào thầy
- Sao, tôi có chuyện lên lớp muộn một chút đã ồn ào như vậy rồi sao
- Dạ không ạ, không phải ồn ào mà là thảo luận ạ
- Thôi ông ngồi xuống đi, đứng nói nữa tui cho vào sổ ngồi bây giờ
- Hình như lớp ta hôm nay có bạn mới chuyển vào phải không- Thầy đảo mắt một lượt khắp lớp rồi hỏi
- Dạ vâng ạ, sáng nay có hai bạn mới chuyển vào nữa ạ- Vi lớp trưởng đứng dậy trả lời
- Đâu, bạn nào đâu đứng dậy tôi xem nào
Nghe vậy Nam và Trung đồng loạt đứng dậy
- Hai cậu lấy vở lên kiểm tra bài
"Trời,mới chuyển vào cũng không tha"- Nam nhủ thầm
- Hai cậu lên ghi tất cả các thì đã được học, dấu hiệu nhận biết, cách dùng, nhớ ghi kĩ kĩ, không được sơ sài đó- Thầy nhắc thêm
Đây là yêu cầu cơ bản, quá dễ đối với học sinh lớp này. Nam ghi liền một mạch hết nửa bảng, trong khi đó bên phía trung nãy giờ chỉ có một câu duy nhất "mình sai rồi, mình xin lỗi cậu, cậu có thể tha thứ cho mình không"
- Này cậu kia, cậu ghi gì vậy, cậu có nghe tôi nói gì không hả- Ông thầy tức giận
Trung im lặng dường như chẳng nghe thầy nói gì, cậu chỉ biết làm theo trái tim cậu mách bảo. Lí trí cậu chẳng điều khiển nổi trái tim nhỏ bé của cậu được nữa, cậu không biết mình đang làm gì nữa.
- Em về chỗ đi- Ông thầy nhẹ giọng nói với Nam
Rồi quay sang Trung tăng volume:
- Còn cậu kia bước ra khỏi lớp ngay.
Trừ Băng và Phong, cả lớp chẳng hiểu Trung muốn viết câu đó gởi đến ai hay là điều gì khác.
Trung không nói gì lặng lẽ bỏ đi, nhưng đi đâu bây giờ. Thấy hàng ghế đá mát rượi bóng cây cậu bước đến mỏi mệt nằm xuống khép chặt hàng mi dày, đêm qua cậu không hề chợp mắt nên giờ mới nằm xuống thì cậu đã thiếp đi lúc nào không hay.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vô tình đánh thức giấc mơ dài của cậu, cậu thấy mình và Băng rất hạnh phúc nhưng sự đời nào có được như mơ.
- Cậu lại đi cùng Vân Anh à- Băng xụ mặt hỏi
- Ừ, cậu ấy nói đi với mình cho zui- Hắn thành thật
- Thôi mình về trước- Băng bực mình bỏ đi
- Này, cậu sao thế, hay là cậu…
- Phong về thôi- Vân Anh vừa lúc đó đi tới cắt ngang câu nói của hắn
- Ờ, đợi mình lấy xe đã
Nói rồi hắn đi nhanh vào nhà xe lấy xe
- Úi! Tôi xin lỗi- Trung cắm đầu đi như chạy không nhìn phía trước trước nên đâm trúng Vân Anh
- Nè, cậu sao thế, mắt cậu cất trong tủ rồi à- Vân Anh thấy điệu bộ Trung như vậy sáng giờ nên chọc
- Cậu có sao không, để tôi đỡ dậy- Vừa nói Trung vừa nắm lấy tay cô kéo dậy
- Á, đau- Vân Anh kêu ré lên
- Hả, gì đau- Trung không hiểu gì
- Tay cậu…nắm tay mình chặt quá- Vân Anh chỉ chỉ vô tay mình
- À, tôi xin lỗi, tôi không cố ý- Trung thật thà
- Mà tôi chỉ cố tình chứ gì- Vân Anh tiếp tục chọc
- Tôi không cố ý thật mà, cho tôi xin lỗi nghen
- Ủa, tôi có lỗi à- Cô vẫn không tha cho cậu
- Không, sao cậu nói vậy- Trung ngơ ngác
- Nếu tôi không có lỗi cậu xin tôi làm gì, tôi lấy gì mà cho cậu- Nói xong cô ôm bụng cười
- Thôi, không đùa nữa, tôi xin lỗi, tôi về đây- Nói rồi Trung chuồng thẳng
Vân Anh thấy thú vị anh chàng này, cô không hiểu những biểu hiện sáng nay của cậu ta là gì. "Phải chăng cậu ta bị thất tình, mà hình như đúng thật, mà cậu ta thất tình ai mới đươch chứ, chẳng lẻ lại là…"
- Vân Anh, cậu đứng đó làm gì vậy, về thôi- Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của cô
- Ờ, chờ mình chút- Cô chạy lại chỗ hắn đợi
- Nè ông kia, ông đi với người đẹp bỏ tôi lại một mình sao- Nam thấy vậy hỏi
- Không, cậu thì đi…à Phương- Hắn thấy Phương sắp ra cổng trường gọi to
- Gì thế ông- Phương quay lại thấy hắn hỏi
- Cậu thuận đường chở giùm Nam về nhà mình được không
- Hả, tui chở á- Phương chỉ ngón tay vào mình ngạc nhiên
- Nè, Phong ông có uống nhầm thuốc không đó, tui đường đường là một đấng nam nhi sao lại để cho một cô em chân yếu tay mềm chở chứ, sau này tui còn mặt mũi nào nhìn mặt mọi người nữa hả- Nam nhăn mặt
- Nè ông kia, ông nói ai chân yếu tay mềm hả- Phương làm mặt dữ
- Á, tôi nói nhầm, hì hì, dù sao tôi cũng là con trai nên để tôi chở cho- Nam cười cười nói
- Ông có biết nhà tui chỗ nào không mà giành chở, tạm thời ông kiếm cái mo cau đeo vào hay chạy gấp ra ngoài kia mua kem chống dị mà thoa đi- Hắn cười nói
- À quên, mai nay cậu tự lấy xe mà đi nhen, mình đi chung với Nam rồi- Rồi hắn quay sang bảo Vân Anh
- Nhưng tai sao cậu đi chung với Nam- Vân Anh thắc mắc
- À, do cậu ấy mới chuyển đến đây sống, ba mẹ cậu ấy lại ở nước ngoài nên cậu ấy sẽ ở tạm nhà mình một thời gian
- Thôi được- Cô hơi buồn khi không cùng đi chung với hắn nữa
- Cậu lên đi, tớ về còn có việc nữa- Hắn giục Vân Anh
- Cậu còn không chịu để Phương chở à- Hắn quay sang hỏi Nam
- Thôi được- Nam giả vờ không chịu nhưng được đi chung xe với Phương cậu rất vui, khẽ mỉm cười
- Nể mặt ông Phong tui mới chở đấy, chỉ lần này thôi đấy- Chờ Nam ngồi lên Phương nói
- Mà nè Phong, Băng đâu- Không thấy Băng Phương hỏi
- Cô ấy về trước rồi
- Thật là...
- Thôi về
Thy thấy Phương đi chung với Nam, cô tức hộc máu
"Nam là của tao, mày muốn giành Nam với tao thì đừng trách"- Thy tự nhủ
---
Tại nhà hắn
- Nam, chìa khóa đây cậu nhớ khóa cửa khi muốn đi đâu nhen, giờ mình đi làm rồi- Hắn thấy Nam từ nhà tắm bước ra bảo
- Hả, cậu đi làm? Cậu làm gì, ở đâu, giờ đi à?- Nam làm một lèo
- Ờ, giờ mình đi, khoảng 9h mình về, mình làm phục vụ ở quán cà phê gần đây, có gì cậu gọi cho mình nhen
- Cho mình đi theo được không, ở nhà zầy thì chán chết
- Sao được, mọi người ai nấy làm việc hết trơn, cậu tới chơi một mình à, với lại mình nghĩ không nên đâu
-Sao lại không nên, hay là mình xin vào làm chung với cậu
- Cậu là công tử làm mấy chuyện này làm gì, ba mẹ cậu biết liệu họ có đồng ý không
- Thì cậu trước kia cũng như mình bây giờ thôi, mình làm được mà, ba mẹ mình ở nước ngoài có ở đây đâu mà lo
- Thôi được rồi, để mình hỏi anh quản lí xem còn chỗ trống nào không, sắp xếp cậu vô làm
- Uhm
- Thôi đi kẻo trễ
---
- Alo, chị Phương
- Chị nghe
- Mấy đứa đàn em của mình vừa bị tụi con Thy chặn đánh chỗ XX
- Sao lại bị bọn nó quất
- Nghe mấy đứa kể lại là đang ăn kem, bọn chúng vào kiểu như cố ý gây chuyện với mình rồi lấy cớ đập tụi bên mình
- Em dặn mấy đứa không được làm càn, để chị xem mọi việc thế nào đã
- Dạ vâng
- Thôi giờ chị có việc rồi, có gì fone chị
- Dạ
---
Đêm Sài Gòn đèn điện giăng đầy khắp ngõ ngách như hàng ngàn con đom đóm đang treo mình lơ lững giữa không trung. Ban ngày ồn ào náo nhiệt như thế nào chẳng biết nhưng cứ mỗi lần đèn đường, nhà hàng, quán cơm,…bắt đầu bật thì Sài gòn lại thêm một nét buồn nhẹ trên gương mặt mà sâu thẳm ở góc khuất nào đó và chỉ một ai đó mới cảm nhận, mới thấy được điều này.
- Sao, cậu thấy cậu có thể làm được này đấy chứ- Nhân lúc giải lao giữa giờ, hắn bưng dĩa cơm đến ngồi bên Nam hỏi
- Tất nhiên rồi, mặc dù mình chưa bao giờ phải đi phục vụ người khác nhưng làm thế này mới biết bát cơm chan nước mắt, ngụm nước pha mồ hôi là ra sao, để xứng danh với cháu ngoan Bác Hồ mình vẫn làm cùng với cậu, như thế mình càng ngày càng nhiều kinh nghiệm sống, trải đời hơn, rồi ai cũng như mình thì thế giới này sẽ tốt đẹp hơn, rồi gì gì đó nữa mình chưa nghĩ ra, hì hì.
- Cậu vẫn là năm nổ về làng như xưa, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà- Hắn lắc đầu
- Mà cậu sống một mình như vầy thì ba mẹ cậu không sợ cậu sẽ ăn chơi hư hỏng sao
- Hì hì, thì dù có chuyện gì đi nữa mình vẫn là mình mà, không có cái kiểu gạo nếp lẫn lộn đâu
- Thôi cậu ăn nhanh đi còn làm việc nữa, khách bắt đầu vào đông rồi kìa
- Mà nè Phong
- Gì, cậu nói đi
- Cái cô bé tên Như đó hình như thích cậu rồi thì phải
- Đừng nói bậy, lại cái kiểu thầy bói xem voi à
- Không, mình nói thật đấy, qua cử chỉ, biểu hiện, điệu bộ của cô bé mình đoán là thế
- Thôi cậu đừng đoán mò nữa, mình và Như chỉ là bạn thôi hoàn toàn không có gì khác đâu
- Hay là cậu đã có người khác rồi
- Sao cậu lại hỏi thế
- Thì cách cậu trả lời, rồi phản ứng của cậu nói lên điều đó
- Là sao
- Cậu nhớ lúc sáng ở lớp không, mình cũng hỏi cậu như thế và cậu cũng trả lời như hồi nãy
- Vậy thì sao
- Theo mình nếu cậu chưa có thì cậu sẽ trả lời không mạnh miệng, tuyệt tình kiểu như "hoàn toàn không có gì khác đâu", cậu hiểu chưa
- Ờ
- Vậy cậu thừa nhận rồi à
- Ừ
- Ai vậy
Hắn im lặng
- Cậu không muốn nói thì thôi
- Là Băng
- Băng, có phải người lạnh lùng ngồi cùng bàn với Trung không
- Ừ
- Cô ấy công nhận đẹp thật như lạnh quá, mình mới chuyển vào mà đã cảm thấy vậy rồi huống chi người khác
- Mà nè cậu có số của Phương không- Sực nhớ đến hình bóng làm tim cậu xao xuyến Nam vội hỏi
- Có, làm gì
- Thì cho mình số cô ấy đi
- Cậu thích người ta rồi à
- Không biết nữa nhưng chắc là vậy
- Thích thì nói thích, còn không thích thì thôi, cái gì mà không biết
- Cậu không biết đâu, có những lúc người ta tưởng là thích nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời, cũng có lúc người ta tưởng mình yêu rồi nhưng thật ra không phải vậy
- Cậu có vẻ am hiểu mấy chuyện này nhỉ
- Tất nhiên rồi, dù sao mình cũng từng trải qua mấy chuyện này mà
- Nói vậy có nghĩa là cậu đã từng…
- Đúng vậy
- Phong, cậu làm gì ngoài này vậy, làm mình tìm nãy giờ- Như xụ mặt bước đến
- Coi kìa, sao không tìm mình mà tìm cậu ta vậy- Nam cười cười
- Mình tìm ai kệ mình, không liên quan tới cậu
- Thôi, hai người này, mà cậu tìm mình có chuyện gì vậy Như
- À, cho cậu cái này
- Bánh ít
- Ừ, bánh ít Bình Định chính gốc đấy, cậu ăn thử xem thấy thế nào
- Không có phần mình sao- Nam nhăn mặt
- Không- Như dứt khoát
- Cậu chưa ăn bánh ít bao giờ à- Hắn hỏi Nam
- Ăn rồi nhưng toàn là hàng chợ, chưa biết bánh ít Bình Định bao giờ
- Zậy thì ăn thử đi, không phải tự dưng mà có tên gọi bánh ít Bình Định đâu
- Nè nè, mình cho cậu sao cậu không ăn lại đem cho người khác- Như nghe hắn nói vậy chen vô
- Cái này mình ăn rồi, còn Nam chưa ăn mà, mà sao cậu cho mình mà không có phần Nam
- Thì tại mình…mình muốn cho ai là quyền của mình cậu thắc mắc làm gì
- Ờ
- Thôi mình đi vệ sinh chút, hai cậu ngồi chơi
Hắn đi rồi, Như cũng không muốn ngồi lại làm gì nên vài câu qua loa rồi đi vào làm việc.
Lại kết thúc một ngày khá vất vả
- Sài gòn về đêm đẹp thật hả Phong, đẹp nhiều hơn nơi mình sống lúc trước- Nam hít thở nhẹ không khí đêm Sài Gòn ngoảnh cổ bảo hắn
- Ừ, nhưng không phải trăng Liên Xô nào cũng tròn hơn trăng nước Mĩ, đâu phải đồng hồ Thụy Sĩ nào cũng chạy đúng hơn đồng hồ Liên Xô đâu
- Ừ, cậu nói cũng đúng, mỗi nơi có mặt tốt mặt hạn chế riêng, đâu chỗ nào hoàn hảo tuyệt đối được đâu
- Ừ, cũng giống như con người vậy
- Mà nè Phong, có một điều mình rút ra được từ một câu chuyện mình rất tâm đắc, nó có vẻ rất đơn giản nhưng rất đúng, mình lấy đó làm kim chỉ nam cho tình yêu sau này của mình luôn
- Cậu nói đi
- Khi mình yêu một người và người đó cũng yêu mình thì mình hãy giữ chặt người ấy nhưng đừng chặt quá vì họ còn có khoảng trời riêng, không gian riêng, cậu thấy đúng không.
- Uhm
- Mình thấy cậu cần phải áp dụng câu đó được rồi đấy,hihi- Nam cười cười
- Ừ, cảm ơn cậu
- Mà cậu ngủ có hay tè dầm, ngáy hay chảy ke không đó- Hắn chọc Nam
- Nè, không có chuyện đó đâu nhen
- Tưởng cậu có mấy cái tật đó mai mình nói cho Phương biết
- Cậu mà bịa chuyện nói xấu mình trước mặt Phương là chết với mình đấy, mà cậu dám làm như vậy thì mình sẽ nói với Băng như những gì cậu nói với Phương-Nam thách
- Chứ cậu có gì tốt để mình nói nào
- Sao lại không có, nhiều là đằng khác, này nhé nào là đẹp trai, học giỏi, hiền lành, gia cảnh tốt vậy đã đủ chưa
- Ừ, cậu tốt nhiều mặt nhưng cậu nên nhớ Phương có không ít vệ tinh đâu đấy và cậu chắc cũng biết lí do vì sao một cô gái xinh đẹp, học giỏi như Phương lại không có bạn trai chứ
- Uhm, mình có thể đoán được, chắc là chị hai của trường, không thân với một thằng con trai nào ngoại trừ cậu rồi chắc cô nàng kén chọn lắm phải không
- Uhm, chắc cậu nói đúng, nhưng theo mình nghĩ cô nàng chưa nghĩ tới chuyện có bạn trai hay nói đúng hơn là cô nàng chưa bị sét tình đánh trúng
- Mà thôi, nếu cậu thích Phương thật thì mình sẽ giúp, dù sao mình cũng thân với cô nàng mà- Hắn vỗ vỗ vai Nam nói
- Ừ, cảm ơn cậu
---
Sài Gòn lại bị ánh mặt trời buổi ban trưa đốt nóng hừng hực, rồi cơn mưa bất chợt lại ào đến xua tan cái oai bức, cứ như vậy giai điệu này đã quá quen thuộc với người dân nơi đây.
Sài gòn là thế
Nắng sáng tràn vào căn phòng làm Nam cục cựa một hồi cũng tỉnh giấc
- Sao, sống ở đây một thời gian rồi cậu thấy như thế nào- Hắn đứng tựa lưng vào lan can hỏi Nam khi thấy cậu từ nhà vệ sinh đi ra
- Không vấn đề gì- Vừa nói Nam vừa bước tới chỗ hắn
- Cậu và Băng sao rồi
- Vẫn như vậy
- Không có tiến triển gì sao
- Thì vẫn gặp mặt nói chuyện hàng ngày, cậu muốn tiến triển gì nữa
- Ý mình là cậu chỉ dừng lại ở việc thích Băng thôi sao
- Không biết nữa, chuyện gì đến rồi sẽ đến
- Còn Vân Anh mình thấy cô nàng có vẻ rất quyết tâm đấy, nếu cậu đã có Băng rồi nên giữ khoảng cách đúng mực với Vân Anh không thì hiểu lầm này nọ mệt lắm
- Ừ, nhưng theo cậu mình có nên nói rõ với Vân Anh không
- Mình nghĩ là cậu nên nói dứt khoát đi để tránh tình trạng cô nàng nuôi hy vọng ngày càng lớn dần rồi khi thất vọng sẽ đau khổ hơn đấy
- Nhưng mình sợ nói ra rồi tình bạn bấy lâu nay giữa hai đứa mình…
- Cậu lo vậy cũng đúng thôi, nhưng không còn cách nào đâu Phong
- Ừ, chắc vậy
- Thôi không nói mấy chuyện này nữa, hôm nay chủ nhật cậu có định đi đâu chơi không Nam
- Biết chơi đâu giờ, đâu có ai rủ mà đi
- Sao không gọi Phương xem sao, chắc Phương rảnh đó
- Nhưng hình như cô nàng không hứng thú mấy khi đi chơi với mình, lần trước nếu cậu không đi cùng chắc gì Phương đã đi, giờ cậu bảo mình mình đi thì cô nàng chắc sẽ viện cớ cho mà coi
- Thì cậu gọi thử đi, chưa gì đã bi quan như thế rồi
"Nếu anh gặp em từ đầu có lẽ đã không ai qua bể dâu
Nếu anh được sống từ đầu vẫn muốn bên em như thời thơ ấu..."
Tiếng nhạc chuông quen thuộc của hắn vang lên
- Mình nghe nè Băng
- Sao
- Hồi nào
- Ừ
Tít…tít..tít…
- Phương gặp tai nạn rồi
- Sao
- Đi nào- Vừa nói hắn vừa kéo tay Nam chạy ra bắt taxi
Tới nơi hắn vội vàng dúi tờ 200k cho bác taxi không cần biết đủ hay thiếu cùng Nam chạy đi tìm phòng
- Băng, Phương sao rồi- Thấy Băng ngồi trước cửa phòng bệnh hắn hỏi
- Cậu ấy bị đụn xe, cậu ấy bị gãy tay và trầy xướt một số chỗ
- Sao Phương lại bị đụng xe vậy
- Có người cố ý hại Phương
- Hả, ý cậu là cậu ấy bị người khác tông, cậu thấy mặt người đó không
- Hồi sáng Phương hẹn mình ăn sáng, mình tới trước ngồi đợi cậu ấy, Phương đi tới cách mình còn khoảng 100m thì đột nhiên có một xe áp sát rồi một người giơ chân đạp mạnh, còn hậu quả thì cậu thấy rồi đấy
- Để chút nữa hỏi Phương thử xem sao
- Bác sĩ bạn cháu có sao không ạ- Hắn thấy ông già đeo kính đít chai mặc đồ trắng đi ra vội chạy lại hỏi
- Cậu yên tâm, cô bé chỉ bị gãy xương tay phải và trầy xướt một số chỗ thôi, vết thương không đáng ngại, cậu đừng lo, cô bé được đắp bột băng bó rồi chờ một thời gian sẽ khỏi thôi
- Vâng cảm ơn bác sĩ, giờ mấy cháu có thể vào được chứ bác bác sĩ
- Ừ, nhưng nhớ đừng đừa giỡn làm động đến vết thương
- Vâng
- Cậu thấy sao rồi- Hắn mở cửa bước vào vừa đi tới giường Phương nằm vừa hỏi
- Ổn cả, không vấn đề gì
- Công nhận cậu lì thiệt, lúc té xuống tay gãy rồi mà mặt vẫn bình thản, cậu gần giống Quan Công rồi đấy- Băng bước đến ngồi cạnh Phương
- Mình là hậu duệ của ổng mà- Phương cười cười nói
- Bị thế mà vẫn còn cười được à, mà nghe Băng nói có người cố ý hại cậu à- Hắn lắc đầu rồi hỏi
- Uhm
- Cậu thấy mặt hai tên đó không
- Không
- Nè Nam sao cậu nãy giờ không nói tiếng nào vậy, mọi ngày cậu mồm mép tép nhảy lắm mà- Hắn thấy Nam im nãy giờ thấy lạ nên hỏi
Băng nháy mắt hắn rồi viện cớ:
- Mình với Phong ra ngoài có chút việc hai người ngồi nói chuyện đi ha, lát nữa mình và cậu ấy quay lại
Hắn chưa kịp hiểu ý Băng thì đã bị cô nàng nắm tay lôi đi
- Ủa có chuyện gì vậy Băng- Vừa ra ngoài hắn hỏi
- Cậu ngốc thật, cậu không thấy Nam lo cho Phương nãy giờ sao, mình ra ngoài tạo điều kiện cho họ nói chuyện chớ chẳng lẻ cậu muốn làm kì đà cản mũi à
- Ừ, mình ngốc thật, zậy mà cũng không nghĩ ra, giờ đi đâu đây
- Ra ghế đá kia ngồi lát, chút nữa vào
- Ừ, nhưng tay cậu…- Hắn hướng ánh mắt xuống dưới
Băng nhìn theo ánh mắt hắn thì bắt gặp tay cô vẫn đang giữ chặt tay hắn không chịu buông, thấy vậy cô nàng thoáng ngại ngùng vội quay mặt đi bỏ tay ra
Tại phòng bệnh
"Coi kìa, tội nghiệp chưa kìa, té gãy tay, mặt mày tay chân trầy hết chắc đau lắm Phương nhỉ"- Nam thầm nghĩ
- Cậu có đau không- Nam lên tiếng
- Không, cảm ơn cậu quan tâm- Phương vẫn giữ khoảng cách với Nam
- Cậu nhớ ăn uống đầy đủ theo chỉ dẫn bác sĩ để mau lành vết thương nhen
- Mình lớn rồi không phải con nít, cậu không cần phải bận tâm mấy chuyện đó đâu, cảm ơn đã quan tâm
- Ờ, lần sau đi xe cậu nhớ cẩn thận hơn nhen
- Biết rồi
---
Tại quán ba Apotoxin
- Sao rồi
- Dạ, em làm theo như lời chị dặn rồi ạ
- Kết quả
- Em đạp nó ngã xuống chắc ít nhất cũng gãy tay gãy chân gì đó
- Thôi zậy là được rồi, bước đầu xem như đã thành công
- Đây là phần thưởng cho hai tụi mầy- Vừa nói ả vừa rút hai phong bì đặt lên bàn
- Dạ, cảm ơn chị hai
- Thôi, tao cần yên tĩnh chút tụi bây biến đi
- Dạ
---
Sáng nay Phương đón taxi đi học, tới trường vừa bước xuống xe đi được vài bước:
- Chị Phương, tay chị sao zậy- Tụi đàn em thấy Phương đến trường với cánh tay băng bó ngạc nhiên hỏi
- Không có gì, chỉ bị té xe chút thôi
- May là chị không sao
- Uhm, thôi vào lớp nào
Phương đi trước, vẫn dáng vẻ, vẫn ánh mắt lạnh lùng khi người khác nhìn vào, nhưng đối với người thân, bạn bè, tụi đàn em thì cô lại khác
- Em xách cặp giùm chị vào lớp trước nhen. Chị đi vệ sinh chút- Phương quay sang bảo một tên đàn em
- Vâng
Trong khi đó, đứng trên lầu, Thy hướng ánh mắt xuống sân trường dõi theo Phương từng bước chân, ả suy tính lại kế hoạch
- Chị hai hình như tay nó bị gãy kìa- Vừa nói tên đàn em vừa đưa tay chỉ về phía dưới sân trường
- Ừ, bây giờ mầy tìm cách gởi cái này cho nó, nhớ lựa lúc nó đi một mình để tránh sự chú ý
- Cái gì vậy chị
- Cứ gởi đi, chút tao sẽ nói
- Vâng
Phương vừa bước vào phòng vệ sinh thì đột nhiên một mảnh giấy được quấn tròn quay thân bút bay vèo ngay trước mặt, bên ngoài có dòng chữ đỏ nổi bậc "gởi chị Phương". Không ngần ngại Phương mở ra xem, đôi mày chợt nhíu lại nhưng rất nhanh vội dãn ra. Bước ra khỏi phòng vệ sinh hướng ánh mắt xa xăm khẽ gật đầu nhẹ như đã quyết dịnh điều gì Phương nhẹ nhàng bước về lớp.
Mà rốt cục mảnh giấy Phương nhận có phải là thư thách đấu hay một lời đe dọa hay một điều gì khác, chẳng ai biết ngoại trừ cô và người viết mảnh giấy đó.
Vừa học Phương vừa nghĩ tới mảnh giấy đó, cô đoán được ai gởi rồi, mục đích cô cũng đã biết trước nhưng cô có dự cảm chẳng lành, nhưng với thân phận là chị hai của trường cô không cho phép mình sợ bất kì điều gì, nếu không chấp nhận cô nào còn mặt mũi nhìn mặt đàn em nữa vì vậy cô đồng ý một mình một mạng tay không ra gặp Thy ở giờ giải lao. Và Thy đã đoán trước điều này nên ả biết trước Phương sẽ đồng ý ngay thôi vì vậy kế hoạch đã được ả triển khai bước tiếp theo.
Tại lớp 11A1
Trung quyết định hôm nay sẽ nói rõ lòng mình bấy lâu nay, cậu vẫn monh Băng quay về dù cậu biết giờ Băng đã có người khác.
Reng! Reng! Reng!
Tiếng chuông vẫn đều thường lệ vang lên báo hiệu giờ giải lao
Đến giờ hẹn Phương lặng lẽ một mình ra sau trường. Nhưng chưa kịp đến nơi cô đã bị vài tên nấp sẵn lấy khăn có thấm thuốc mê đập vào mũi miệng, rồi bọn chúng ghì mạnh cô xuống đất. Phương không ngừng giãy giụa nhưng thuốc đã dần dần ngấm làm cô bất tỉnh nhanh chóng. Phương đã tính trước mọi chuyện nhưng cô không ngờ ả đã ra tay ngay lúc cô không thể ngờ nhất.
- Đây chị hai, tóm được rồi
- Khiên lên xe mau
- Đi nào
Trung thấy Băng lại định rủ hắn đi căn tin như mọi ngày nên vội nói khẽ vào tai Băng:
- Mình có chuyện muốn nói với cậu, đi theo mình, chỉ một lát thôi
Băng như mọi ngày vẫn im lặng nhưng khác với mọi ngày hôm nay cô lại gật đầu đồng ý bởi cô cũng muốn nói rõ tất cả mọi chuyện, cô không muốn để Trung mãi nuôi hy vọng ảo tưởng như thế nữa.
Để tránh hiểu lầm từ hắn cô bảo Trung đi trước đi, cô sẽ ra sau.
- Có chuyện gì nói thẳng đi- Vừa bước tới phía cuối hành lang Băng cất tiếng
- Uhm, mình nói luôn mình muốn cậu quay về bên mình, thời gian qua mình mới nhận ra rằng trái tim mình không dành cho một ai khác ngoài cậu, mình chuyển trường cũng vì cậu, cậu có thể cho mình cơ hội không dù chỉ một phần trăm thôi mình sẽ cố gắng, xin cậu đấy, mình không thể mãi tiếp tục sống mà thiếu cậu được, cậu có biết mình rất nhớ cậu không…
- Đủ rồi, ừ cậu có biết tôi rất yêu cậu không, ngày đêm tôi nhớ đến cậu, ngay cả trong giấc mơ cậu lại hiện về trong tâm trí tôi, tôi xem cậu là tất cả, cậu là tương lai của tôi
Hồi nãy Băng đi ra ngoài, hắn thấy vậy đi theo định rủ cô xuống căn tin, nào ngờ chân hắn đưa hắn đến nơi mà hắn không nên đến để rồi hắn đã nghe cuộc nói chuyện giữa Băng và Trung. Hắn như không tin vào tai mình, đó là những lời thật lòng từ miệng người bạn gái hắn ư, hắn bỏ chạy đôi môi cắn chặt, tay chân hắn khẽ run từng đợt, hắn cảm thấy rất tức ngực.
Nhưng giá như hắn can đảm đứng đó thêm vài giây nữa thôi thì mọi chuyện đã không như hắn nghĩ, hắn chạy đi khi Băng vẫn chưa nói hết:
- Đúng, đó là những suy nghĩ, cảm xúc, kì vọng của tôi nhưng… những điều đó đã mãi mãi thuộc về quá khứ, một quá khứ tôi đã cố quên nhưng nó lại cứ hiện về mỗi ngày bóp nát trái tim tôi. Ngày chia ly tôi mong cậu đừng đi, tôi xin cậu hãy nghĩ lại nhưng cậu đã làm gì nào, giờ tim tôi vừa lành vết thương cậu lại muốn tôi quay về ư, cậu xem tôi là gì mà muốn đi là đi muốn về là về, giờ thì tôi không còn tình cảm gì với cậu dù chỉ một chút. Tôi mong cậu từ nay trở về sau đừng bao giờ làm phiền tôi nữa, giờ tôi đã có người khác chắc cậu đã biết rồi
- Người đó liệu có mang hạnh phúc đến cho cậu
- Tôi tin vậy
- Được, nếu vậy mình chúc cậu hạnh phúc và mình sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa và mình cũng thành thật xin lỗi những đau khổ mình gây ra cho cậu thời gian đã qua
- Thôi đã là quá khứ rồi nhắc lại ích gì
- Chúng ta vẫn là bạn chứ
- Nếu cậu muốn như vậy thì được thôi
- Và cậu hãy cười nhiều lên đừng làm mặt lạnh như vậy được nữa nhen
Băng không trả lời, cô lại im lặng nở nụ cười nhẹ thở phào nhẹ nhõm
Hắn chạy, chạy ra sau trường nhưng đột nhiên
- Uỵch!- Hắn mắt nhắm mắt mớ cắm đầu chạy nên đã đâm vào một người
Khẽ nhăn mặt, phủi quần áo đứng dậy hắn đảo mắt tìm nạn nhân xấu số vừa rồi
- Á, là cậu à- Hắn bất ngờ khi người đó không ai khác chính là Như
- Sao, sao cậu..- Hắn ấp úng
- Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi thế hả- Như nhăn mặt cũng vừa phủi quần áo vừa đứng dậy
- Mình xin lỗi, cậu không sao chứ
- Mà thôi, mình cũng không sao
- Mà cậu ra chỗ này làm gì vậy
- Mình hơi buồn, không biết chỗ nào chơi, nhớ lại chỗ này khá yên tĩnh nên ra đây hóng gió, à mà hồi nãy mình thấy một nhóm người học sinh trường này bắt một cô gái vội vàng chạy ra cổng sau trường rồi
- Hả, bắt cóc à, sao cậu không báo nhà trường
- Mình định chạy vào báo lại đụng phải cậu nè, mình mới học ở đây vài bữa nhưng mình thấy cô gái ấy rất quen, lúc nãy hình như mình thấy tay cô ấy băng bó thì phải
- Hả, chẳng lẽ là Phương
- Phương nào
- Bạn mình, là chị hai trường này
- À, đúng rồi, zậy mà mình không nhớ ra, hôm trước mấy đứa trong lớp có chỉ cho mình biết mặt Phương rồi, hèn gì mình thấy quen quen
Hắn không kịp nghe Như nói hết, hắn chạy vụt thật nhanh ra cổng sau nhưng bọn chúng đã đi mất rồi, chỉ còn lại những vệt bánh xe vẫn còn mới thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro