[1]
Ngày mưa luôn mang lại cho Shunichi cảm giác bình yên, nhưng hôm nay cậu không thể nào thả hồn vào tiếng mưa rơi lộp độp bên cửa sổ như thường lệ. Trước mặt là những trang vở ngổn ngang công thức và lý thuyết toán học, nhưng ánh mắt cậu không thể rời khỏi tin nhắn vừa nhận được từ Hirata. Tin nhắn ngắn ngủi chỉ có vài chữ, "Tối nay, cậu có thể đến nhà tôi không? Tôi cần cậu giúp giảng bài."
Trước đây, Hirata chưa từng nhờ cậu điều gì. Dù học cùng trường, nhưng họ không thân thiết. Shunichi vẫn còn nhớ lần đầu gặp Hirata ở sân trường. Anh luôn đi một mình, dáng vẻ lạnh lùng và tách biệt. Cậu cũng chẳng để ý nhiều, nhưng không thể phủ nhận rằng có điều gì đó ở Hirata cuốn hút người khác. Anh ta là kiểu người mà ai cũng biết, nhưng không ai thực sự hiểu.
Nhưng Shunichi lại là kiểu người dễ dàng bị ám ảnh. Bản thân cậu đã có thói quen sưu tầm búp bê từ nhỏ. Cậu yêu chúng, cảm giác như mỗi con búp bê đều chứa đựng một linh hồn, một câu chuyện riêng. Cậu thích cảm giác điều khiển thế giới của riêng mình qua những hình hài vô tri đó. Nhưng còn Hirata? Từ khi nào cậu bắt đầu bị ám ảnh bởi con người ấy?
Chiều hôm đó, Shunichi vẫn quyết định đi đến nhà Hirata. Mưa không ngừng rơi, và con đường nhỏ đến nhà anh ướt đẫm nước. Hirata sống ở khu nhà gần trường, chỉ cách vài con phố. Khi Shunichi đứng trước cánh cửa gỗ lớn, lòng cậu bất giác cảm thấy hồi hộp. Lý do gì đã khiến Hirata chọn cậu? Hay đó chỉ đơn thuần là lời nhờ vả thông thường? Dẫu sao, cậu cũng không muốn từ chối.
Khi cánh cửa bật mở, Hirata hiện ra trong dáng vẻ quen thuộc, cao lớn và lặng lẽ. "Cậu đến rồi," giọng anh vang lên, không biểu lộ cảm xúc. "Vào đi."
Shunichi bước vào trong, căn nhà ấm áp và có mùi gỗ thơm thoang thoảng. Ánh đèn dịu nhẹ hắt lên những bức tường khiến mọi thứ trở nên thật bình yên. Shunichi cảm thấy như đang bước vào một không gian riêng tư mà hiếm ai được tiếp cận. Hirata dẫn cậu vào phòng học, một căn phòng nhỏ với bàn học đơn giản và vài quyển sách nằm vương vãi trên bàn.
Họ ngồi xuống đối diện nhau, Hirata im lặng trong khi Shunichi bắt đầu lật giở sách và giải thích những bài tập toán khó. Nhưng dù cố tập trung vào những con số, Shunichi vẫn cảm nhận được ánh mắt của Hirata đang theo dõi cậu. Sự tĩnh lặng giữa họ không hề dễ chịu như mong đợi. Ánh mắt ấy khiến không gian dường như ngày càng nặng nề hơn.
Một lúc sau, Shunichi không thể chịu đựng nổi nữa, cậu ngước lên nhìn Hirata. Đôi mắt anh sâu thẳm, như đang ẩn giấu điều gì đó mà cậu không thể hiểu. Nhưng thay vì sợ hãi, Shunichi lại thấy mình bị hút vào, như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
"Hirata, anh đang nghĩ gì vậy?" Shunichi không kìm được mà hỏi.
Hirata khẽ cười, một nụ cười vừa lạnh lùng vừa dịu dàng. "Cậu muốn biết sao?"
Shunichi bối rối. Cậu đến đây để giảng bài, nhưng dường như Hirata không quan tâm đến điều đó. Ánh mắt anh, giọng nói của anh, tất cả đều đang hướng về một thứ khác, một thứ mà Shunichi không thể tránh né được.
"Tôi đã quan sát cậu từ lâu rồi, Shunichi. Cậu có biết không?" Hirata bất chợt nói, giọng anh trầm ấm nhưng lại có chút gì đó khắc nghiệt.
Shunichi khẽ giật mình. "Tại sao lại là tôi?"
Hirata không trả lời ngay. Anh đứng dậy, đi vòng qua bàn và đứng trước mặt cậu, cúi xuống để mặt họ gần sát nhau. Ánh sáng mờ ảo trong phòng khiến mọi thứ trở nên mông lung, chỉ còn lại đôi mắt của Hirata như thôi miên cậu.
"Tôi không biết nữa," Hirata thì thầm. "Có lẽ vì cậu khác biệt, giống như tôi. Cậu có những thứ cậu ám ảnh, còn tôi... tôi lại ám ảnh bởi cậu."
Shunichi không biết phải đáp lại thế nào. Cảm giác mơ hồ của cậu dần trở nên rõ ràng hơn. Hirata đang nói về điều gì đó sâu xa hơn việc học hành. Anh không đơn thuần chỉ muốn cậu giảng bài.
Hirata khẽ nhấc cằm Shunichi lên, và trước khi cậu kịp phản ứng, môi anh đã áp lên môi cậu. Đó không phải là một nụ hôn thô bạo, mà dịu dàng đến bất ngờ. Shunichi sững sờ, cơ thể cậu cứng đờ trong vài giây đầu, nhưng rồi lại bị cuốn vào cảm giác mềm mại, ấm áp ấy. Một làn sóng cảm xúc trào dâng, lấn át mọi suy nghĩ trong đầu cậu.
Hirata dừng lại, ánh mắt nhìn Shunichi vẫn không rời, nhưng lần này trong đôi mắt ấy hiện rõ sự khao khát. "Tôi không cần cậu giảng bài. Tôi chỉ cần cậu."
Câu nói ấy khiến tim Shunichi đập loạn nhịp. Hirata tiến tới gần hơn, vòng tay ôm lấy cậu, kéo cậu sát vào ngực mình. Hơi thở ấm áp của Hirata phả nhẹ lên tai Shunichi. Cậu cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, nhưng cùng lúc đó, một luồng nhiệt nóng bỏng chạy dọc cơ thể.
"Hirata, chuyện này... không đúng," Shunichi thì thầm, nhưng giọng nói cậu yếu ớt và run rẩy.
"Không có gì là sai cả," Hirata đáp lại, đôi môi anh chạm nhẹ vào vành tai cậu. Anh khẽ gặm nhấm, như đang tận hưởng từng khoảnh khắc. "Chỉ có điều cậu không nhận ra mà thôi."
Shunichi nhắm mắt lại, cảm nhận từng nhịp thở của Hirata, từng cái chạm trên da thịt. Cậu không thể phủ nhận được cảm giác này nữa. Đây không phải là sai lầm, đây là điều cậu đã luôn khao khát, dù bản thân chưa bao giờ dám thừa nhận.
Cả hai không còn để tâm đến thời gian hay không gian xung quanh. Cơ thể họ hoà quyện vào nhau, từng cử chỉ, từng cái ôm đều tràn đầy sự đam mê mãnh liệt. Hirata không ngừng khám phá cơ thể Shunichi, từng nụ hôn, từng cái chạm nhẹ như đang khắc sâu vào linh hồn cậu.
Sau một hồi đắm chìm trong những xúc cảm mãnh liệt, họ nằm cạnh nhau trong im lặng. Hơi thở của Hirata dần trở nên đều đặn, và cánh tay anh vẫn vòng chặt qua người Shunichi, như thể anh sợ cậu sẽ tan biến mất nếu anh buông ra.
Giây phút ấy, bầu không khí chợt trở nên khác biệt. Shunichi nuốt nước bọt, vẻ mặt bối rối. "Cậu không muốn học nữa sao?" cậu hỏi, nhưng Hirata không trả lời. Anh chỉ lặng lẽ kéo Shunichi lại gần hơn, cho đến khi môi họ chỉ còn cách nhau một khoảng rất nhỏ
Rồi, như không thể kìm nén thêm nữa, Hirata tiến tới, chạm môi mình vào môi Shunichi. Đó là một nụ hôn ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy mãnh liệt. Mọi cảm xúc mà họ giữ kín bấy lâu nay bùng nổ, như những ngôi sao sáng rực trên bầu trời đêm.
Khi họ tách ra, cả hai đều thở hổn hển, ánh mắt nhìn nhau đầy ngập tràn cảm xúc. Hirata khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng anh tràn đầy những điều chưa nói.
Shunichi nhắm mắt, để bản thân chìm đắm trong sự ấm áp và an toàn mà Hirata mang lại. Đây không phải là một sự ám ảnh vô nghĩa, mà là thứ gì đó lớn lao hơn. Một thứ mà cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy ở Hirata.
Trong giây phút yên lặng ấy, Hirata khẽ thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn. "Tôi yêu cậu, Shunichi. Tôi không thể sống thiếu cậu."
Shunichi mở mắt, nhìn lên Hirata. Anh không thể nói dối, không phải lúc này. "Tôi cũng yêu anh," Shunichi đáp lại, trái tim cậu như nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Hirata mỉm cười, đôi mắt anh sáng lên dưới ánh đèn mờ nhạt. "Vậy thì, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, từ nay và mãi mãi."
Ngoài trời, cơn mưa dần tạnh, để lại không gian tĩnh lặng trong lòng thành phố. Nhưng bên trong căn phòng nhỏ, trái tim của hai con người đã hòa quyện với nhau, vượt qua mọi ám ảnh và đơn độc để tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro