Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5.


Thăng hoa vốn chỉ là một giấc mộng, đẹp đẽ mà hão huyền.

Những tưởng cơn đau đã nguội lạnh từ lâu.

JaeJoong nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú đang ở ngay bên cạnh, trong chốc lát dường như không còn biết mình đang ở đâu. Sóng mũi thẳng tắp, đôi môi dày quyến rũ, còn có cả đôi mắt đang nhắm lại, lông mi cong dài tựa như hai cái quạt nhỏ. Phải mất một lúc lâu cậu mới biết mình đang nằm trong vòng tay của người con trai này...

Đúng lúc đó, YoonHo chậm rãi mở mắt ra, vừa vặn nhìn thẳng vào mắt JaeJoong.

Cậu bắt đầu luống cuống tay chân, theo phản xạ có điều kiện mà đẩy YoonHo ra, kết quả không những YoonHo không xích ra mà chính mình lại bị té xuống đất. Đối mặt với chuyện đột ngột như thế này, cả hai người cùng ngồi ngốc ra, không ai nói gì, cũng không biết phải làm gì.

"Hahaha!" YoonHo bỗng nhiên cười phá lên.

JaeJoong không khỏi đỏ mặt, xấu hổ mãi chẳng nói nên lời, cậu lập tức đứng bật dậy.

"Tôi... sao thế hả?"

"Tôi cũng không biết tại sao cậu lại leo lên giường đâu nhé." Trong giọng điệu còn mang ý cười "Có lẽ nửa đêm cậu đi WC rồi quên mất sự hiện diện của tôi mà leo lên giường đấy."

"Sao có thể quên được chứ?" JaeJoong không khỏi ngạc nhiên.

"Không thể... quên sao?" YoonHo nghe thế cũng mở to mắt nhìn JaeJoong.

"... Tôi đi rửa mặt trước." JaeJoong trốn tránh chạy vọt vào toilet.

Chuyện sáng nay rốt cuộc là sao thế này?

Chết tiệt, trả lại cuộc sống yên bình cho tôi!

"Eh... Nghe này, cậu phải tránh xa cái tên Park YooChun ra một chút, cậu ta không có gì tốt đẹp đâu." Trên đường đi học, YoonHo không đầu không đuôi nói chuyện với JaeJoong.

Từ ngày sống cùng với JaeJoong, anh không còn đi xe mô tô nữa.

"Đây chỉ là ý kiến của cá nhân cậu mà thôi." JaeJoong nhẹ nhàng nói "Tôi cảm thấy cậu ta thật sự rất tốt."

"Im đi! Cậu bị ngốc sao?" YoonHo lập tức phát hỏa.

"Cái...?" JaeJoong kinh ngạc.

"Tên đó đen tối lắm đấy, Kim JaeJoong cậu mà cũng có ngày đổ vì cái kiểu cười lẳng lơ lừa tình giết chết hàng trăm người kia? Có rẻ mạt quá không vậy?" YoonHo tức giận giữ chặt cánh tay của JaeJoong.

Mặt cậu trắng bệch, hít một hơi thật sâu cố giữ vững bình tĩnh.

"Cậu có tư cách gì mà tôi phải nghe lời cậu? Các cậu có chuyện gì với nhau tôi mặc kệ, tóm lại... đừng kéo tôi vào là được!" JaeJoong hung hăng hất tay anh ra, bước nhanh về phía trước.

Đồ thần kinh, làm gì mà mặt biến sắc còn nhanh hơn trở bàn tay thế?! JaeJong tức xanh mặt bước vào lớp.

"Chào." YooChun đã đến từ lúc nào vui vẻ chào hỏi cậu.

"Chào." JaeJoong cũng đáp trả nhưng sắc mặt có vẻ không tốt lắm.

"Cái kia..." YooChun ấp a ấp úng mở miệng.

"Ừ?"

"YoonHo anh ta... À không, bạn Jung YoonHo bây giờ đang ở nhà của cậu sao?" YooChun hỏi.

"Ừ, đúng thế, cho nên cậu mau mau mang cậu ta về đi!" JaeJoong lạnh lùng nói, cậu vì chuyện lúc nãy vẫn còn tức, nay lại nhắc tới chuyện này càng tức hơn.

YooChun sửng sốt, sau đó cười giễu cợt "Nếu anh ta chịu theo tớ về thì tốt rồi..." Nhìn là thấy nói với JaeJoong nhưng hắn lại lầm bà lầm lầm bầm cứ như đang nói một mình vậy.

JaeJoong liếc mắt với YooChun một cái, không trả lời. Cậu chưa bao giờ truy hỏi chuyện của người khác, trực giác mách bảo cậu rằng việc này không phải chuyện của cậu để mà xen vào.

"Cho nên mong cậu sẽ chấp nhận để anh ta sống lại vài ngày nữa..." Ánh mắt YooChun đầy vẻ có lỗi, hắn cũng biết cá tính của YoonHo "Nhất định phải làm phiền cậu nữa rồi."

"Không phải là phiền phức bình thường đâu..." JaeJoong nhịn không được tức giận nói.

"Cái đó..." YooChun hơi khó xử "Đúng rồi, tớ có thể cung cấp thêm tiền chi tiêu cho cậu..."

"Xin thưa là không cần!" Rõ ràng cậu biết YooChun sẽ nói những lời "phiền toái" kiểu này, nhưng thật sự với mấy lời như vậy, JaeJoong chịu không nổi!

"Xin lỗi... tớ không cố ý."YooChun biết mình nói sai, lập tức giải thích.

JaeJoong không nói câu nào, sao cậu lại bực bội vì một chuyện không đâu thế này, đều tại cái tên kia hết!

"Cậu ta cũng không phải phiền toái do cậu gây ra, cho dù có phải trả tiền thì cũng không phải là cậu, huống chi tôi cũng chẳng thích chuyện này."

YooChun sửng sốt, sao hắn lại không biết những chuyện này... Độc chiếm sao? Nhưng mà hình như hắn sai mất rồi.

...

"Kim JaeJoong, tới giờ thể dục rồi!" Nghe thấy âm thanh này, JaeJoong giật mình lấy lại hồn phách rồi phát hiện phòng học chỉ có mỗi mình cậu, tất cả mọi người đều rời đi rồi, chỉ mình cậu là chưa thay đồ đi tập mà thôi.

Cậu nhìn về phía YoonHo đang gọi cậu, rõ ràng là nhắc cậu nhưng xem ra lại không muốn đi tập thể dục chút nào.

JaeJoong đảo mắt, không để ý tới anh, tiêu sái bước về phía trước.

YoonHo nhìn theo bóng lưng JaeJoong, không khỏi thở dài, ít nhiều anh cũng biết hôm nay mình hơi quá, nhưng anh chắc chắn sẽ không giải thích đâu...

Đang nghĩ ngợi, JaeJoong bỗng dưng xuất hiện trước cửa lớp, bước qua anh mà đi vào chỗ ngồi của cậu, đem ra một đai đeo cổ tay, sau đó không nói lời nào bước ra ngoài, cũng không đoái hoài gì tới YoonHo.

Sao lại mang theo đai đeo cổ tay? Hôm nay làm gì có tiết bóng rổ mà đeo nó? Cho dù có cũng không cần thiết tới mức phải quay về lấy...

YoonHo nghi ngờ, bỗng dưng chạy vọt tới trước mặt JaeJoong, dưới ánh mắt kinh ngạc của cậu, nhấc tay kéo xoạt tay áo lên, một vết sẹo dài cứ như thế đập vào mắt anh. Vết sẹo dài trên làn da trắng nõn của cậu nhìn chướng mắt vô cùng, cứ như muốn người ta biết được sự có mặt của nó vậy.

JaeJoong lập tức rụt tay lại, thả ống áo xuống, tay kia bất giác chụp lấy cổ tay mình, một cảm giác nhục nhã tự dưng nổi lên.

YoonHo khiếp sợ nhìn vết sẹo tới nỗi không thể động đậy, anh không ngờ đó lại là đáp án...

"Kim JaeJoong..." YoonHo nhíu mày, theo bản năng đưa tay về phía cậu.

"Tránh ra! Tôi không biết!" JaeJoong gạt phắt tay của YoonHo, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cậu to tiếng với mình.

"Tránh ra!! Ai cho cậu tùy tiện đụng vào người tôi... Tránh ra..." Thanh âm dần nhỏ xuống.

YoonHo rõ ràng nhìn thấy đôi mắt to tròn của cậu đã nhòe nước, nhưng lại bướng bỉnh quyết không chịu rơi xuống. Nhìn cậu tức giận mà hai mắt đỏ hoe, cắn chặt môi dưới đến trắng bệch.

"JaeJoong..."

Cậu bước qua anh, chạy nhanh ra khỏi phòng học, thế nên không để ý rằng đây là lần đầu tiên YoonHo gọi tên cậu.

YoonHo cũng biết anh không nên đuổi theo cậu lúc này. JaeJoong là người bướng bỉnh và kiêu ngạo như thế nào, ngay từ lần đầu gặp mặt anh đã biết. Đáng lẽ anh không nên tùy tiện vạch xem vết sẹo mà cậu luôn che dấu ấy ...

JaeJoong khóc rồi...

Cậu thu mình trong một góc sân thượng, nước mắt bất giác lăn dài trên đôi gò má trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ.

Cậu vốn nghĩ mình đã quên rồi, vốn nghĩ mình đã không còn để ý tới nó nữa, vốn đã muốn bỏ qua hết mọi chuyện... Cậu cố gắng như thế, cố gắng biến mình trở nên vô hình trong mắt mọi người, cố biến bản thân trở nên quật cường, nói với chính mình không nên để ý tới mọi người xung quanh nữa...

Thế mà giờ thì sao?... Tại sao ngay lúc đó lại xuất hiện một Jung YoonHo luôn thích làm khó cậu... Vì sao cậu lại trốn tránh... Vì sao lại bắt đầu nhớ tới nó... Vì sao lại sợ hãi lúc anh thất kinh nhìn vào vết sẹo... Vì sao lại phải khóc...

Mày thật yếu đuối, quá yếu đuối rồi, Kim JaeJoong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro