2.
Bởi quá thấu hiểu nên chúng ta không ngừng làm tổn thương nhau.
Vì muốn níu kéo nên chúng ta cứ giam cầm nhau nơi này.
"Cùng lớp D với cậu, bạn học Jung YoonHo."
YoonHo thật sự không biết rằng trong lớp lại có một người như thế này tồn tại. JaeJoong rất ít khi lộ mặt là do không muốn người khác nhớ kỹ mặt mình. Còn anh bây giờ được nhìn kỹ thì bất đắc dĩ đã khắc sâu vẻ mặt cậu trong lòng.
Hiếm khi nào YoonHo ngồi trong lớp học mà không ngủ gà ngủ gật như ngày hôm nay nhưng anh bây giờ không nghe giảng mà ngồi suy nghĩ tùm lum. YoonHo bất giác quay đầu vế phía góc lớp, chỗ ngồi của Kim JaeJoong.
Đó là cái thể loại ăn mặc gì thế hả?! YoonHo cau mày. Anh bỗng thấy tóc mái cùng cặp kính của cậu chướng mắt cực kì.
Sao lại phải làm cái bộ dạng này thế... Cũng khó trách sao anh nhận không ra cậu, hoặc là nói, khó trách sao trước kia không một ai chú ý đến sự tồn tại của con người này.
Chính anh lúc này không hề biết rằng đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc quan tâm đến một thứ không hề liên quan gì tới mình.
Anh thật sự cảm thấy hứng thú với con người bướng bỉnh tên Kim JaeJoong này.
Nhận thức được điều này, anh bỗng dưng đứng lên, chẳng thèm quan tâm bây giờ là đang ở trong lớp, phải nói cho đúng rằng anh chưa bao giờ quan tâm tới chuyện này. Xem thường ánh mắt kinh ngạc của thầy giáo, lập tức bước đến trước mặt JaeJoong.
JaeJoong vốn chán ghét nổi bật nên không hề tưởng tượng được chuyện gì sắp xảy ra, lòng bất an vô cùng.
"Đem hết những thứ trên mặt cậu ra chỗ khác đi." Với giọng điệu bá đạo cứ như thể mình là trung tâm vũ trụ, anh lên tiếng.
"Ah?..."
YoonHo thừa dịp JaeJoong còn đang sững sờ không hiểu chuyện thì nhanh như chớp vươn tay đến trước mặt cậu, JaeJoong bất giác lùi về sau nhưng mắt kính trên mặt đã bị YoonHo lấy mất.
"Yah!! ... Trả lại cho tôi!" JaeJoong kích động đứng dậy cố lấy lại nhưng vì chiều cao không tương xứng khi YoonHo giơ cái mắt kính – vốn là vật ngụy trang của cậu – lên cao nên bất giác đỏ mặt "Cậu... thật quá đáng! Tuy tôi không tin tưởng cậu, nhưng... cậu không cần phải quá quắt như thế!"
Trước đây anh vốn thiếu tính nhẫn nại, nay còn bị người trước mặt cứ làm phiền muốn lấy lại cái mắt kính nên không khỏi phát hỏa, không chút suy nghĩ trực tiếp đem kính ném xuống đất, một cước nhấc chân dậm nó nát bét.
"....." Tất cả mọi người đều sốc, trừ vẻ mặt thản nhiên của YoonHo.
"Cậu..." JaeJoong không biết làm gì hơn ngoài đứng sững ngạc nhiên, tên này... rốt cuộc là như thế nào đây hả? Coi mình là trung tâm cũng phải có chừng có mực chứ?! Quả thật là hết nói nổi!
JaeJoong không thể cứ đứng ngốc ra trong lớp một giây một phút nào được nữa, thật sự đáng ghét quá đi mất! Sự phiền nhiễu của YoonHo, ánh mắt dõi theo cậu của mọi người trong lớp, đôi mắt thầm đồng ý của thầy giáo, tất cả mọi thứ của cái lớp học này nữa... tất cả đều làm cậu chán ghét!
Cậu hướng tới cửa phòng mà chạy ra, ngay lúc cậu sắp ra tới cửa lớp thì nghe thấy giọng nói châm chọc của YoonHo:
"Đồ nhát gan."
Ngay sau chuyện đấy ba ngày, JaeJoong không hề tới trường, sáng nào cậu cũng chui vào đống chăn không chịu thức dậy.
Đơn giản là nghỉ học thôi mà, cậu nghĩ.
Tuy đã hứa với người ấy sẽ chuyên tâm học hành nhưng nếu cứ sống như thế kia thật không thoải mái chút nào, còn chưa tính tới cái áp lực muốn che đậy bản thân nữa chứ, cho dù cậu muốn vứt bỏ tất cả thì người kia nhất định cũng sẽ không tha thứ cho cậu.
JaeJoong đang nghĩ ngợi thì bên dưới lầu nhà trọ truyền đến một thanh âm tới mười phần là gọi cậu:
"Kim JaeJoong!!!"
"Hả?!!!" JaeJoong trong ổ chăn nhảy dựng lên, đó là tiếng của Jung YoonHo mà!
"Kim JaeJoong!!!"
Vì sợ phá làng phá xóm nên cậu lập tức vọt ra cửa sổ, quả nhiên trông thấy YoonHo đang cầm mũ bảo hiểm ngồi trên xe mô tô, đưa đôi mắt nhỏ híp lại ngước lên cửa sổ.
"Cậu... cậu điên rồi?! Gọi cái gì mà gọi hả?!" JaeJoong không ngừng quát mắng. Sau đó không thèm thay quần áo, mặc nguyên bộ đồ ngủ chạy xuống dưới nhà, đem cái tên mới sáng sớm đã quấy rầy người khác kéo lên lầu.
Bỗng YoonHo nở nụ cười, cậu không hiểu tại sao anh lại cười nhưng nhìn thấy khuôn mặt khi cười của YoonHo lại nghĩ:
Thì ra Jung YoonHo này cũng có nụ cười ngây thơ như thế...
"Nhìn người cậu kìa... Đùa thật à. Xem ra cậu thật sự không muốn làm người khác chú ý." YoonHo vừa cười vừa nói, trong lòng cứ nghĩ tới cái dáng người lúc nãy mang dép lê, mặc quần áo ngủ cùng đầu tóc rối bù lao xuống nhà chặn tiếng kêu của anh.
"Cậu tới đây làm gì?" JaeJoong không thèm để ý tới câu đánh giá vừa rồi của anh, cũng lười hỏi sao anh lại biết chỗ này, cậu cũng chẳng muốn giấu nơi này thành bí mật riêng làm gì nên trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
"Sao lại không đi học? Cậu..." YoonHo dừng một chút "Không muốn nói là bởi vì tôi đúng không?"
"Con người cậu sao cứ thích dùng vấn đề của mình trả lời cho vấn đề của người khác thế?" JaeJoong cau mày, vừa nói vừa kéo YoonHo vào cửa.
YoonHo đánh giá căn phòng trọ nhỏ này, chỉ có một phòng trong, hẳn đấy là phòng ngủ của JaeJoong, bên ngoài là hai cái ghế sô pha có thể nơi đấy dùng làm nơi để tiếp khách. Rõ ràng rồi, nơi này chỉ có một người ở mà thôi.
"Thật nhỏ quá." Anh nhìn quanh bốn phía, sau đó thu hồi tầm mắt trước mặt cậu "Trả lời vấn đề của tôi mau."
"Không phải do cậu, tôi vốn rất ghét trường học, cậu chỉ là một tai nạn đáng giận để tôi có cơ hội nghỉ thôi." JaeJoong nghĩ tới cái ngày đó mà tự cảm thấy mình thật giỏi bởi có thể bình tâm mà nói chuyện với cái người gây hại này, nhưng nhịn không được cũng buông vài lời châm chọc.
"Tôi nghĩ cũng chỉ bởi cậu nhát gan quá thôi."
JaeJoong cảm thấy một sợi dây thần kinh kiềm chế trong người đã bị cắt đứt, cậu nhịn không được nữa rồi.
"Cậu còn không để yên chuyện đó được sao?! Đầu tiên là hát rong, sau đó là nhát gan, có nghĩa lý lắm sao?! Thế nghĩa lý đó là gì thế hả?!"
YoonHo nhìn vẻ mặt sắp bùng nổ vì tức giận của cậu nay đã ửng đỏ, một lúc sau mới nói:
"Sao lại tức giận thế? Là bởi vì nói trúng tim đen..."
"Liên quan gì tới cậu? Lo tốt cho mình trước đi, cậu thì thế nào, trừ cái bối cảnh gia đình cậu cùng với vẻ bề ngoài, còn những thứ khác đều là của cậu sao? Cậu cho rằng mọi người sợ cậu vì cậu là Jung YoonHo sao? Cái mà bọn họ sợ chính là chỗ dựa vững chắc đằng sau cậu thì có! Cái loại như cậu thì, thật đáng buồn, bởi cậu không có cái tư cách mà giáo huấn người khác đâu nhé! Cậu... Ôi!" Lời còn chưa nói hết đã bị YoonHo túm lấy cổ áo, ép sát vào bức tường lạnh như băng. Khuôn mặt YoonHo giờ đây đã bị bao phủ hoàn toàn bởi mây mù của sự tức giận, nhếch môi, đưa tay nắm lấy cái cằm hoàn mỹ của cậu rồi áp sát mặt vào đấy, ánh mắt anh bây giờ tưởng chừng như có thể bắn ra lửa, nhìn chằm chằm vào JaeJoong.
"Cậu hẳn là biết mình nên nói cái gì, không nên nói cái gì và có những thứ không bao giờ được mở miệng." YoonHo gằn từng chữ cố chịu đựng chậm rãi nói, phả hơi thở lạnh lùng lên mặt cậu, "Đừng để tôi nghe những lời này lần thứ hai, hiểu chứ?"
JaeJoong không những không giận mà còn nở nụ cười, tuy cả cơ thể bị anh ép sát vào tường không thể nhúc nhích gì được nhưng cậu cũng không vì thế mà sợ hãi.
"Sao lại giận thế kia? Là bởi vì bị nói trúng tim đen rồi phải không..." Cậu đem lời YoonHo nói vừa rồi để châm chọc anh và cũng giúp anh hoàn thành câu nói còn bỏ dở lúc nãy.
YoonHo bỗng dưng tăng sức lực, cằm cậu truyền tới một trận đau đớn, toàn thân dần cứng ngắc nhưng cậu vẫn bướng bỉnh ngay cả cau mày hay nhăn mặt cũng không, dù có cái cảm giác cằm mình sắp bị bóp đến gãy vụn. Lòng tự trọng của cậu ngay giờ phút này không cho phép cậu yếu thế.
YoonHo nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn mà người con gái nào cũng phải ghen tị nay vì đau đớn mà dần ửng hồng làm người khác mê người, bỗng dưng đôi mắt trở nên vô thần, lực đạo nơi bàn tay cũng dần lỏng ra.
Sau đấy anh rời JaeJoong đứng ở một khoảng xa, thả cậu ra khỏi bức tường, đem lại tự do cho cậu.
"... Ngày mai đi học đi, không thì tôi hét gọi cậu cho cả khu nhà trọ này nghe tới tận trưa luôn đấy." Nói xong YoonHo xoay người rời đi.
JaeJoong bị lời nói của YoonHo làm cho hồ đồ, ngay giây trước đang tức giận muốn bùng nổ nhưng sao giây sau lại trở nên bình thường thế kia. Xem ra, ngày mai... vẫn phải đến trường rồi.
Chết tiệt... con người này, sao lại xuất hiện để làm rối loạn cuộc sống của cậu thế. JaeJoong chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro