1.
Tớ nghĩ, ngay lúc tớ rời xa cậu cũng chính là lúc tớ gần cậu hơn.
Cho nên cậu không cần phải nói cậu cần tớ vì không muốn tớ rời xa cậu.
YoonHo cùng mấy người bạn cao trung bước vào một quán bar tên Locus, nói là bạn học thế thôi chứ trong mắt anh, bọn người này còn không đáng một đồng, nhiều nhất cũng chỉ là bọn người hầu vứt xó trong nhà anh thôi.
"Đây là nơi mà các cậu nói?" YoonHo khẽ nhếch khóe môi châm chọc, cho dù chỉ là cười nhạt nhưng cũng đầy vẻ khinh thường.
Nơi đây là một căn nhà được coi như một quán bar nhỏ, không tính đến cách bày trí sạch sẽ, không tính đến những đồ vật đẹp lộng lẫy được trưng diện, thoạt nhìn chỉ thấy những thứ đồ uống nhẹ được bày biện khá nhiều.
"Nhưng bà chủ thì rất là tuyệt đấy nha~" một người con trai trong đám vừa cười vừa giải thích, sau đó liền đảo mắt nhìn xong quanh "Cơ mà chắc sẽ không xuất hiện đâu."
"A?..." YoonHo thu lại biểu tình trên khuôn mặt "Được, tôi phải nhìn xem tốt đến cỡ nào, nếu không..." Giọng YoonHo bỗng dưng trầm lại. Bạn anh đứng xung quanh không nhịn nổi mà đổ cả mồ hôi lạnh, YoonHo thì ngược lại, giọng anh bình thản tựa như đang bàn luận chuyện thời tiết nhưng uy lực của nó thì đến mười phần là uy hiếp "Phải xem các cậu đẹp cỡ nào..."
Nói xong, YoonHo ngồi xuống gọi một ly cocktail.
Chỉ chốc lát sau, từ sau quầy bar bước ra một cô gái xinh đẹp, lúc xoay người nhìn lại có thể thấy cô là một phụ nữ đã ba mươi, phong thái yểu điệu, dáng người thướt tha, qua nhiên là một mỹ nữ. Tuổi tác của cô, cũng tạm được xem là nằm trong phạm vi săn đuổi của YoonHo, nhưng anh chưa bao giờ phải chủ động tìm đến phụ nữ, hơn nữa anh cũng chẳng cảm thấy đủ hứng thú tới nỗi phải chủ động mà lao tới bên cô, cho nên chỉ đơn giản là ngắm nhìn mà thôi.
"Thế nào? Không tồi chứ?" Người lúc nãy nói chuyện với anh hỏi, vừa đưa mắt nhìn bà chủ ở đây.
"Bình thường." YoonHo nói xong thu lại tầm mắt.
"Oh, mỹ nhân!" Người con trai bên cạnh nhìn sang nơi khác bỗng dưng cả kinh kêu lên.
YoonHo quay đầu nhìn về phía người kia đang xem, khuôn mặt đẹp tuyệt cùng đôi gò má cao ửng hồng cứ như thế đập vào mắt anh.
Kim JaeJoong đã một thời gian không vào Locus, mỗi lần hết tiền cậu đều phải vào đây làm việc, bà chủ ở đây xem cậu như là người quen có ý tốt giúp cậu kiếm thêm tiền thu nhập, nhưng cậu là người không thích bầu không khí ở quán bar, chỉ khi vạn bất đắc dĩ mới bước vào đây mà thôi.
"Cậu đến rồi à~" Bà chủ thấy cậu thì tươi cười đón tiếp "Lâu rồi không gặp..."
Vâng, chào chị HeeJye." JaeJoong cúi đầu đáp lễ.
"Chuẩn bị nhanh lên một chút nào." Nói xong, HeeJye vỗ vai JaeJoong.
"Vâng."
Chẳng bao lâu, JaeJoong xuất hiện trên sân khấu, dưới khán đài bắt đầu có vài lão già reo hò.
JaeJoong không giới thiệu mình, chỉ nhẹ nhàng bước tới cầm lấy micro, hơi điều chỉnh một chút sau đó trực tiếp cất giọng hát, dưới khán đài bắt đầu chìm vào yên lặng.
Giọng hát ấy, tựa như âm thanh của thiên nhiên.
Quán bar vốn nào nhiệt nay ngoại trừ tiếng hát của cậu thì không còn âm thanh nào khác nữa. Đến lúc hát xong, cậu vẫn cứ lạnh lùng như thế cúi chào rồi đi xuống phía sau.
Như đã đoán trước hành động của cậu, dưới khán đài bỗng dưng lại ồn ào náo nhiệt trở lại. Lời yêu cầu "Hát lại lần nữa! Lần nữa!" vang lên rộn rã.
Nhưng JaeJoong vì không thích nơi đây nên vừa hát xong liền nhận tiền của bà chủ mà rời đi luôn.
Đúng lúc cậu muốn rời khỏi Locus thì có một thân ảnh đột nhiên lao ra, cùng lúc đó là giọng hét kêu to của mấy người bạn YoonHo "Người đẹp à!"
"Người đẹp, hát một lần nữa đi nào." Hắn ta cười khinh khỉnh áp sát vào mặt JaeJoong.
"Thật xin lỗi, cho tôi qua." JaeJoong né ra.
"Đừng gấp thế chứ, một lần nữa thôi mà~~" nói xong còn mò vào túi lấy ra một sấp tiền trêu ngươi cậu.
"Tránh ra! Tôi không phải là người hát rong..." Lời cuối còn chưa kịp nói hết đã thấy một nắm đấm giáng thẳng vào khuôn mặt buồn nôn kia. JaeJoong theo cánh tay nhìn về mặt người ấy, đó là một khuôn mặt điển trai tươi sáng, tai xỏ hai lỗ đeo khuyên sáng lấp lánh, biểu tình của khuôn mặt anh làm người khác không tài nào đoán nổi giờ đây anh nghĩ gì.
Cậu biết người con trai này!
"Đừng hiểu lầm, tôi không phải vì cậu, tôi chỉ khinh thường những hành vi thế này mà thôi." YoonHo lạnh lùng nhìn về đôi gò má trắng nõn của cậu "Còn nữa, cậu không phải là hát rong thì là gì thế? Tôi nhìn mãi mà cũng không ra cậu và mấy tên hát rong khác nhau như thế nào?"
Lời nói tàn nhẫn của anh làm cho mặt JaeJoong trắng bệch không cãi lại được câu nào.
YoonHo liếc mắt nhìn cậu một cái, cầm lấy cái áo khoác ở ghế rồi rời khỏi quán bar không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Cậu biết anh, anh là Jung YoonHo. Nhưng Jung YoonHo không biết cậu, và anh sẽ mãi không biết cậu dù... họ là bạn học của nhau.
YoonHo là nhân vật quan trọng trong trường, không chỉ vì vẻ đẹp trai bên ngoài mà còn vì gia thế vô cùng thần bí và tính cách ngang ngược, cao ngạo. Trong quá khứ, người ta nói rằng, chỉ cần ai làm cho anh khó chịu là hộ khẩu của người đó dễ dàng mất tích khỏi thành phố. Anh không có người bạn nào cả, cũng chẳng thèm có một người bạn, người trong lớp tới tám chín phần là anh không hề biết và nhớ tên, anh thích một mình đơn độc sống trong thế giới của chính mình nhưng những kẻ nịnh nọt cứ như ruồi bọ mà bám theo anh.
Tuy nhiên, nói về đơn độc, anh và Kim JaeJoong rất giống nhau. Cậu không thích diện mạo của chính mình bởi vì nó, cái vẻ đẹp còn hơn cả con gái, luôn khiến cậu bị chọc phá vô cùng phiền toái, đặc biệt là trong cái trường rồng rắn loạn xạ như thế này. Vì thế mỗi ngày, khi tới trường, cậu thường đội mũ che gần hết cả khuôn mặt cùng cặp mắt kính to tổ chảng, sau đó dùng tay vuốt tóc mái xuống để che đi mặt mình. Mỗi ngày ngồi một góc, trừ những lúc cần thiết còn không thì chẳng nói câu nào. Không ai chú ý tới cậu cũng như cậu không để ý tới ai cả.
Cậu ghét trường học, nếu không phải vì người kia luôn đặt kỳ vọng vào cậu thì cậu đã sớm bỏ học mà đi làm rồi.
Ngày thứ hai, JaeJoong vẫn như thường lệ ăn mặc bình dị tới trường.
Cậu đứng trước cổng trường, ngẩng đầu. Ánh mặt trời thật chói mắt. Cậu thở dài, một ngày nhàm chán lại sắp bắt đầu...
Phía sau bỗng dưng vang lên tiếng phanh xe chói tai, JaeJoong quay đầu lại. Tuy khuôn mặt của người kia được che sau lớp kính mũ bảo hiểm nhưng JaeJoong cũng biết đó là ai, bởi trừ anh ra không ai kiêu ngạo tới mức lộ liễu chạy xe mô tô phân khối lớn vào trường hết.
YoonHo bước xuống khỏi xe, cởi bỏ nón bảo hiểm, ánh mắt đảo quanh JaeJoong rồi cất xe hướng về phòng học, hiển nhiên không nhận ra cậu là người con trai hôm qua ở Locus, có lẽ không chỉ không nhận ra mà là đã quên cậu luôn không chừng. JaeJoong châm chọc nở nụ cười, nghĩ gì đâu không.
Cứ như thế, một tuần như trước đây chậm rãi trôi qua, JaeJoong mỗi ngày đều ngẩn người, YoonHo mỗi ngày không phải trốn học thì gục mặt trên bàn mà ngủ, cuộc sống cứ yên ổn như thế trôi đi.
Chiều hôm nay, JaeJoong trốn tiết thể dục, bỗng dưng cảm thấy cả người lười biếng kì lạ, thời tiết lại tốt nên cậu chạy lên sân thượng thoải mái mà nằm ngủ, bình thường nơi này luôn khóa cửa nhưng mấy ngày nay không hiểu sao khóa lại bị hư nên JaeJoong trốn lên đây. Trong lòng thầm nghĩ nhất định mình sẽ không bị người khác quấy rầy.
Cậu nằm hình chữ đại – kiểu nằm dang tay dang chân thoải mái nhìn lên bầu trời, cảm giác như những vệt màu thủy lam cứ cố gắng phá rối len vào những đám bông trắng. Cậu thấy cái suy nghĩ này thật trẻ con nên bật cười đáng yêu, lâu lâu mới được thoải mái thế này, gỡ kính xuống, cậu nhẹ nhàng dễ chịu nhắm nghiền hai mắt.
Cho đến khi bị một âm thanh đánh thức —
"Tên hát rong?! Sao cậu lại xuất hiện ở đây?!"
YoonHo rất thích ở những nơi cao ráo, nhất là sân thượng. Vì thế anh mới phá đi cái khóa chốt, quyết tâm biến nơi này thành chỗ riêng của mình. Nhưng anh không nghĩ rằng hôm nay lại có người lên chiếm vị trí của anh, đang vừa tính tức giận thì một trận gió nhẽ thoáng thổi qua làm lộ khuôn mặt của người đang ngủ, một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc.
"Cậu..." JaeJoong rốt cuộc cũng có thể phản ứng lại.
"Cậu là người trong trường này?" YoonHo nhíu mày hỏi.
"... Tôi không phải là tên hát rong, tôi nói lại lần cuối cùng." JaeJoong nhẫn nhịn nói.
YoonHo nhìn JaeJong "... Cậu tên gì?"
"Kim JaeJoong."
"... Học lớp nào?" YoonHo liếc nhìn đánh giá kiểu dáng bộ đồng phục của JaeJoong, xem ra là cùng cấp.
Tuy rằng rất khó chịu với khẩu khí của anh khi hỏi nhưng JaeJoong vẫn trả lời "Cùng lớp D với cậu, bạn học Jung YoonHo."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro