Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Ai là "gấu" của ai?

Sau khi làm thủ tục xuất viện xong thì cả 3 dì cháu đứng đợi ở cổng chờ chị G lấy ô tô đưa cả nhà về.
--Bin bin--
Dì:
- Nãy có chuyện gì xảy ra ở dưới hầm xe à con?
Chị G:
- Bé N lúc nãy đi lạc, may mà H tìm ra kịp thời không là con ngất luôn tại đó mất. 
Em:
- Cả nhà không sao là tốt rồi, chị đưa dì về trước đi, em đi ăn hủ tiếu gõ phát.

- Lên xe đi, chị chuẩn bị đồ ăn ở nhà rồi! 2 dì cháu ăn tối với nhau cho vui chứ. 

- Dạ thôi ạ! Em không về đâu, em mới nghe lỏm được từ ông bảo vệ là gần đây có quán bán món hủ tiếu ngon lắm, đặc sản Sài Gòn đấy chị. 

- Em sao thế? Nãy thì xin đi đón dì, giờ lại không chịu về với dì?

Không biết có thím nào thích ăn hủ tíu (hủ tiếu) như em không? Chứ ở Sài Gòn này em khoái nhất món hủ tiếu gõ, đây là món mà em kết nhất khi sống ở đây nên cứ nghe danh quán nào ngon là em muốn thử ăn cho bằng được mới thôi.

Em:
- Tự nhiên cảm xúc thèm hủ tiếu trong lòng em lại trào dâng chị ạ, ăn xong là em bắt xe bus về ngay. 

- Vậy nhớ về sớm nhé em, trời cũng tối rồi!

- Vâng ạ! Chào chị...cháu chào dì! Tối gặp lại nhé bé N...

Đợi chiếc xe ô tô đi mất hút thì em quay lại căn hầm đỗ xe của bệnh viện.

Thực ra không phải em ở lại để ăn hủ tiếu đâu mà là lúc ở cuối hầm con bé N đưa em chiếc điện thoại không có pin và vỏ ốp phía sau, nó tưởng điện thoại hết pin nên mới đem trả.
Sợ chị G bị sốc và em cũng lo cho cho bé N nên em kéo nó ra ngoài luôn.
...
Em cầm điện thoại lên xem thì không thấy pin và vỏ đâu nên giờ phải xuống hầm tìm.

--Lộp cộp--...

Nãy vào không để ý chứ giờ em mới thấy mấy chiếc xe cấp cứu có dấu chữ thập đỏ đậu trong bãi.
Mùi xăng xe hòa trộn với mùi thuốc, mùi oxi già, mùi sơn xe... và các mùi hỗn hợp hòa trộn vào nhau muốn ói mửa.

- Nãy chắc chắn là đi hướng này! 

Em nhìn vào miếng ván có sơn hình đầu lâu cản lối đi lúc trước để xác định phương hướng trong bóng tối.

Chỗ góc hầm này khá sâu nên đèn không chiếu tới nơi, cũng không có xe nào đậu sâu trong này ngoài mấy cái băng chuyền cũ kĩ để xó.

--Tạch tạch--

Em quẹt bật lửa và soi ánh sáng dưới nền xi măng để tìm kiếm...

- Cộp... 

- A! Cái vỏ ốp...

Em mừng rỡ nhặt lên lắp vào điện thoại rồi tiếp tục tìm viên pin...

- Bộp

*Bỗng có một bàn tay từ sau lưng vỗ mạnh vào vai em, suýt đứng cả tim* 

- AAAAAAAA

- Biết sợ nữa à?!

- Aiii??! *huơ tay*

Ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt khiến em không thấy gì cả, phải lấy tay che lại.

- Cậu kia!!! Không được sử dụng bật lửa trong bãi xe, rất dễ xảy ra cháy nổ!

- Cháu xin lỗi ạ....

- Không nhìn thấy biển cấm lửa à 

- Phù... 

Em thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra người vỗ vai em là bác bảo vệ chứ không phải là cương thi 

- Rồi rồi...thế cháu vào đây tìm gì?

- Cháu làm rơi viên pin ở đây ạ! 

- Có chắc không đấy?

- Chắc chắn luôn, cháu mới tìm lại được cái vỏ. *đưa điện thoại ra cho ông chú xem luôn* 

- Ờ! Thế để chú soi đèn kiếm giùm cho...lần sau cần tìm gì thì phải báo với bảo vệ một tiếng nhé!

- Cháu biết rồi ạ 

Ánh đèn pin lia vào góc tối, cái lư hương vẫn còn đó...

- Khoan! Chú ơi...cháu thấy rồi...

Chạy gấp lại bưng cái lư hương lên, bên dưới đế là viên pin em đang kiếm nãy giờ, lấy xong đặt nó về chỗ cũ ngay.

- Sao nó lại ở chỗ này nhỉ?? Không biết bé N nãy nghịch trò gì trong này nữa... 

Lắp pin vào điện thoại vẫn chạy tốt...

- Thế là xong rồi nhé! Đi ra thôi, ở trong này lâu không tốt đâu.

Em theo bác bảo vệ đi ra cửa hầm, cảm ơn bác ấy rối rít...

- Tốt nhất cháu đừng vào chỗ lúc nãy nữa nhé.

- Sao vậy bác, có chuyện gì ạ!

- Chỗ đó bệnh viện hay để mấy xác chết chuyển từ xe xuống trước khi chuyển vào nhà xác đó cháu, đa số là người chết trên đường đi cấp cứu mà bệnh viện chưa liên lạc được với gia đình họ,... Đến cả bác trực ở đây nhiều năm rồi vẫn không muốn vào kiểm tra khu vực đấy.

- Hic...cháu không biết ạ...thôi cháu về đây...

- Về cẩn thận nhé cháu...

Em vẫy tay chào chú bảo vệ, rồi đảo mắt nhìn quanh chỗ mấy cái xe cấp cứu gần cửa hầm một lượt trước khi ra về...
Ai kia?? Sao em lại thấy quen quen nhỉ?? Bên trong mặt kính xe, đó là khuôn mặt một người phụ nữ đang cười, kiểu cười tà ma mà vừa nhìn qua em đã phải sởn hết tóc gáy. - Chính là cô ta! Người phụ nữ trên xe khách. 

....

Ánh đèn chiếu rọi trên khắp mọi tuyến đường, dân Sài Gòn đi chơi đêm đông thật. Rời khỏi bệnh viện thì em ghé vào quán hủ tiếu ngay, gọi liền một tô hủ tiếu vừa nóng hổi vừa thổi vừa ăn.

- Bác ơi! Sao nước lèo ngon thế nhỉ?

- Nước cống đó con! 

- Sặc! Bác đùa cháu à, nước cống mà lại ngon thế này, cháu ăn nhiều rồi nên cháu biết quán nào dùng nước sạch, quán nào dùng nước bẩn 

- Đúng là dân ghiền hủ tiếu có khác, tinh mắt đấy, đây là nước sạch 100%, khách hàng là thượng đế mà cháu.

- Ngon quá, bữa nào cháu lại đến ăn nhé.

- Thoải mái cháu ơi! Khách quen muốn ăn bao nhiêu cũng được, cứ 10k/1 tô mà tính thôi!

- Đệt! Cháu tưởng khách quen thì ăn 1 tô tặng 1 tô chứ.... 

Sau khi thưởng thức xong vị ngon của hủ tiếu gõ vỉa hè thì cũng đã 8h kém 15 phút tối. Em alo cho dì với chị G yên tâm rồi vội vàng bắt chuyến xe bus cuối cùng để về Bến Thành. (8h là xe vừa ngừng chạy trừ 1-2 tuyến chạy đến 9 rưỡi nhưng không qua chỗ em đứng)

Xuống tới bến thì em tiếp tục cuốc bộ hơn nửa tiếng đồng hồ nữa để qua bên khu chung cư. Mục đích cuốc bộ là để đi dạo phố buổi tối luôn, ngắm gái đẹp chạy xe ban đêm cũng là một sở thích đối với một thanh niên F.A như em và như bao thanh niên F.A khác.
...

Vừa về tới cổng chung cư thì em thấy Sương và Quang đang cãi nhau!!

Quang chính là thằng bạn cùng lớp ĐH với em, nhà đó bán tạp hóa gần đây. Sao nó lại quen Sương?? *Em tiến lại gần nghe cho rõ*...

...
Sương:
- Cô ta là ai, sao anh lại tình tứ với cô ta trước mặt tôi...

Quang:
- Tình thế ép buộc anh phải làm thế, nếu không thì cô ta...

Sương:
- Anh thôi đi, anh có phải là con trai không?

Quang:
- Tất nhiên tôi là con trai rồi, cô bị khùng hả?!

Sương: *khóc*
- Tại sao anh lại nói dối tôi, anh nói yêu tôi mà lại đi chơi với cô ta? 

Quang: *dịu giọng*
- Anh xin lỗi! Tất nhiên là anh yêu em rồi! Nhưng anh không thể làm trái lời cô ấy... Anh thật tệ hại... 

- Anh đã làm chuyện gì để bị cô ta nắm thóp vậy?

- Anh...anh...đã giết người... 

- Cái gì....

Nghe đến từ giết... là em nhảy ra ngay, kéo Sương qua một bên giải vây giúp người đẹp rồi bình tĩnh hỏi Quang cho ra lẽ... 

- Quang...mày nói thế là sao? Mày giết ai?

--Thấy em, Quang có vẻ bất ngờ nhưng cũng đáp lại ngay--

- Không phải, tao không muốn giết người...nhưng tao không cố ý...

- Mày ngộ sát ai hả? Tao dẫn mày đi tự thú...đồn công an cũng gần đây...Tao biết mày không cố ý giết người mà...

- Không! Tao không ngộ sát...Tao chỉ vô tình thấy người ta treo cổ tự tử ở gầm cầu...nhưng tao không ngăn người đó lại, rồi người đó đã chết... 

- Hả!!! Vậy thì đâu phải giết người...cái tội của mày là thấy chết không cứu.

Sương: *nói xen vào*
- Thế cô ta thì liên quan gì đến chuyện đó!?
....

Quang: *nhìn em với vẻ mặt lo sợ*

- Cô ta thấy tao lấy ví tiền của người đó. Rồi dọa dẫm...

Em:
- Vậy là mày "hôi của" người chết à? Không ngờ mày lại... 

Quang:
- Không! Hôm sau đó tao quay lại chân cầu đặt cái ví về chỗ cũ vì tao thấy có lỗi với họ..., nhưng hôm trước cô ta đã vô tình thấy và chụp hình làm bằng chứng...rồi dọa dẫm post lên facebook để bêu xấu với bạn bè tao.

Em:
- Rồi cuối cùng mày phải cặp bồ với cô ta!?

Sương:
- Không ngờ tôi lại yêu một người như anh!!

Cuối cùng thì em đã biết được cô người yêu mà Quang khoe với em hôm nhậu ở quán nhà nó chính là Sương...và người yêu mà Sương nói với em tối hôm qua chính là Quang.

Em bắt đầu dần hiểu ra mọi chuyện...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro