Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 : Ta gặp lại nhau rồi

Hôm ấy , là một ngày rất đẹp trời , đúng lúc tôi chán chường đi bộ xung quanh công viên thì gặp 1 bóng dáng quen thuộc - đó là Sở Hạ Châu , nhìn 1 cái có thể đoán ra ngay vì vẻ đẹp đặc trưng của em . Mái tóc vàng đó … chẳng thể lẫn vào đâu được !

Hạ Châu đang căn góc , trông rất chuyên nghiệp nhưng cảm giác khá nghiệp dư ? Thấy vẻ lúng túng của em , tôi bật cười, không ngờ sẽ có ngày mình thấy được dáng vẻ này của Hạ Châu , không nghĩ rằng em sẽ theo đuổi con đường nghệ thuật!

Nhưng tôi chỉ dám ngắm nhìn em từ xa vì hổ thẹn với bản thân của quá khứ , mà chắc em cũng đã quên tôi rồi…

Tôi ngậm ngùi , quay đầu đi về hướng khác … Về nhà thôi , đi ngủ 1 giấc !

Bỗng…

" Bộp " - Hạ Châu giữ lấy tay tôi khiến tôi bị mất thăng bằng mà suýt ngã ngửa ra đằng sau , em dùng tay đẩy tôi lên để lấy thăng bằng , tôi bất ngờ quay sang nhìn Hạ Châu , em nhìn thẳng vào mắt tôi

- Đúng là Thiên Hoàng rồi nhỉ ?

- Sao nhận ra được tôi vậy ?

Tôi bất ngờ , không nghĩ rằng em sẽ nhận ra được tôi

- Tại vì tôi thấy mắt cậu rất đẹp , màu đỏ ấy rất đặc biệt nên nhìn 1 cái là nhận ra ngay !

" Điên thật , em ấy vẫn nhớ tôi sao ?"

- Không làm cho cậu khó chịu sao ? Đừng nhìn vào mắt tôi nữa …

- Có sao đâu ? Tôi thích nó mà ?

Hạ Châu cười , vỗ vai tôi , bảo

- Lâu rồi tụi mình mới gặp lại nhau nhỉ ? Đi uống cà phê với tôi không?

- À … thôi…

Tôi chưa kịp ngỏ ý từ chối , đã bị Hạ Châu kéo đi vào 1 quán cà phê lề đường ???

Em đặt tôi vào ghế , gọi 1 ly cà phê sữa , hỏi tôi muốn uống gì , tôi cũng gọi theo em . Tôi thắc mắc , tại sao Hạ Châu lại không lơ mình đi ? Người xưa rồi , không nghĩ là nên lãng quên nhau đi à ?

Nhưng mà , để ý kĩ thì… Hạ Châu nói rất nhiều… nói nhiều hơn cả tôi bây giờ , vì lý do gì vậy ? Sao em lại thay đổi đến thế ? Chẳng nhẽ những năm vắng bóng tôi em đã thay đổi bản thân 1 cách ngoạn mục rồi sao ? Ừm… cũng tốt cho em…

- Cậu dạo này làm công việc gì rồi ?

- Tôi á ? Tôi ở nhà chơi thôi

Hạ Châu liên tục hỏi thăm tôi, không để cho cuộc trò chuyện có tia ngượng ngùng nào , thật biết cách …

- Này ! Cậu làm nhiếp ảnh gia sao?

- Tôi còn đang học thôi , nghiệp dư lắm

Hạ Châu gãi đầu ngại ngùng , không tự tin vào bản thân mình à ? Tôi ngỏ ý

- Nghiệp dư sao ? Tôi thấy cậu rất chăm chú và tập trung khi chụp hình đó , hay cậu cho tôi xem ảnh cậu chụp đi , để tôi chấm điểm cho !

- Ừm… thôi thì … cũng được

Hạ Châu lôi ra vài tấm ảnh chụp phong cảnh , rồi giải thích địa chỉ , ý nghĩa từng cái cho tôi hiểu : Cái này là biển , mang chút ý nghĩa tự do , cái này là trăng , mang chút ý nghĩa huyền bí , cái này là lễ hội , mang chút ý nghĩa nhộn nhịp . Nhưng đa số Hạ Châu chụp vì thấy nó đẹp hoặc làm kỉ niệm. Dù cho bố trí ánh sáng không được đẹp , cảnh vật không mang nét thanh tĩnh cho lắm nhưng vẫn có phần nhộn nhịp hợp với lễ hội , toàn là chụp vội nhưng vẫn bắt được nét thơ mộng của biển  , máy chụp không nét nhưng vẫn nêu rõ được ánh trăng của màn đêm . Ừm , đối với nghiệp dư mà chụp đẹp như này thì quá tốt rồi .

Tôi khen Hạ Châu vài câu , nói ra ưu điểm và nhược điểm của những tấm ảnh mà em chụp , Hạ Châu thích thú , cười tươi rói cảm ơn tôi rối rít .

Uống cà phê thôi còn chưa đủ , em còn mời tôi đi chơi , nhưng vì ngại nên tôi vội từ chối lời mời . Hạ Châu đưa cho tôi 1 tấm danh thiếp kèm số điện thoại của em

- Có gì thì liên lạc với tớ qua số này nhé ! Tớ có việc rồi , hẹn 1 ngày đẹp trời ta sẽ gặp lại

- Ừm …

1 ngày đẹp trời ? Là 1 ngày nắng sao ? 1 ngày nắng nhưng không nóng , mà ấm áp đối với tôi lại là 1 ngày hiếm thấy . Nhưng đó chắc hẳn là lý do duy nhất để tôi và Hạ Châu gặp nhau … thôi thì , hẹn Gặp Lại Vào Ngày Nắng nhé ! Hạ Châu à !

Tôi vẫy tay tạm biệt em rồi đi về nhà mình . Suốt những ngày sau đó tôi chỉ ru rú ở trong nhà , suy nghĩ về chuyện khi ấy , khi tôi và Hạ Châu gặp gỡ nhau … Tôi nghĩ rằng sau bao lâu gặp lại mà lại để 1 bạn học nữ bao thì có hơi …

Mà tôi lại lỡ từ chối cơ hội được đi chơi cùng Hạ Châu mất rồi … Aaaaa ! Sao mày ngu thế hả Đình Thiên Hoàng ! Phải thể hiện sự ga lăng , nhiều tiền này cho cổ xem chứ !

Ừm thì… Sau bao lâu suy nghĩ thì … tôi quyết định sẽ mời Hạ Châu đi chơi đâu đó và nhất định tôi sẽ là người trả hết chi phí cho chuyến đi đó !

Bắt máy đi nào , Hạ Châu ! Tôi cầm trên tay chiếc điện thoại , gọi đến số mà Hạ Châu đã cho tôi , tôi hằng giọng , cố chỉnh cho nhẹ ngàng hết mức có thể .

Úi , bắt máy rồi !

- Alo ! Ai vậy ?…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro