Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4


---

Chương 4: Cô đang ghen sao, Hạ tổng?

Sau câu nói của Tô Lạc Nhi, bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng đến mức khiến Trình Hạo và Lục Thần cũng phải nhìn nhau đầy hào hứng. Hiếm khi nào thấy Hạ tổng bị người khác ép đến mức này.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Hạ Vãn Hy liền khôi phục sự bình tĩnh vốn có. Cô nhếch môi, đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ mùa thu, không gợn lên chút cảm xúc nào.

"Tô tiểu thư nghiêm túc?" Cô lặp lại lời của đối phương, nhưng giọng điệu mang theo sự mỉa mai khó nhận ra.

Tô Lạc Nhi không phủ nhận, cũng không xác nhận. Nàng chỉ nhẹ nhàng lùi lại một chút, giữ khoảng cách vừa phải, không quá gần nhưng cũng không đủ xa để làm mất đi sự căng thẳng vô hình giữa hai người.

"Chẳng lẽ tôi trông giống kiểu người hay đùa giỡn?" Nàng cười khẽ, ánh mắt không chút dao động.

Lục Thần nhịn không được bật cười. "Vậy tôi hỏi thật nhé, Tô tiểu thư có sở thích đặc biệt với Hạ tổng của chúng tôi sao?"

Câu hỏi này rõ ràng là muốn khuấy động thêm tình hình. Trình Hạo cũng hứng thú nhìn về phía Tô Lạc Nhi, chờ xem nàng sẽ trả lời thế nào.

Nhưng Tô Lạc Nhi lại chỉ nhấp một ngụm rượu, không vội vàng đáp lại. Đôi mắt phượng sắc bén liếc nhìn Hạ Vãn Hy, sau đó nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Nếu tôi nói 'có' thì sao?"

Câu trả lời thẳng thắn đến mức khiến Trình Hạo suýt nữa sặc rượu.

Lục Thần cũng hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại cười đầy thích thú. "Tô tiểu thư, cô dám nói thẳng như vậy, không sợ Hạ tổng ghét bỏ sao?"

"Ghét bỏ ư?" Tô Lạc Nhi nghiêng đầu nhìn Hạ Vãn Hy. "Hạ tổng có ghét tôi không?"

Hạ Vãn Hy im lặng.

Cô không ghét, nhưng cũng không thích.

Cô chỉ cảm thấy người phụ nữ này quá quái lạ.

Từ lúc gặp mặt đến giờ, Tô Lạc Nhi liên tục khiêu khích, cố tình tiếp cận cô theo cách chẳng giống ai. Cô ta không giống những kẻ khác, không ra vẻ, không lấy lòng, cũng chẳng nịnh nọt.

Ngược lại, nàng cứ thẳng thắn đối đầu với cô, như thể... đây là một trò chơi.

Vậy mà, người đang bị cuốn vào lại là cô.

Hạ Vãn Hy không thích cảm giác này.

Cô đặt ly rượu xuống, ánh mắt trở nên lạnh nhạt.

"Cô nghĩ mình đặc biệt lắm sao, Tô Lạc Nhi?"

Một câu nói nhẹ bẫng nhưng đủ để khiến bầu không khí lập tức trầm xuống.

Lục Thần và Trình Hạo đều khẽ nhíu mày, nhìn nhau như muốn xem thử phản ứng của Tô Lạc Nhi.

Nhưng nàng vẫn cười.

Nụ cười nhẹ như không, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

"Tôi có đặc biệt hay không không quan trọng." Nàng nhún vai, giọng điệu thản nhiên. "Quan trọng là... cô đang để tâm đến tôi."

Lần này, ngay cả Trình Hạo cũng không nhịn được mà thốt lên:

"Trời ạ, Tô tiểu thư thật sự không biết sợ là gì."

Lục Thần cũng bật cười, nhưng không nói gì. Hắn chỉ đứng một bên, chờ xem Hạ tổng sẽ phản ứng thế nào.

Và không ngoài dự đoán-

Ánh mắt của Hạ Vãn Hy hoàn toàn tối lại.

Cô ghét bị người khác chọc tức.

Nhưng điều làm cô khó chịu hơn chính là, Tô Lạc Nhi nói không sai.

Từ khi nàng xuất hiện, cô thực sự đã chú ý đến nàng nhiều hơn mức cần thiết.

Cảm giác này không quen thuộc, cũng không dễ chịu.

Cô không thích để người khác dẫn dắt, lại càng không thích bản thân bị ảnh hưởng bởi ai đó.

Cô ghét điều này.

Vậy nên, cô không nói thêm nữa.

Hạ Vãn Hy lạnh nhạt đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Tô Lạc Nhi.

"Tôi không có thời gian chơi với cô."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Nhưng khi cô vừa bước được hai bước-

"Chờ đã, Hạ tổng."

Giọng nói trầm thấp của Tô Lạc Nhi vang lên sau lưng.

Hạ Vãn Hy khựng lại, nhưng không quay đầu.

Nàng bước lên, chậm rãi đứng sát sau lưng cô, hơi nghiêng người, giọng nói mang theo sự khiêu khích đầy ý vị.

"Cô đang ghen sao?"

Hạ Vãn Hy đột nhiên siết chặt tay.

Lần này, cô thực sự muốn quay lại nhìn thẳng vào người phụ nữ kia.

Ghen?

Cô mà ghen?

Nực cười!

Cô xoay người, ánh mắt lạnh băng: "Cô đang hoang tưởng đấy, Tô tiểu thư."

Nhưng trái lại, Tô Lạc Nhi chỉ cong môi, lùi về sau một bước, ném lại một câu nhẹ bẫng:

"Nếu không ghen thì tốt."

Rồi nàng xoay người, rời đi.

Hạ Vãn Hy đứng tại chỗ, ánh mắt khó lường.

Lục Thần nhìn Trình Hạo, rồi lại nhìn Hạ tổng nhà mình, cuối cùng nhịn không được lẩm bẩm:

"Hình như... Hạ tổng thực sự ghen rồi."

Trình Hạo bật cười, uống cạn ly rượu.

Trò chơi này... ngày càng thú vị.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro