ᴀɴн ԍιờ ʀᴀ sᴀo? ʀấт vuι нᴀʏ đᴀɴԍ ʙuồɴ?
𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ 𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ
𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ 𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ𒀱ꪳ
°•✮•° through our pains, we comeback together again °•✮•°
•••
đã ba năm nay, ngày hai mươi tám tháng tư nào cũng vậy, chàng trai ấy luôn đến mộc đặt một chiếc bánh sinh nhật cho cô gái nào đó tên tú anh. anh ta cũng là khách quen của quán, cuộc sống của người trẻ tuổi nơi đô thị đông đúc hiện rõ trên bóng dáng của anh ta.
kỳ vẫn luôn ấn tượng với khuôn mặt của trân mỗi khi anh ta đến mộc để ngồi làm việc, anh ta hay uống cà phê đen và thưởng thức đồ ăn nhanh ở đây. sự tập trung và trầm lặng của trân khiến cô bất giác nhớ về mẫn, chẳng phải nhiều năm trước cô đã gặp và yêu mẫn ở ngay nơi này sao?
kỳ không biết nữa, việc làm quản lý nhiều năm ở đây đủ để cho cô biết rằng trân đang cô đơn, sự cô đơn đó đã ăn sâu vào đôi mắt anh ta mỗi khi cô bắt gặp. có lẽ anh ta yêu cô gái tên tú anh ấy tới độ tan nát cả nỗi cô đơn của mình, có lẽ anh ta cũng giống như kỳ, lúc nào cũng nhớ về một người nhưng không thực sự biết họ đã trôi về nơi đâu giữa thế gian này. khẽ thở dài một tiếng, tháng năm vội vã quá, cô cũng đã ly hôn được ba năm rồi.
trân làm kỳ nhớ mẫn ghê gớm. anh giờ ra sao? buồn đau hay hạnh phúc? anh liệu đã yêu ai chưa? có khi nào đã kết hôn lại rồi không? nỗi nhớ này khiến tim cô đau nhói. ôi, bao nhiêu mới đủ lâu cho một cuộc tình, cho một nỗi đau đã trở nên cũ kĩ? sao tim cô lại nhói lên nhiều như vậy.
...
năm năm trước
hà nội ngày cuối thu, lá bàng đỏ rụng đầy trên những lối đi, kỳ khẽ cười trước bản vẽ của mình. cô vui mừng khi nhận được quyết định thăng cấp từ nhân viên lên đội trưởng của chuỗi nhà hàng mộc đặt trên phố phan đình phùng. ngồi tại chỗ chiếc bàn nhỏ mang đậm phong cách vintage của mộc lần cuối cùng ở vị trí nhân sự cũ, cô tranh thủ chút giờ nghỉ trưa vẽ lại những gì mình nhìn được qua tấm kính.
hà nội mùa này, như nhạc sĩ trịnh công sơn đã gọi được thành tên: cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu,..., đẹp cổ kính, dịu dàng. nét trầm mặc rất riêng ấy của hà nội khiến kỳ cảm thấy an nhàn và bình yên, cô lơ đãng mỉm cười mãn nguyện nhìn ra bên ngoài. và rồi nơi ấy, chính khoảnh khắc ấy, mẫn đi ngang qua.
chàng trai trẻ khẽ ngước nhìn cô gái lạ qua tấm kính của quán cà phê - đồ ăn nhanh nọ, buổi trưa mùa thu ấy nhẹ nhàng, đằm thắm chẳng khác gì những bông hoa phăng đỏ trước mái hiên. nhìn cô ấy cười, dù không biết với mẫn, với ai đó hay vì điều gì nhưng anh thấy trong lòng vui sướng. mẫn ngoái lại, mỉm cười rồi lừng chừng giữa đi và ở lại, đã quá giờ trưa, anh cũng đã dùng bữa, nhưng... nghĩ là làm, mẫn rốt cuộc cũng quay lại rồi bước vào quán. mộc, một cái tên mới hay làm sao.
"xin lỗi anh, quán chúng tôi giờ đã nghỉ trưa và hết thức ăn rồi ạ!"
cậu thanh niên mặc đồng phục đen in logo chữ mộc màu gỗ vân lịch sự chạy đến nói với mẫn. anh ái ngại, nhìn về phía chiếc bàn của cô gái, gãi đầu cười.
"à, chị ấy không phải là khách ạ, chị ấy là người của quán đang chờ ca tiếp chứ không phải bọn em không muốn phục vụ đâu, anh đừng hiểu nhầm."
"không phải không phải, mình không có ý đó đâu... chỉ là... thôi vậy."
mẫn nói rồi ngập ngừng nhìn về phía cô gái ấy. kỳ chẳng hay biết gì, cô vẫn mải mê với những nét vẽ và suy tư của riêng mình.
anh bước ra khỏi quán mà lòng đầy tiếc nuối, anh cảm thấy bản thân như không muốn rời khỏi đây nếu như chưa thể trò chuyện hay làm quen với cô gái ấy. cảm giác lạ lắm, vừa thôi thúc vừa thiết tha. một lần nữa, anh quyết định quay trở lại.
"chào em! anh là mẫn, anh rất muốn được làm quen với em."
kỳ khẽ giật mình bởi sự xuất hiện đột ngột cũng như giọng nói của chàng trai lạ, cô ngước lên nhìn. anh ta có lẽ cao khoảng 1m74 đến 1m76, gương mặt điển trai có phần điềm đạm và chững chạc, nhưng cái cách anh ta làm quen khiến kỳ liên tưởng tới những gã thanh niên mới lớn. cô vừa buồn cười vừa dè chừng.
"cô ấy nhìn mình cứ như người ngoài hành tinh vậy, mà có khi không phải loại người ngoài hành tinh vẫn có trên phim. có lẽ trong mắt cô ấy mình là thứ sinh vật ngoài thái dương hệ, ngoài dải ngân hà, cả vũ trụ luôn."
"anh ta vẫn đứng đấy dù rõ ràng mình đã có ánh mắt cương quyết tỏ ý là anh ta quá kỳ cục rồi, thật không thể hiểu nổi. chả quen chả biết, cứ như ở trên trời rơi xuống, thế thì làm sao mà mình làm quen được?"
"cô ấy vẫn chẳng nói gì, mọi người thì đang rình mò xung quanh thế kia, trời ạ. nếu không phải vì cô ấy cười đẹp như vậy thì có cho mình cả quán cà phê này mình cũng không muốn bị người khác ném cho cái nhìn dò xét tới mức cháy xém cả da thịt thế này đâu! trời ơi, em hãy nói gì đi."
"đã bao nhiêu giây phút trôi qua rồi, mình có lẽ là nên im lặng rồi quay đi. kiểu như thế này dù mình có từ chối thì anh ta cũng sẽ không bỏ cuộc ngay được, nhưng nếu mình im lặng có khi anh ta sẽ cuồng si lạ lùng, kỳ cục hơn ấy."
"hể, cô ấy đang sắp xếp đồ đạc vào túi, đừng nói là bỏ đi đấy nhé? chắc là do mình đường đột quá rồi, có lẽ là hết cơ hội rồi."
kỳ đứng dậy, làm mặt lạnh tanh nghiêm túc nói: "xin lỗi anh, tôi không quen với kiểu này." sau đó cô khẽ gật đầu với các nhân viên của mộc rồi rời đi. mẫn buồn bã nhìn theo bóng dáng cô, đâu đó còn có cả tiếng cười khúc khích của những người trong quán. anh cười ngượng, gãi đầu rồi cũng đi ra ngoài.
anh nhìn kỳ bắt xe buýt tuyến 09, liền vội vã chạy theo. cô thấy anh thì trong lòng có chút sợ hãi, cô cầu mong anh ta bị bỏ lại, chưa bao giờ cô gặp phải tình huống như thế này. chiếc xe đã chuyển bánh nhưng vì mẫn chạy theo quá sát, nhiều người trên xe cũng nói vọng lên với bác tài là có người lỡ chuyến nên xe dừng lại. mẫn thở dốc, anh nghĩ giá đây mà là xe của manchester united thì có khi anh đã nổi tiếng như vũ xuân tiến đuổi theo xe của arsenal rồi.
thế nhưng chưa kịp để anh lên, kỳ đã vùng vằng xuống ở cửa sau. chiếc xe dừng lại đôi chút, không thấy ai lên lại chuyển bánh, mẫn còn nghe rõ bác tài gào lên đầy bực tức: "đồ điên!". mẫn nhìn kỳ trong khi cô đang giận dữ nhìn anh, chắc có lẽ anh điên thật.
"rốt cuộc anh bị làm sao vậy?! còn theo tôi nữa là tôi báo công an đấy!"
"anh... anh đi xe buýt về nhà mà."
mẫn dè dặt chống chế, kỳ tưởng mình bị hớ, cô đỏ mặt quay đi. anh bật cười thành tiếng, cô gái này đỏ mặt trông cũng thật đáng yêu, anh vội chạy theo cô.
"em đi đâu đấy, sắp có chuyến 09 tiếp theo rồi?"
"đã bảo là đừng có đi theo tôi nữa, để cho tôi yên!"
"khổ quá, anh có đi theo em đâu."
kỳ dừng lại, cô nhìn mẫn đầy vẻ dò xét: "nói cho tôi biết, anh muốn gì?"
anh lại gãi đầu cười tinh nghịch: "nói xong thì em phải đồng ý nha."
"tôi không đùa với anh đâu."
mặt kỳ nghiêm lại, mẫn biết mình không nên quá trớn nữa, anh nhỏ nhẹ hỏi:
"cho anh xin số điện thoại được không?"
"tôi sẽ cho anh, nhưng nếu anh không may mắn thì mong anh đừng đi theo tôi nữa, được chứ?"
nhưng mẫn còn chưa hiểu ý kỳ thì cô đã lấy giấy và bút trong túi sách, ghi lên đó một dòng số rồi gấp lại cất ra đằng sau.
"nếu anh đoán trúng tờ giấy ở tay nào thì anh sẽ được biết số điện thoại của tôi."
kỳ giơ hai nắm tay ra trước mặt mẫn, mỉm cười vẻ thách thức, anh biết mình không thể đi theo cô sau giây phút chọn lựa ngẫu nhiên may rủi này nữa. anh nhìn cô, như thể muốn khắc sâu thân ảnh này vào trong trí nhớ.
"anh ta nhìn si tình thật, sao mình lại thấy ánh nhìn này khắc khoải thế nhỉ? có nên cho anh ta số điện thoại hay không? mình điên mất."
"anh thích em thật lòng, chưa bao giờ anh thích ai ngay từ giây phút đầu tiên như thế, nhưng nếu chúng ta thực sự không có duyên thì có lẽ... anh phải dừng lại thôi." mẫn chỉ vào bàn tay trái của kỳ, bởi vì anh nghĩ cái gì gần tim cũng là thật lòng. mà anh cũng chẳng biết nữa, chỉ là giây phút này anh rất muốn cô hiểu, dù không may mắn thì anh cũng thật lòng thích cô.
kỳ mỉm cười xòe tay ra, không có gì, hai người nhìn nhau rồi khẽ gật đầu tạm biệt. mẫn nhìn cô lên chuyến xe mới, anh muốn hỏi tên cô nhưng lại giữ trong lòng, hãy cứ để tất cả mơ hồ như một giấc mơ đẹp trong anh.
kỳ ngồi trên xe, cô cũng không biết mình nên đi đâu với chuyến xe này, cô từng nghĩ đó là một phương án cứu cánh nhưng giờ lại thấy mình trở nên trống rỗng và cô độc. hơn nữa, kỳ sợ về nhà. cô sợ phải về ngôi nhà lạnh lẽo vắng bóng mẹ suốt nhiều năm qua, cô sợ phải đối diện với người cha rượu chè, cô sợ cái bóng tuổi thơ đè nặng lên tâm trí vào mỗi đêm. tiếng đánh chửi, tiếng khóc của mẹ,... đó cũng là một phần lý do khiến cô làm việc không ngừng nghỉ, tăng ca không quản giờ giấc.
thở dài một hơi, kỳ ngoái lại phía sau xe, bóng dáng chàng trai lạ đã không còn. cô sợ, sợ gặp phải một người không như cô mong muốn, sợ giống mẹ mình, sợ đàn ông và những chén rượu vô bổ tai hại.
mẫn quay trở lại văn phòng, chỗ anh làm chỉ cách mộc có vài dãy phố, thế mà chính anh cũng không để ý. anh hụt hẫng và tiếc nuối nhưng biết làm sao được, cô ấy không muốn. vừa nghĩ vừa lấy tập hồ sơ thiết kế mình đã hoàn thiện, mẫn bỗng nhớ về gam màu đỏ của lá bàng trong bản vẽ của kỳ khi nãy. có lẽ bản thiết kế quán cà phê mới này của anh cũng nên có chút gam màu đỏ bên ngoài, rất hà nội, rất cổ kính và trầm mặc. nghĩ là làm, anh miệt mài bổ sung vào bản thiết kế, chẳng mấy chốc là xong, mẫn cất tập tài liệu rồi đi gặp khách hàng.
kỳ dừng lại ở hồ gươm, lòng bình yên ngắm nhìn những con sóng lăn tăn gợn trên mặt nước vào mùa thu, cô đi bộ một lúc. mẫn ở phía bên kia đường, anh đã giao dịch và thỏa thuận thành công với khách hàng về bản thiết kế mới. bất chợt nhìn thấy cô gái kia, lòng anh vui sướng vô cùng, nếu đây không phải là duyên thì còn có thể gọi là gì được nữa. mẫn chào tạm biệt ông chủ quán cà phê nọ rồi mua vội hai cây kem thủy tạ, lúc đi ngang qua kỳ, chẳng cần biết cô có tiếp nhận hay không, anh khẽ chìa cây kem cho cô.
kỳ bất ngờ, ngờ ngợ rồi tròn xoe mắt khi nhận ra mẫn, cô thấy anh cười, chẳng hiểu sao cũng tự nhiên thấy vui. cô nhận lấy cây kem, hai người họ đi bộ quanh hồ gươm, những câu chuyện dần dần được khai mở. mẫn kể cho kỳ nghe về bản thiết kế ban nãy của cô, anh đã lấy những gam đỏ của lá bàng để gắn cho một tiệm cà phê sắp được mở trên con phố này. rồi cả hai bắt đầu nói về hội họa và kiến trúc, về hà nội, về nhau.
trong suốt những năm tháng thanh xuân của mình, kỳ chưa bao giờ có được cảm giác yên bình và an toàn đến thế. cô không giải thích nổi sao lại là mẫn, chàng trai cô mới chỉ gặp vài tiếng thôi. mà cũng không nghĩ nhiều nữa, vì có mấy khi cô lại có được thứ cảm giác thanh yên như vậy trong cuộc sống đầy rẫy những bất an này đâu. cô vui khi ở bên cạnh anh ấy.
mẫn say sưa nói, say sưa bên kỳ, anh lúc này vô cùng hạnh phúc. mặt trời cứ thế buông lơi về phía tây, hai người lặng im ngồi bên nhau trước mặt hồ phẳng lặng nhạt dần ánh sáng, gió thổi nhẹ, hương hoa sữa phảng phất đâu đây. chẳng biết họ đã nói gì với nhau trong ánh tà dương đỏ hồng ấy, chỉ biết rằng họ đã ở bên nhau hạnh phúc suốt hơn một năm sau đó.
...
ngày 21/12/2013
mẫn lặng lẽ nhìn theo bóng kỳ bước vào nhà, anh chưa bao giờ gặng hỏi cô về gia đình, giữa cả hai mọi thứ đều rất tự nhiên và thoải mái. mẫn nhớ kỳ nên mỗi lần ra về đều nén lại nhìn cô. anh thấy cô đứng rất lâu trước cửa, ánh sáng trong ngôi nhà bắt đầu hắt ra, dường như có ai mới bật đèn. tiếp sau đó là tiếng đổ vỡ của đồ sứ, tiếng ai đó chửi, giọng đàn ông.
"mày cút đi, không phải về cái nhà này nữa, như con mẹ mày ấy! đi đi, tao không cần!!"
tim mẫn khẽ nhói lên, anh thấy kỳ khóc, anh thấy cô ôm mặt bước đi. như hiểu được phần nào của câu chuyện, anh lặng lẽ theo sau cô, chỉ sợ sẽ có thêm một ai đó làm tổn thương cô gái này. mẫn cứ lặng lẽ như thế cho đến khi kỳ về lại mộc, anh không muốn cô biết anh đã ở đây khi cô chưa nói, anh không muốn cô buồn.
mẫn đã ngồi trước cửa cho tới khi ánh đèn cuối cùng được tắt mất, anh chẳng biết kỳ có ngủ được không hay cô lại đang khóc. anh muốn kết thúc tất cả những đau buồn của cô, anh muốn mang lại cho cô một cuộc sống khác khi ở bên anh. tiếc là ngày mai anh phải dẫn đoàn công ty đi venice, không thể ở bên giúp cô khuây khỏa. mẫn cảm thấy đau lòng và bất lực, anh thầm nhủ với chính mình sau chuyến đi này, anh nhất định sẽ cho kỳ một cuộc sống mới.
...
ngày 28/12/2013
[ tan ca anh tới đón nhé. ]
mới sáng ngủ dậy, kỳ đã nhận được tin nhắn của mẫn, cô khẽ mỉm cười, vậy là anh đã về. khẽ bước xuống giường, cô ngắm thật kĩ bản thân trong gương, hôm qua cô lại khóc nhiều quá rồi, mí mắt đã bọng lên thâm quầng. thở mạnh như lấy lại sức và tinh thần, cô tự nhủ mình phải cố gắng.
mẫn hẹn kỳ ở bê tô quán gần nhà thờ bên hồ gươm, anh muốn quay lại ngày đầu tiên được gặp cô. kỳ hôm nay có phần mệt mỏi, anh càng nhìn lại càng thấy thương. nén tiếng thở dài, anh gắp thêm cho cô vài món ngon.
"anh có quà cho em đấy."
mẫn khẽ cười với kỳ, cô cũng cười theo, gương mặt không dấu được sự rạng ngời cùng hiếu kỳ.
"quà gì đó anh?"
"bí mật, nếu em đoán đúng nó nằm trong tay nào thì em sẽ biết ngay thôi."
"ầy anh xấu tính thế, tặng quà còn bày đặt làm trò."
"haha, để trả đũa em vụ số điện thoại ngày xưa đó."
mẫn cười khẽ rồi nháy mắt với kỳ. cô thích thú nhìn vào mắt anh cố đoán xem món quà ở tay nào, thế nhưng trong đôi mắt ấy chỉ thấy bóng dáng cô, tràn ngập hạnh phúc. kỳ chỉ vào tay trái giống anh ngày xưa.
cô từ vui cười cho đến ngỡ ngàng, cuối cùng phải bật khóc hạnh phúc khi mẫn lần lượt xòe cả hai bàn tay ra, là hai chiếc nhẫn giống hệt nhau.
"sáp kỳ à, lấy anh nhé!"
kỳ không thể thốt lên thành lời, cô chỉ biết ngồi đó khóc, vì niềm hạnh phúc, vì sự chân thành của anh.
họ cưới nhau.
...
thế nhưng đây không phải truyện cổ tích, đây là chuyện của cuộc đời. hợp rồi tan đôi khi nhẹ nhàng như một sớm thức dậy ta bâng khuâng nhận ra mình chẳng còn thuộc về người nữa, đôi lúc lại đau đớn và dai dẳng tới xé nát cả con tim. cứ nghĩ đến đây là kỳ lại khóc tủi thân, đã lâu quá rồi cô không gặp lại anh, giá mà cô biết được cuộc sống hiện tại của anh thế nào, giá mà mỗi ngày có thể nhìn thấy anh. cũng chẳng biết anh có nghĩ tới cô không, có còn muốn biết về cuộc sống của cô bây giờ không.
kỳ khẽ lau nước mắt, cô sợ anh đau lòng, cô chẳng muốn anh ân hận. chỉ là thời gian thôi, chỉ là sông có thể cạn núi có thể mòn, chỉ là không gì có thể vĩnh viễn, hà cớ gì cô và anh phải đau lòng?
kỳ nhớ khi ấy mẫn theo nguyện vọng của bố mẹ chuyển từ công ty tư nhân vào sở xây dựng thành phố. làm nhà nước, anh không còn thức khuya, căng thẳng hay vắt kiệt mình trong các bản vẽ và sự sáng tạo, thế nhưng anh lại đắm mình trong tiếp khách và rượu bia. kỳ sợ rượu, cô sợ cái nhìn ám ảnh về người đàn ông hơi men dù mẫn không giống bố cô, không giống như bao người đàn ông bị con ma men làm cho điên đảo. cô bị ám ảnh, cô thấy thất vọng, cô không còn có thể dung hòa nổi hình ảnh buổi sáng sớm tinh mơ của anh và một mẫn rất khác mỗi khi đêm xuống, tiếp khách về. anh giàu có hơn, có địa vị, nhưng những thứ ấy khiến anh đánh đổi nhiều quá, khiến họ mâu thuẫn nhiều quá. còn là gì khi một ngày cô chỉ được gặp anh đúng nghĩa vào buổi sáng sớm?
họ ly hôn, mẫn từng khóc, từng cho cô tất cả, từng xin lỗi cô, duy chỉ có điều... anh không níu kéo. có lẽ anh hiểu, chính mình cũng đã khác.
kỳ lại khóc, như thể cô đang gặp lại mẫn của khoảnh khắc hạnh phúc nhất của cả hai. nhiều phút giây của ngày hôm nay, trong tâm tưởng cô vẫn nói chuyện với anh ấy. nếu có thể quay trở về, kỳ muốn ôm anh một lúc mà chẳng nói gì với nhau. vì mọi lời nói đôi khi chỉ là gió bay, cô bây giờ chỉ cần một khoảnh khắc để có thể mong rằng, mình từng có khoảng thời gian bên nhau như thế.
kỳ bất giác nhận ra đến một lúc nào đó trong cuộc đời, cô và mẫn chỉ còn có thể nhận mặt kỷ niệm trong cái mơ màng của quá khứ, bởi đôi mắt hồn nhiên mang tên ký ức ấy đã không còn đẹp đẽ và rõ ràng như xưa. người thay đổi, cô thay đổi và ý niệm từng có cũng thay đổi, giống như ai đó đã nói: "thanh xuân mấy chốc, chia tay vô thường". phải đi qua bao lâu thì mới tới được ngày xưa để có thể chạm vào những thứ đã từng rất thật ấy mà đánh thức nỗi lòng? đã chia hai con đường, liệu còn có lối rẽ cho đôi ta gặp lại giữa vô vàn vách ngăn? hay rồi chỉ biết khép lại trong nuối tiếc, nhớ nhung, tổn thương và sự thinh lặng?
tất cả đành vịn vào hai chữ duyên phận để gọi miền cũ bằng hai tiếng cố nhân. có lẽ cô và mẫn chưa có đủ duyên nợ để rồi buông lòng nhau trước cuộc đời này, như vốn thế.
________
sʟιɴᴅᴇʀ
¹⁹.⁸.²⁰²⁰
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro