Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

        Sau những lịch trình dày dặt cùng với đó là những chuyến bay dài , anh và cô cũng được bù lại những ngày nghỉ để bù đắp lại năng lượng . Tình yêu của họ được rất nhiều người ngưỡng mộ , chưa từng thấy cả hai giận nhau về chuyện tình cảm mà tất cả những cuộc cãi vã đó điều xuất hiện trong phòng thu , mọi người luôn thấy một Mạnh Quỳnh rất ôn nhu cưng sủng một Phi Nhung đáng yêu và mạnh mẽ . Anh trở thành một hình mẫu người yêu lý tưởng của bao cô gái còn cô thì trở thành mẫu người yêu trong mắt bao chàng trai cả hai được ví như trai tài gái sắc .

   Một cuộc sống bình yên buổi sáng khi thức dậy thì ngay lập tức nhìn thấy người mình yêu , sau mỗi buổi biểu diễn mệt mỏi thì lại được người mình yêu ôm vào lòng vô về .Cùng nhau đi khắp mọi nơi luôn là chỗ dựa cho nhau , một cuộc sống mà bao nhiêu cặp đôi mơ ước . Khi những tia nắng len lõi qua những kẻ hở của cửa sổ chiếu vào phòng ngủ của cả hai làm cho căn phòng trở nên sáng sủa và ấm áp , cô khó khắn mở mắt ngay lập tức nhìn thấy gương mặt của anh , cô không muốn xuống giường không muốn rời khỏi vòng tay của anh . Nhìn thấy gương mặt vẫn còn đang sây giấc nồng của anh cô nhẹ nhàng đưa tay lên chạm vào hai gò má của anh trên môi còn nở nụ cười ''bất tại trận rồi nha dám nhìn lén anh khi anh ngủ'' anh bất chợt lên tiếng hai mắt mở ra nhìn cô , ''không có'' cô ngại ngùng rút người váo lòng anh mà nhỏ giọng lên tiếng ''hôm nay dám nói dối sao'' anh ôn nhu lên tiếng ''em ... em không có'' bị nói chúng tim đen cô lấp bấp trả lời ''phải phạt mới được'' câu nói vừa dứt ngay lập tức anh siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng , cô bất ngờ về hạnh động của anh nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im cho anh ôm.

  Cả hai cứ im lặng tận hưởng hơi ấm từ đối phương , anh còn hôn nhẹ lên mái tóc của cô ''nếu sau này chúng ta không còn quen nhau nữa thì sao'' bất chợt cô hỏi anh , anh chầm tư một lúc rồi cũng lên tiếng '' không gặp nhau cũng được không bên nhau cũng chẳng sao nhưng xin đừng cách biệt âm dương'' câu trả lời của anh làm cô khó hiểu ngước lên nhìn anh bắt gặp ánh mắt cùng với gương mặt khó hiểu của cô làm anh không khỏi mỉm cười ''nếu em không gặp anh thì anh sẽ tìm cách gặp em , nếu em không muốn bên cạnh anh thì anh sẽ làm mọi cách để ở bên cạnh em còn cách biệt âm dương thì anh chẳng biết làm sao để tìm em hay ở bên cạnh em'' anh từ tốn giải thích cho cô .Câu nói của anh làm cô cảm động hai mắt đã ngấn nước ''sao vậy'' khi thấy cô như sắp khóc anh ôn nhu lên tiếng hỏi ''tại anh'' cô nhìn anh mà trả lời ''tại sao lại tại anh'' vẫn là giọng nói ấm áp ôn nhu ấy hỏi cô ''tại anh tại anh hết'' cô như con mèo nhỏ rút vào lòng anh mà lên tiếng , anh bật cười với hành động của cô ''phải tại anh tại anh hết'' anh nhẹ nhàng ôm cô mà lên tiếng.

  Sau khi cảm thấy đã đủ thì cả hai mới rời khỏi chiếc giường xuống nhà bếp , tay anh thoăn thoắt nấu bữa sáng ngoài bàn ăn cô cũng không mấy rảnh rỗi tay thì lướt lướt xem bình luận của fan mắt thì lâu lâu hướng lên nhìn anh ''sao vậy làm gì nhìn anh dữ vậy'' anh quay lại hỏi cô , cô nhìn lại anh mà chã nói tiếng nào lại nhìn vào điện thoại mất chút thời gian thì anh đã chuẩn bị xong bữa sáng ''ăn sáng thôi'' anh bưng đò ăn ra đặt trên bàn lên tiếng kêu cô . Cô nhanh chống bỏ điện thoại xuống chuẩn bị ăn sáng , trong cả bữa sáng cô chẳng nói với anh lời nào trong đầu anh xuất hiện một dấu chấm to đùng cố gắng suy nghĩ xem bản thân có phạm lỗi gì không nhưng có suy nghĩ cở nào anh cũng chẳng nhớ nổi ''anh làm gì cho em giận à'' anh không suy nghĩ nữa trực tiếp hỏi cô ''không có'' cô dứt khoát trả lời , bữa ăn lại trở nên im lặng sau khi kết thúc bữa sáng anh là người rửa chén .

   Cô đã đi lại ngồi trên sofa tiếp tục đọc những bình luận của fan đôi khi cô còn nở nụ cười, anh rửa chén xong cũng đi ra bắt gặp cô đang tủm tỉm cười một mình ''có gì vui à'' anh đi lại ngồi xuống kế bên cô ''anh xem cái này đi hay lắm'' cô đưa màn hình điện thoại trước mắt anh , anh nhìn vào màn hình điện thoại là một bức ảnh nhưng nó có gì đó sai sai ''đẹp lắm phải không'' cô vui vẻ hỏi anh ''ở đâu ra vậy'' anh bất lực lên tiếng hỏi ''do fan làm đó'' cô vừa nhìn bức ảnh vừa trả lời , anh như trầm cảm khi nhìn thấy bức ảnh trong ảnh là hình của cô dấu chú rể nhưng chẳng hiểu làm sao chú rể là cô còn cô dâu chính là anh phía dưới bức ảnh là những lời khen của fan để lại ''hay mình làm thật luôn đi anh'' cô thích thú nói với anh ''gì'' anh vẫn còn đang suy nghĩ xem ai lại dám làm như vậy thì cô lại bất chợt lên tiếng câu nói của cô càng làm anh choáng váng hơn , anh ngã người về phía sau hai tay xoa nhẹ lên thái dương ''vợ à anh sẽ cưới em mà'' cô tinh nghịch xít lại gần anh mà lên tiếng ''em ... em nói gì vậy'' anh bật dậy lên tiếng hỏi cô ''em chỉ đùa thôi mà'' cô bật cười với biểu cảm của anh .Anh không nói gì mà bỏ đi ''giận hả'' cô nhìn theo bóng lưng của anh , mất chừng mất phút thì phía dưới bức ảnh lại thêm một bình luận nữa (chồng tui đó cấm dành) mọi người ngay lập tức nhận ra người vừa bình luận đó là ai ngay cả cô cũng vô cùng bất ngờ , anh từ trên lầu đi xuống với gương mặt thỏa mãn vô cùng ''anh mới bình luận đó sau'' cô lên tiếng hỏi anh ''đúng'' anh trả lời một cách hờ hợt , thấy vậy cô cũng bình luận cho bức ảnh cả hai dành gần như cả ngày chỉ để bình luận khẳng định chủ quyền.

  Buổi chiều cả hai cùng nhau đi siêu thị mùa đồ , anh thì tỉ mĩ lựa từng bó rau từng miếng thịt anh cứ loay hoay lựa đồ mà không để ý bảo bối của mình đã đi đâu mất tiêu nhưng mất chừng 3 giây là anh biết cô ở đâu . Anh từ tốn đẩy xe đi đến chỗ có bánh kẹo và dĩ nhiên anh đoán không sai cô đang ở đây ''anh mua đủ đồ rồi về thôi'' anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô lên tiếng ''nhưng .. em chưa mua được gì mà'' cô bất mãn lên tiếng nói anh , anh biết cô muốn mua gì nhưng anh vẫn muốn chọc cô ''em lớn vậy mà vẫn thích ăn kẹo sao'' anh mỉm cười hỏi cô ''lớn là không được ăn kẹo hả'' cô giận dỗi hỏi anh ''dĩ nhiên'' anh vẫn không chịu thua cô và lấn tới ''anh'' cô tức tới không nói nên lời nên cô tức giận bỏ đi ''này nghe anh nói'' anh kéo tay cô lại mà nhẹ giọng lên tiếng , cô đứng lại nhưng chẳng thèm nhìn anh ''thôi mà muốn ăn bao nhiêu thì cứ lấy'' chọc thì cũng chọc bây giờ thì dỗ dành thôi , nghe anh nói vậy cô không khách khí mà lấy hết loại kẹo mà cô thích .

    Sau khi đã chọn xong loại kẹo mình thích thì cả hai đi ra tính tiền , trên đường về cô vui vẻ ăn kẹo của mình anh đang láy xe chỉ biết mỉm cười nhìn cô . Vừa về đến nhà là anh đã ngay lập tức nấu ăn cho cả hai còn cô thì sắp xếp đồ vào tủ lạnh hết sắp đồ vào tủ lạnh thì cô lại đi sắp đống bánh kẹo của mình vào tủ mà cô dành riêng cho nó , nhà người ta thì chỉ có tủ chén tủ quần áo tủ chưng bày còn nhà của của cả hai thì có thêm tủ đựng kẹo của cô phòng khách có một cái phòng ngủ lại có một cái khác và dĩ nhiên chỗ nào cũng phải có một cái sọt rác , nhìn cô đang châm chú sắp sếp đống bánh kẹo của mình cũng khiến anh hạnh phúc . Anh đã nấu ăn xong mà cô vẫn còn sắp sếp kẹo của mình ''mau lại ăn thôi bảo bối'' anh ôn nhu gọi cô ''một chút nữa'' giọng nói ngọt ngào của cô vang lên ''làm gì lâu vậy'' anh bước ra hỏi cô ''nó không đủ chỗ'' cô ủ rủ chỉ vào chiếc tủ đầy áp kẹo nhưng đã hết chỗ để , anh chí biết lắc đầu thở dài bất lực ''thôi ăn đi ăn xong anh dẫn em đi mua thêm tủ mới'' nghe anh nói vậy cô mới vui vẻ hơn ''mua hai cái nha'' cô đứng dậy ôm cánh tay anh vui vẻ lên tiếng ''một cái đủ rồi'' anh ôn nhu lên tiếng ''tủ trên phòng cũng hết chỗ rồi'' cô bĩu môi lên tiếng ''được được'' anh nhẹ nhàng xoa đầu cô đầy cưng chiều ''yêu anh quá đi a~~~'' . Cả hai nhanh chống thưởng thức bữa ăn rồi còn đi mua tủ để cô đựng kẹo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro