chương 2: thỏa thuận
Tôi lặng người đi một lúc, lần trước gặp anh. Dáng vẻ đó làm tôi vô cùng sợ hãi. Đến giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ hãi.
Anh bước từ trong một căn phòng tối đi ra, bên trong tối đến mức không nhìn rõ được đồ vật xung quanh. Vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vô cảm ấy, khuân mặt lạnh tanh của anh nhìn tôi. Tôi không tài nào đoán được anh đang nghĩ gì, trên tay anh cầm điếu thuốc vẫn còn sáng lửa, anh rít một hơi khói bay ra xung quanh che mờ đi tầm nhìn. Anh ngồi xuống chiếc ghế được đặt cạnh góc tường. anh vẫn không nói gì, ngồi đó trầm mặc một lúc.
Dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi.
“ cô thấy đề nghị của tôi thế nào?”
Tôi đứng đó như bị ai đó trói lại, không nhúc nhích. Không hiểu anh nói gì “ đề nghị? Ý của anh là gì?”
Anh có vẻ bất ngờ quay sang, chống tay lên cằm nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu “ cô…”
Anh dừng lại một lúc rồi lại cười khinh bỉ nói “ vẫn chưa nghĩ ra số tiền phù hợp à?. Em gái à, yêm tâm anh đây sẽ không khiến em phải thiệt đâu. Cứ từ từ suy nghĩ”
Đến đây tôi cũng hiểu được anh ta nói về vấn đề gì, lúc đó chỉ nghĩ do anh ta say rượu nên nói những lời bông đùa. Thật không ngờ
Dù vậy qua lời nói, cũng phần nào hiểu được anh ta đang khinh miệt tôi. Đối với sự miệt thị này tôi không thể nào coi như chưa nghe thấy, nhưng trong lòng cũng biết anh chắc hẳn cũng là người có địa vị bản thân không thể tùy tiện động vào. Chỉ có thể tức giận buông lời “ đồ điên” rồi bỏ đi thật nhanh. Lúc này chỉ sợ anh ta nghe xong bắt tôi lại thì hết đường chạy.
Khi đi vào tôi bắt gặp một người phụ nữ. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhớ rõ được hình bóng đấy. Chị ta có gương mặt sắc bén cùng với lớp trong điểm đậm càng tôn lên sự xinh đẹp rạng ngời đó. Từng đường nét trên cơ thể được tôn lên qua bộ váy chị ta mặc. Một bộ váy khoét sâu ngực, phần váy dưới sẻ táo tợn lên tận đùi. Bước đến bên anh cất chất giọng nhão nhệt
“ Gia khải à, người ta tìm anh nãy giờ “ vừa nói vừa bước đến ngồi lên đùi anh. Anh không phản ứng vòng tay qua ôm eo chị ta chỉ có điều gương mặt vẫn lạnh lùng như vậy.
“ ngoan, hôm nay anh không có tâm trạng” vẻ mặt mất kiên nhẫn, nhưng cũng ân cần nói
Chị ta biết anh đang có ý đuổi khéo mình, dù muốn níu lại một chút. Nhưng thấy vẻ mặt đó liền thuận thế mà rời đi. Khi đi qua, chị ta nhìn tôi với ánh mắt sắc bén như tôi vừa cướp thứ gì đó của chị ta vậy. tôi không nói gì, quay đầu lại cảm thán, loại người này tôi tốt nhất nên tránh xa một chút. Chuẩn bị rời đi.
“Như, Triệu Uyển Như. Gia đình bình thường, bà hiện đang bị bệnh cần một số tiền lớn” Anh nói
Tôi vô cùng bất ngờ, đó là tên tôi sao anh lại biết. Còn chuyện bà tôi bị bệnh, đến Từ Mộng tôi còn chưa nói với cô, sao anh lại biết. “ anh điều tra tôi?”
Không trả lời câu hỏi của tôi “ về vấn đề tiền cô không phải lo sẽ bị thiệt, cô chỉ cần cô kết hôn với tôi 2 năm, mọi thứ cô muốn đề sẽ có. 2 vạn tệ 1 tháng, cô thấy sao”
Tôi không nói gì, lặng lẽ rời đi coi như bản thân không nghe thấy gì cả. tôi biết 2 vạn tệ này, với tình hình hiện tại tôi có làm cả năm cũng không kiếm được số tiền lớn như thế. Với số tiền này tôi có thể làm phẫu thuật cho bà tôi. Nhưng đối với truyện kết hôn, còn là với một người tôi không biết là ai. Chuyện này không thể nói bừa được. Tôi không nghĩ nhiều nữa, đi tìm Từ Mộng thấy cô đã say khướt, nằm trên ghế. Tôi gọi xe đưa cô về nhà.
Hôm sau, khi vừa tan học thì thấy gì gọi đến, giọng nói buồn bã “ Bác sĩ nói chỉ còn 1 tuần nữa thôi, khối u phát triển quá nhanh. Nếu không làm phẫu thuật sớm chuyện xấu nhất có thể sảy ra”
Tôi lặng người “ dì chờ con nhé, con sẽ cố xoay sở được tiền “
Tôi không biết bản thân bây giờ phải làm gì nữa, số tiền mấy ngày nay vùi đầu làm thêm không được 1 phần của chi phí phẫu thuật. Về đến nhà, tôi như sụp đổ, mọi thứ như tìm đến mà đổ dồn lên đầu tôi. Căn phòng tối tăm như bản thân tôi lúc này, đến mở chai nước cũng không xong.
Từ Mộng trở về thấy tôi thẫn thờ trong góc phòng, cô chạy lại “ câu sao vậy, đã sảy ra chuyện gì? Nói mình nghe xem nào”
“ bà mình…bà của mình. Mình phải làm sao bây giờ” lúc này tôi như tìm được chỗ dựa òa khóc lên
“ sao, bà làm sao” Từ Mộng sốt ruột nói
“ bà có khối u não, giờ cần phẫu thuật sớm. Số tiền mình kiếm được quá ít ỏi. Bà mình phải làm sao bây giờ” tôi dơ số tiền ít ỏi vừa tích góp được ra
Từ Mộng ôm tôi vào lòng” được rồi, tớ có quen một vài người, tớ sẽ giúp câu xoay sở, yên tâm đi”
“ được không” tôi hỏi
“ cậu không tin tớ à. Tớ là ai chứ” nói xong cô đúng dậy đi ra khỏi phòng.
Tôi ngồi chờ cô tới tận khuya mới thấy cô về. tôi đứng dậy “ sao rồi, sao cậu về muộn vậy”
“ không có gì, chỉ là chút rắc rối thôi. Tạm thời chỉ được từng này thôi. Ngày mai tớ sẽ liên hệ thêm người quen. Được bao nhiêu hay bấy nhiêu” cô nói
“ cảm ơn cậu, thật sợ cảm ơn cậu nhiều lắm”
“ có gì đâu chứ, bà cậu cũng là bà của Từ Mộng tôi đây. Thôi ngủ đi, mai tôi dẫn cậu đi gặp một người”
Hôm sau, Từ Mộng dẫn tôi đếnmột nhà hàng sang trọng, bên trong trang trí theo phong cách cổ điển. bước vào có thể thấy sự ấm cúng toát lên. Nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến một bàn ở góc giữa phòng. Ngồi đó là một người đàn ông, khuân mặt vô cùng tuấn tú, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần tây tôn lên dáng người thon dài. Anh đứng dậy tiến về phía chúng tôi “ quý cô, em đến rồi à” vừa nói anh vừa kéo ghế để Từ Mộng ngồi xuống.
“ sao, có chuyện gì” anh ta cười hỏi
“ cũng không có gì to tát, chỉ là muốn lấy của anh chút tiền thôi” Từ Mộng không kiêng rè mà cất lời.
Từ hành động và cách nói chuyện của hai người họ có vẻ khá là thân thuộc.
Lúc này anh ta mới quay sang dể ý đến tôi “ đây là người bạn mà em nói”
“ xin chào, anh là Cao Lãng” anh dơ tay về phía tôi rồi nói
Để không mất lịch sự tôi bắt tay anh “ em là Triệu Uyển Như, mong anh giúp đỡ”
“ thôi được rồi, còn chuyện em nói với anh thì sao” Từ Mộng nhìn anh ta hỏi
“ đây “ anh ta đem một chiếc thẻ màu xanh ra để trên bàn
“Anh chỉ có thể xoay sở được từng này thôi”
“Từng này không được một góc nữa, mẹ nó. Bình thường thấy anh sống cũng không đến nỗi nào, vậy mà “ Từ Mộng nhăn mặt nói
Anh ta bị Từ Mộng nói đến sầm mặt lại.
Tôi thấy dù gì cũng là nhờ vả người ta, cũng không thể trách anh ta được, tôi hích tay Từ Mộng “Cảm ơn anh rất nhiều đã giúp bọn em, số tiền này em nhất định sẽ trả lại sớm a”
Thấy tôi nói vậy, cơ mặt anh cũng dãn ra. Căn bản tiền kiếm ra cũng không dễ dàng gì. Từ Mộng thấy vậy cũng không nói gì. Kéo tôi đứng dậy rồi tạm biệt anh đi về.
Số tiền này cộng lại vốn mới chỉ được một nửa chi phí phẫu thuật, tôi biết có một chỗ tôi có thể lấy được khoản tiền đủ để phẫu thuật. có lẽ tôi cần dùng đến rồi
Về đến nhà, Từ Mộng an ủi tôi “ đừng lo, chúng ta sẽ cố tìm cách khác”
“ Từ Mộng, câu có nhớ người đàn ông tớ kể với cậu không. Người tớ gặp ở trường” tôi nói
“ tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì” cô khó hiểu hỏi
“ Hôm đi tiệc, tớ có bắt gặp anh ta. Anh ta có đề nghị một việc với tớ”
“việc gì”
“ Kết hôn. Nếu kết hôn…..tớ có thể kiếm được một khoản tiền lớn. có lẽ..”
Chưa kịp để tôi nói hết câu, Từ Mộng như hiểu được ý tôi, cô tức giận “ Mẹ nó. Cậu điện à. Đây là chuyện không thể làm bừa được đâu. Cậu mau tỉnh táo lại ngay cho chị đây. Cậu ở đó chuyện này để tôi lo”
Nói xong cô đi ra khỏi nhà. Tôi không biết cô đi đâu.
Tôi thẫn thờ ngồi bệt xuống. Tôi cũng biết đây là chuyện không thể làm bừa được, nhưng tình cảnh này bản thân tôi đâu có sự lựa chọn nào. Số tiền lớn như vậy, chúng tôi không thể nói có là có được.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi mở điện thoại lên tìm lại số điện thoại mà anh đã luu vào máy tôi. Bấm gọi tiếng “tút tút…” từng hồi văng lên. Tim tôi đập đồn dập theo từng tiếng điện thoại. Đầu bên kia cất giọng “ xin chào?".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro