Trăng Chiếu Bóng Người
Đó là một đêm khác ở văn phòng khi Ganyu phát hiện một đốm màu tím ở góc tầm nhìn ngoại vi của cô ấy. Tất nhiên, đó không ai khác chính là Keqing, và những lời từ cuộc gặp gỡ trước đó của họ cứ vang lên trong đầu cô. Cô có thể bước ra khỏi đó, đứng cạnh cô ấy, và Keqing sẽ không nghĩ điều đó là bình thường. Bốn bức tường bao quanh Ganyu đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, những dòng chữ viết trên giấy nhòe đi tạo thành những đường đen khó hiểu, và hơi nóng tỏa ra từ ngọn nến bên bàn đốt qua kẽ tay cô. Ganyu không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa trong phòng. Vì vậy, cô đi ra khỏi văn phòng, đi xuống cầu thang để đến lối vào phía trước. Khi nghe thấy tiếng gót chân của cô ấy, Keqing quay lại và tìm thấy chính xác người mà cô ấy đã chờ đợi suốt đêm.
- "Ganyu chị không nghĩ bây giờ là hơi sớm để nghỉ ngơi?"
Cô ấy trêu chọc khi Ganyu xuất hiện ở đây, dường như cảm thấy đủ thoải mái khi sánh vai với cô. Cô nương kia hơi giật mình, nhưng lại nở một nụ cười dễ chịu. Cô thở dài, xoa xoa thái dương.
- " Chị cảm thấy đau đầu đang hình thành. Chị cần một chút không khí trong lành."
Keqing liếc nhìn cô ấy, nhưng không có tình cảm. Đó sẽ là cả hai, trong số tất cả những người, những người quen thuộc nhất với đạo đức làm việc tàn nhẫn của Qixing và Ganyu đã phục vụ ít nhất mười lăm Thiên Quyền khác nhau, và Ningguang sẽ không phải là sếp cuối cùng của cô ấy. Keqing đã có một số trải nghiệm tương đối ấn tượng cho riêng mình, vì vậy cả hai đều biết chính xác cảm giác của nhau. Có lẽ đó là lý do tại sao Ganyu cảm thấy rất yêu Keqing. Họ chia sẻ kinh nghiệm làm việc giống nhau. Cô ấy chắc chắn không cảm thấy gì khi Keqing mỉm cười với cô ấy khi họ đi ngang qua nhau, hoặc khi cô ấy đưa cho cô ấy tách trà yêu thích của mình như một thói quen, hoặc khi cô ấy hiện đang nhìn Ganyu như thể cô ấy là một bức tranh của sự hoàn hảo. Cô ấy không cảm thấy gì cả.
- "Thời gian là vàng"
- "Xin lỗi, không phải hôm nay"
- "Em sẽ không quan tâm."
- "Chị sẽ ngạc nhiên."
- "Thực ra thì chị sẽ không."
Cô ấy cười, và cô ấy không nhớ cái cách mà đôi mắt của Keqing nhăn lại trong cái cách mà hạnh phúc của Ganyu đang lây lan.
- "Em, trong tất cả mọi người, biết chị đã sống được bao lâu. Không còn làm chị ngạc nhiên nữa."
Cô ấy mở miệng để nói điều gì đó khác, nhưng một hạt mưa đơn độc rơi xuống giữa họ và rơi xuống mũi Keqing. Cú nổ vang dội khiến cả hai bị sốc, và trước khi họ có thể di chuyển, bầu trời đổ mưa lớn khiến họ ướt sũng đến tận xương tủy. Ganyu hét lên, cảm thấy cái lạnh thấm qua quần áo của mình.
- "Keqing chúng ta cần trở lại trong nhà."
Keqing cảm thấy mình đang bị kéo cổ tay, và đột nhiên họ đang chạy đua trong mưa và tay trong tay lên cầu thang khi cơn mưa như trút nước trút xuống họ. Khi họ chạy lên cầu thang, gót chân của Ganyu bị trượt và cô ấy vấp phải một trong các bậc thang, nhưng Keqing đã nhanh như chớp và kéo cô ấy lên với đủ lực để giúp cô ấy lấy lại thăng bằng. Họ quay trở lại dưới mái nhà mà không xảy ra sự cố, mặc dù cả hai đều đã tắt thở khi đến đó.
- "Chị biết em vừa nghĩ tới điều gì không?"
- "Nó là gì?"
- "Tên chị là Ganyu, phải không? Gan-yu. Mưa ngọt ngào."
- "Thật là một phân tích tuyệt vời."
- "Ừ, và trời vừa mưa. Dễ thương quá phải không? Chị ra ngoài và trời bắt đầu mưa. Giống như mưa ngọt ngào, gọi mưa ngọt ngào."
Ganyu nhìn chằm chằm vào Keqing một lúc, trái tim cô ấy đập mạnh trong lồng ngực, và nó có cảm giác như thể nó sắp nổ tung. Vẻ mặt ngây thơ trên khuôn mặt, niềm vui trong đôi mắt, Keging là hiện thân của một viên ngọc quý hiếm chỉ tình cờ tìm thấy vài nghìn năm một lần.
- "Ganyu?"
Đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh trăng. Không có sao, giống như đêm đầu tiên, nhưng đôi mắt của Keqing dường như chứa cả dải ngân hà. Keqing định nói gì đó nhưng lời nói đó không bao giờ rời khỏi miệng cô, bởi vì chúng bị nuốt chửng bởi nụ hôn Ganyu đặt trên môi Keqing. Nó tinh tế và mềm mại, và Ganyu hòa vào nó như thể băng chưa bao giờ là yếu tố của cô giống như tia chớp mà Keqing nắm giữ bên dưới đầu ngón tay của cô ấy.
Họ di chuyển song song với nhau, vòng tay ôm lấy cổ và vai, những tiếng cười khúc khích bị bóp nghẹt và những tiếng thì thầm lặng lẽ dưới bóng râm của Nguyệt Hải Đình khi họ tách ra. Ganyu say mê bởi sắc hồng trên má Keqing. Cô cười, khẽ bóp chúng, nhìn màu sắc ngày càng đậm hơn.
- "Ganyu, này, đừng làm như vậy! Chị vừa hôn em!"
- "Chị yêu nó."
Ganyu chiếm lấy đôi môi của Keqing một lần nữa, và họ dành phần còn lại của đêm trong vòng tay của nhau. Thật an toàn khi nói rằng, ngay cả khi ngọn nến của cô ấy tắt, phần còn lại của thủ tục giấy tờ của Ganyu vẫn không bị ảnh hưởng.
Những chiếc lá mùa thu rơi xung quanh, cảnh quan sân thượng một màu vàng nâu. Trong giờ làm việc, Ganyu và Keqing làm việc không mệt mỏi. Nhưng trong những giờ giải lao không thường xuyên, khi cả hai đều làm việc quá sức và một người đến văn phòng của người kia để giải lao .
Họ ẩn mình trong các góc của tòa nhà, nơi không ai có thể nhìn thấy. Keqing bắt đầu nụ hôn lần này, và đùi của cô bị ép vào giữa Ganyu khi cô hạ xuống Ganyu với vô số nụ hôn nhẹ, cuối cùng đọng lại trên một góc trên cổ khiến cô vặn vẹo.
Một lọn tóc của Keqing được kéo nhẹ khiến Keqing rụt người lại, đôi môi lấp lánh và cong lên đầy tinh nghịch trong khi cô ấy chiêm ngưỡng công việc thủ công của mình. Ganyu đang nhìn chằm chằm vào Keqing trong hình ảnh phản chiếu của cô ấy, cổ đầy vết cắn và vết bầm tím chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý nếu không được che đậy cẩn thận.
- "Em đã nói rồi, không có dấu."
- "Chị có thể không thấy, nhưng những người khác chắc chắn là có,"
- "Vậy thì em sẽ nói cho họ biết sự thật! Vụ bê bối mới nhất của Yuheng và thư ký tranh cãi với nhau!
Keqing vỗ tay và vỗ mạnh vào vai Ganyu, lực đủ mạnh để đánh bay bất kỳ kẻ tử thần nào. Ganyu thầm thắc mắc không biết có phải cô ấy vừa có một người bạn gái mạnh mẽ không, nhưng sau đó cô ấy thấy cơ bắp ở bắp tay của mình linh hoạt và có lẽ cô ấy vừa có một người bạn gái rất giỏi. Tất nhiên là cô ấy không bận tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro