Tình Càng Sâu Càng Lo Được Mất
Nỗi sợ hãi chiếm lấy toàn bộ con người cô và khiến cô nhảy vọt về phía trước mà không cần suy nghĩ thêm, từ bỏ ý định đánh giá môi trường xung quanh mình xa hơn.
- “Keqing...”
Cô khuỵu gối trước mặt cô gái đang bất động, đưa một bàn tay run rẩy lên chạm vào mặt cô và ngửa đầu về phía sau để cô có thể nhìn rõ hơn. Tuy nhiên, những ngón tay run rẩy của cô ấy dừng lại giữa chừng vì cô ấy không thể cảm nhận được chút hơi ấm nào còn sót lại từ Keqing. Nó khiến cô kinh hãi.
- "Keqing, em có nghe thấy chị nói không?"
Sau một lúc, cô đẩy những ngón tay run rẩy của mình lên má cô gái trẻ, biết ơn khi thấy rằng vẫn còn một tiếng thở ra yếu ớt, yếu ớt thoát ra từ cô mặc cho da cô lạnh như xác chết. Cô ấy vẫn còn sống, vừa đủ nhưng còn sống.
- "Keqing!!! Tôi đến để đưa em về nhà. Em sẽ ổn thôi."
Cô từ từ nghiêng đầu Keqing về phía sau, sợ rằng ngay cả cử động nhỏ nhất cũng có thể đè bẹp cô. Kết quả khiến trái tim cô ấy tan nát thay vì những gì cô ấy nhìn thấy. Làn da của cô ấy có màu trắng như tuyết, môi của cô khô nứt và khuôn mặt bên phải sưng tấy. Ganyu lướt ngón tay trên làn da lạnh ngắt và cảm thấy vô cùng đau đớn. Một số vết thương này sẽ cần nhiều thời gian để lành lại. Ganyu sẽ không bận tâm chừng nào cô ấy còn sống.
- "Ai đó!?"
Một giọng nói lớn vang lên từ phía sau họ và Ganyu quay đầu xung quanh để tìm thủ phạm. Fatui quân tiên phong, giống như những gì cô ấy đã đoán. Khi Ganyu nhìn những người đàn này những kẻ ngoại đạo, những người đã suýt giết chết người quan trọng nhất trong cuộc đời cô, cô thấy mình tràn ngập cơn thịnh nộ mà cô chưa từng trải qua. Thậm chí không phải trong chiến tranh của các vị thần, khi cô ấy đã giết những con quái vật khủng khiếp hơn.
- "Là một trong những thư ký của thất tinh Liyue!"
Một trong những người tiên phong hét lên, giọng nói to và nặng hệt như chiếc búa truyền điện mà anh ta đang thủ sẵn trên tay.
- "May mắn cho chúng ta là một người ngu ngốc đến đây một mình. Hãy đi bắt cô ta và xem liệu có thể khiến cô ta tiết lộ một số thông tin hữu ích không. Cô gái kia quá cứng đầu."
Vì vậy họ đã tra tấn Keqing gần như cắt ngắn mạng sống của cô ấy và cướp đi tất cả tương lai tuyệt vời mà cô ấy có thể có chỉ để lấy một số thông tin.
Máu của Ganyu sôi lên như một dung nham nóng chảy trong huyết quản của cô ấy bất chấp nhiệt độ dưới không độ đang đóng băng mọi thứ xung quanh họ. Mắt của cô lại bùng lên với màu xanh rực lửa, nhưng lần này, năng lượng nguyên tố sau cô là sự giận dữ thay vì nhu hòa như bình thường. Không ai trong số những người này sẽ lại đến gần Keqing. Trên thực tế, không ai trong số họ sẽ đi đâu nữa. Nơi này sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của họ.
- "Bắt lấy cô ta"
Các quân tiên phong và quân đoàn tiến về phía trước theo lệnh của thủ lĩnh của họ, phát ra một trận chiến ồn ào phù hợp với trận chiến cuối cùng của họ.
Ganyu nhấc tay lên khỏi mặt đất và đưa tay lên không trung băng giá, nhắm mắt lại và cảm thấy cơn giận dữ trong người. Từng chút nước cuối cùng đóng băng trong bầu không khí đọng lại trong tay cô bắn ra những người đàn ông như những tên băng sắc nhọn, cắt xuyên qua da và đâm vào thịt họ một cách dễ dàng như thể họ chỉ được làm bằng bơ. Những người đàn ông ngã xuống tuyết với những tiếng la hét thống khổ, ôm chặt đôi mắt và cổ bị thủng của họ khi Ganyu ngưng tụ sương tuyết trong không khí. Bầu trời mất đi tia sáng cuối cùng và trút xuống những ngọn giáo băng giá như sự phán xét không khoan nhượng. Một số người cố gắng chạy trốn khi cơn bão băng không thể ngăn cản tấn công họ, nhưng Ganyu đã khiến cô ấy nghĩ rằng không ai trong số họ sẽ sống sót bước ra khỏi nơi này.
Cô rút mũi tên của mình ra, để băng trên đầu ngón tay của mình và bắn nó. Mũi tên tẩm chất lạnh xuyên qua đầu người đang chạy từ phía sau và nở ra thành nhiều mảnh nhọn bắn lên trời trước khi lao thẳng xuống những người gần anh ta trong một trận mưa rào bằng hàng trăm mũi băng nhỏ. Thông thường, Ganyu sẽ không dành những điểm chí mạng trong các trận chiến. Điều cô ấy thường làm nhất là tìm ra một vị trí có thể khiến kẻ thù của cô ấy bất lực nhưng không giết được chúng, trừ khi thực sự cần thiết. Tuy nhiên, lần này, phẫn nộ trong cô đã ra máu. Và cô sẽ không tha cho bất cứ ai làm tổn thương đến người cô yêu.
- "Ganyu."
Giọng nói khàn khàn, yếu ớt xuyên qua bức tường tập trung của cô và kéo cô ra khỏi làn khói máu, kéo cô trở về thực tại như một bàn tay đang lôi cô ra khỏi vùng nước sâu và tăm tối. Ngọn lửa xanh băng giá trong đôi mắt cô mờ dần trước giọng nói quen thuộc, và đó là lúc Ganyu nhận ra rằng tất cả mọi người xung quanh cô đã chết trên nền tuyết không còn màu trắng mà là màu đỏ.
- "Ganyu, đủ rồi."
Keqing giận dữ, ho dữ dội chỉ vì nói những từ ngắn ngủi đó. Đôi mắt của cô ấy mở ra một cách yếu ớt và ngay cả một cử động đơn giản dường như cũng khiến cô ấy bị tổn thương rất nhiều vì cô ấy gần như ngất đi lần nữa. Ganyu cất cung tên và lao tới chỗ cô.
- "Keqing."
Ganyu khuỵu gối trước mặt Keqing, ôm lấy khuôn mặt của cô bằng cả hai tay khi cô ấy nhìn vào mắt cô ấy. Lòng cô nhẹ nhõm như không có khi nhìn thấy đôi mắt tím đang chớp lại nhìn cô một lần nữa. Cô cúi người về phía trước và áp môi mình lên đầu Keqing, hôn lên mặt cô hết lần này đến lần khác và cuối cùng để nước mắt cô tuôn rơi. Tay cô run lên rất nhiều khi chúng ôm lấy cô gái lạnh lùng.
- "Keqing , chị đã rất sợ ... Chị rất sợ mất em."
- "Tất nhiên, em sẽ tỉnh dậy. Em làm mọi thứ theo kế hoạch, và em không có kế hoạch để chết vào hôm nay."
Ganyu rời khỏi cô, khuôn mặt vẫn còn đẫm nước mắt và đôi mắt vẫn đỏ hoe vì nước mắt.
- "Đừng làm thế nữa, được không? Đừng..đừng làm chị sợ như thế này lần nữa. Chị không thể đối phó với ý nghĩ mất đi em."
- "Ganyu,"
Giọng nói của Keqing làm cô dừng lại những cơn suy nhược thần kinh, đôi mắt cô ấm áp với nụ cười mà cô luôn chỉ dành cho cô khi cô chiến đấu để tỉnh táo.
- "Em không đi đâu cả. Em vẫn ở đây với chị."
Cô ấy nắm lấy một bàn tay của Ganyu và siết chặt nó nhẹ nhàng bằng tất cả sức lực còn lại của cô ấy, khiến Ganyu gục đầu vào vai cô ấy khi cô ấy khóc nức nở. Keqing lặng lẽ để cô khóc nức nở dựa vào mình, kiên nhẫn chờ đợi khi Ganyu nắm chặt vạt áo trước và cố gắng ngăn mình không khóc.
Tuyết rơi trắng xóa cũng không làm Ganyu chết lặng như bây giờ. Hóa thành một điểm sáng bay về cảng Liyue. Keqing tỉnh lại đã là 2 ngày sau.
Đã hai ngày kể từ khi trở về Ganyu vẫn luôn ngủ ở phòng khác ,Keqing thấy có điều gì đó không ổn cô liền lặng lẽ nhìn vào phòng Ganyu đang ngủ. Thấy Ganyu đang khóc tự trách bản thân. Keqing không chờ được nữa tiến đến ôm cô.
- "Ganyu chị đừng ngủ ở đây nữa, không có chị ở bên em thực sự không ngủ nổi.."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro