Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người Rời Đi, Tâm Ở Lại

Keqing cười khúc khích trước nỗ lực của Ganyu.

- "Đó chỉ là bởi vì chị là một tín đồ trung thành của Nham Vương Đế Quân. Ngoài ra, điều đó không có nghĩa là nó không ảnh hưởng nhiều đến chị. Đôi khi chị vẫn gặp ác mộng về cuộc chiến đó, và đã hàng thiên niên kỷ trôi qua."

Ganyu thở dài vì cô ấy biết rằng mình đã bị đánh bại, cô chưa bao giờ giỏi tranh luận với  Keqing, mặt khác vì đã xé nhỏ con đường của mình qua bất kỳ cuộc tranh cãi nào và cứng đầu hơn cả những tảng đá cứng nhất của Đế quân. Ganyu đưa tay lên xoa trán, biết rằng mình đã thua cuộc.

- "Chỉ cần hứa với tôi ít nhất em sẽ cẩn thận. Viết thư cho tôi mỗi ngày khi em vắng nhà. Tôi muốn biết rằng em vẫn còn sống và khỏe mạnh."

Cô hài lòng, nhận được một nụ cười từ người yêu cứng đầu của mình. Nụ cười của Keqing gần chạm đến tai cô khi đối phương cúi người về phía trước để đặt lên môi cô một nụ hôn. Ganyu chào đón cô bất chấp tiếng thở dài thất bại của cô và đưa cả hai tay lên ôm má Keqing khi cô hôn lại một cách kỹ lưỡng. Khi Keqing lùi ra khỏi cô, má ửng hồng và đôi môi lấp lánh, đôi mắt sáng lấp lánh.

- "Không thành vấn đề, em sẽ viết thư cho chị mỗi ngày và nhờ bồ câu gửi tới chị."

Ganyu nghẹn ngào và nghiêng người về phía trước để hôn nụ cười tự mãn của cô ấy.

- "Tốt hơn là em nên có. Tôi sẽ chờ đợi để được nghe từ em mỗi ngày."

Khi năm ngày đã trôi qua và Ganyu đã nhận được tổng cộng năm lá thư từ Keqing, không bỏ sót ngày nào, cô bắt đầu nghĩ rằng có lẽ, cô thực sự đã phản ứng thái quá về tình hình.  Những lá thư của Keqing đã chuyển tới rằng cô và Ganyu đã tin cô vì cô đã nghiền ngẫm những bức thư đó mỗi ngày và không tìm thấy dấu hiệu nào cho thấy sự khác lạ. Nét chữ của Keqing vẫn tỉ mỉ và gọn gàng như mọi khi, và cô ấy thậm chí đã có lúc khiến Ganyu xấu hổ khi nói rằng cô ấy đã rất nhớ cô,  Keqing sẽ ném cô lên giường và ghim cô ở đó trong nhiều ngày ngay khi Keqing về nhà.  Đó hẳn là dấu hiệu cho thấy mọi thứ đều ổn, phải không? Không ai có nguy cơ nghiêm trọng có thể ngồi xuống và viết những bức thư như vậy.

Ganyu quyết định bỏ qua những lo lắng của mình và tiếp tục công việc hàng ngày của mình tại cảng Liyue như bình thường, sàng lọc những tờ giấy không bao giờ hết trong khi chờ đợi tờ giấy duy nhất mà cô ấy quan tâm. Nó luôn đến đúng vào giờ ăn trưa của cô.  Cho đến một ngày, nó đã không.

- "Ganyu bạn không sao chứ? Bạn đang làm gì mà chỉ loanh quanh ngoài đó vậy? Giờ nghỉ trưa của bạn sắp kết thúc. Tôi nghĩ bạn đã luôn chợp mắt trong khoảng thời gian này."

Giọng nói của Ningguang khiến cô giật mình khỏi cơn mê và Ganyu quay ngoắt lại từ cửa sổ để thấy Thiên Quyền đang nhìn chằm chằm vào cô một cách bối rối.

- "Tôi xin lỗi cô Ningguang"

- "Không cần phải xin lỗi. Việc bạn chọn dành thời gian nghỉ ngơi như thế nào là hoàn toàn tùy thuộc vào bạn. Nếu bạn yêu thích bức thư của Keqing thì bạn sẽ làm điều đó."

Ganyu cảm thấy má mình nóng lên. Đành rằng, mọi người trong Nguyệt Hải Đình đều biết rằng giờ cô và Keqing đang ở cùng nhau thậm chí biết rằng họ đã sống cùng nhau nhưng không có nghĩa là cô có thể đứng ngây ngốc ở đây nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong khi mọi người đang quan sát. Ningguang cười khúc khích và đi ngang qua cô ấy đến văn phòng của cô ấy.

- "Đừng lo lắng nếu bức thư không đến ngày hôm nay, đôi khi những con chim bồ câu đang đi lạc. Hoặc có lẽ, Keqing có việc gấp cần phải giải quyết. Bạn rất có thể sẽ nhận lại được thư của cô ấy vào ngày mai."

Ganyu cũng hy vọng như vậy. Nhưng, nó đã không xảy ra. Không có gì đến vào ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa. Ganyu đi từ lo lắng tự nhủ rằng cô ấy chỉ bị hoang tưởng sang lo lắng đến mức cô ấy hầu như không thể tập trung vào công việc. Có chuyện gì xảy ra không? Tại sao Keqing đột ngột ngừng viết thư cho cô? Sự lo lắng ăn mòn cô như một con ký sinh trùng lớn dần lên từng ngày.  Ngay cả Ningguang, người từng chắc chắn rằng bức thư bị mất tích chỉ xảy ra một lần, dường như cũng lo lắng khi vẫn không có tin tức gì từ nhóm thám hiểm sau gần một tuần.

- "Tiểu thư Ningguang, tôi nghĩ tôi sẽ nghỉ phép bắt đầu từ hôm nay. Tôi không chắc khi nào tôi sẽ trở lại, nhưng tôi nghĩ tôi có quá đủ để trang trải một hoặc hai tuần."

- "Không, Ganyu. Bạn không thể đến đó để tìm kiếm họ một mình. Bạn không biết điều gì sẽ chờ đợi bạn."

Lời nói của Ningguang bị cắt ngang bởi một tiếng sập cửa văn phòng của cô ấy, khi ai đó vô tình xông vào. 

Một người đàn ông đẫm máu xông vào phòng gần như bị kích động, gục xuống sàn.  Fengyan, Ganyu kinh ngạc nhận ra, nhận ra người bị đánh đập khủng khiếp đang nằm trên sàn với vết thương hở trên bụng liên tục rỉ máu.

Ningguang mở to mắt, đôi chân lập tức chạy về phía người lính thất thủ đang thở khò khè vì đau đớn như thể anh ta trút hơi thở cuối cùng. Cô quỳ xuống và đánh giá anh ta, vẻ mặt sợ hãi tràn ngập khi cô phát hiện ra không chỉ vết chém trên bụng anh ta mà còn có một vết thương thủng trên ngực anh ta.  Phổi.  Đó là lý do tại sao anh ta thở khò khè.  Những ngón tay của Ganyu trở nên lạnh lẽo.

- "Ngài Ningguang, Fatui, họ họ đã giết tất cả mọi người, họ bắt được ngài Keqing."

- "Cô ấy ở đâu? Cô ấy còn sống không? Nói cho tôi biết lần cuối cùng bạn nhìn thấy cô ấy ở đâu. Nói cho tôi biết, Fengyan!"

- "Họ ... họ đã giết tất cả mọi người nhưng họ đã đưa cô ấy và tôi đến Cố Đô Tuyết Vùi.
.. Ngài Keqing đã giúp tôi đánh lạc hướng nhưng họ đã đuổi kịp tôi và làm tôi bị thương. Tôi không biết liệu cô ấy có còn sống hay không. "

Ganyu lao ra khỏi phòng trước khi Ningguang kịp nói điều gì. Tâm trí cô đã được sắp đặt sẵn. Cô ấy sẽ cứu Keqing, cô phải đi một mình không thành vấn đề. Những người khác dù sao cũng chỉ làm cô ấy chậm lại. Và mỗi giây cô ấy lần mò ở đây hoặc do dự trong chuyến hành trình của mình có thể khiến Keqing của cô ấy phải trả giá. Ganyu sẽ không để điều đó xảy ra, cô không thể sống khi mất đi Keqing. Cô ấy chỉ dừng lại bên bàn làm việc của mình trong chốc lát, rút ​​cung tên và sau đó xông ra khỏi cảng Liyue mà không đợi ai cả. 

Ganyu, không phải là một con người bình thường. Và cô ấy đã tuyệt vọng, bị thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi đang gặm nhấm trong lòng ngày càng lớn dần theo từng giờ trôi qua, cô đã tự đẩy mình vượt qua chặng đường dài gian khổ mà không có giây phút nghỉ ngơi. Khi hoàng hôn buông xuống và ánh sáng ban ngày lên, Ganyu nhận thức sâu sắc rằng cơ hội tìm thấy Keqing còn sống của cô ngày càng mỏng. Nó làm cô kinh hãi, ý nghĩ về việc mất Keqing, không bao giờ gặp lại cô ấy hoặc chạm vào Keqing nữa. Cô luôn biết rằng chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ mất em, nhưng làm ơn, không phải hôm nay. Không phải bây giờ.

Ganyu hít một hơi thật sâu và buộc mình phải tập trung vào nhiệm vụ. Cô sẽ tìm Fatui, kẻ đã bắt Keqing làm con tin. Ganyu nhắm mắt lại sự dụng sức mạnh đã rất lâu cô không sử dụng từ cuộc chiến ma thần. Ganyu mở mắt ra với ánh sáng màu xanh lam rực rỡ trong đó.  Sức mạnh cổ xưa, mạnh mẽ đập vào sau mắt cô và tạo ra một áp lực gia tăng khiến cô gần như đau đớn, nhưng Ganyu chịu đau vì cô cần điều này. Ngay lập tức, mọi thứ xung quanh Ganyu biến thành màu xanh lam. Sau đó, một chút màu tím quen thuộc tỏa ra lờ mờ từ hướng đông bắc. Dấu vết điện của Keqing. Kèm theo đó là những vệt xanh tím khác.

Lần theo dấu vết, Ganyu bám theo ngọn núi cao và vững vàng vượt qua trận tuyết rơi dày đặc.

- "Keqing!"

Đôi mắt xanh của cô mờ dần khi cuối cùng cô cũng phát hiện ra người mình đang tìm kiếm, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Keqing bị trói vào một trong những cây thông phủ đầy tuyết. Mái tóc dài màu tím che khuất khuôn mặt của cô ấy khỏi tầm nhìn của Ganyu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro