Ngày Nghỉ
Ganyu đi làm sớm vào ngày hôm nay, sau khi tưới những bông hoa loa kèn cô quan sát chúng từ từ mở ra và sương sớm bắt đầu hình thành như thế nào. Ánh sáng vàng của mặt trời mọc thắp sáng cảng Liyue và cô bắt đầu tự hỏi liệu Keqing có đang nhìn thấy cùng một khung cảnh hay không. Cô kiểm tra xem liệu Ningguang có đến sớm không, và cô vô cùng ngạc nhiên. Ganyu lúng túng gõ cửa và sau khi cô ấy được cho vào, thở ra một hơi nặng nề.
- "Ningguang bạn có nghĩ rằng bạn có thể cho Keqing một ngày nghỉ không?"
Ningguang nhìn lên, và đặt tay lên má cô ấy đầy tò mò.
- "Tất nhiên rồi, nhưng tôi nghĩ Keqing không muốn nghỉ ngày nào?"
Ningguang cười và nhìn chằm chằm vào làn khói bốc lên từ mặt của cô ấy.
- "Mặc dù nếu bạn đang đề nghị ép cô ấy lấy một ngày, tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ tìm cách nào đó để đến nơi làm việc và giải quyết các thủ tục giấy tờ. Hơn nữa, tại sao tự nhiên bạn lại quan tâm đến cô ấy như vậy?"
- "Cô ấy là Yuheng."
Ningguang ngước mắt lên Ganyu nói điều này và cười.
- "Bạn có làm điều này cho bất kỳ người nào khác Yuheng?"
Ganyu lắc đầu và mỉm cười.
- "Tôi chắc rằng bạn nhận thức được sự siêng năng tự hủy hoại bản thân của Keqing. Bạn quan tâm đến cô ấy nhiều hơn tôi."
Ganyu đặt một số thủ tục giấy tờ mà cô đã điền vào đêm hôm trước lên trên bàn của Ningguang.
- "Đó là ngày nghỉ của cô ấy."
- "Ngay cả khi tôi cho cô ấy một ngày nghỉ, có lẽ cô ấy cũng sẽ không thư giãn. Tại sao Ganyu lại có ý định này?"
Ningguang véo sống mũi cô và nhìn Ganyu một cái nhìn hoài nghi. Ganyu thở dài và im lặng trống rỗng trong giây lát.
- "Tôi có một kế hoạch để đảm bảo rằng cô ấy tận hưởng kỳ nghỉ của mình một cách rộng rãi. Tôi chỉ muốn cô ấy hạnh phúc."
- "Ganyu, bạn không cần phải tiếp tục nói. Chúc may mắn."
Ganyu đỏ mặt và rời khỏi văn phòng trong thời gian ngắn, ôm chặt má vào tay và tự hỏi làm thế nào Ningguang có thể biết rằng cô yêu thích Keqing.
Keqing thức dậy muộn hơn một chút so với thường lệ, vẫn còn hơi mệt từ đêm qua khi cô sắp xếp lại đống giấy tờ do bản thân làm loạn ở văn phòng của Ganyu. Mặt trời chiếu vào má cô, và mái tóc cô buông xuống thành giường. Cô cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, và mệt mỏi khi đứng dậy mặc quần áo. Cô vẫn đang mặc chiếc áo cánh màu oải hương của mình từ hôm qua, lăn ra giường ngay khi vừa về đến nhà của mình.
Keqing nghe thấy tiếng gõ cửa, và lo lắng lục tung tủ quần áo của mình để tìm bất kỳ bộ quần áo nào mà cô có thể tìm thấy. Mặc một chiếc quần âu theo cách kém thanh lịch, cô bước ra ngưỡng cửa trong khi vẫn cài cúc áo sơ mi và quần dài. Keqing chải ngược mái tóc màu tím của mình và lén mở cửa.
- "Ah Ganyu, chị cần em giúp gì sao?"
Keqing cố gắng làm phẳng chiếc áo sơ mi của mình để kịp xuất hiện trước mặt Ganyu. Ganyu mỉm cười, và luồn một lá thư qua khe cửa mở của Keqing.
- "Hôm nay em có một ngày nghỉ, Ningguang đã biết rồi, và chị đã làm xong thủ tục giấy tờ. Đừng làm việc quá sức của bản thân, chị cũng đã làm bữa sáng cho em."
Keqing đỏ mặt và thất bại mở cửa rộng hơn để lộ bộ trang phục nhăn nhúm của mình để nhận đồ ăn. Ganyu bắt đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt mệt mỏi và đôi má ửng đỏ của Keqing và đưa hộp cơm qua. Keqing nhận món quà từ cô, nó trông rất ngon với những bông hoa thanh tâm nhỏ và những quả mọng màu vàng ngọt ngào bao quanh cơm.
- "Ah, không sao đâu, em không cần nghỉ ngơi. Cảm ơn chị vì bữa ăn. Em không biết chị thích nấu ăn."
- "Tiểu thư Keqing của tôi, không phải là vấn đề em cần nghỉ ngơi hay không. Em xứng đáng với tất cả những gì đã làm cho Liyue và những người khác."
Ganyu quay lưng bỏ đi, trước khi nhớ ra điều gì đó để nói.
- "Không phải chị thích nấu ăn, chỉ là chị thích tặng quà cho người mình yêu."
Keqing không biết phải làm gì với ngần ấy thời gian mà cô không có làm việc. Cô cắm cúi ăn cơm mà Ganyu đã làm, cảm thấy tội lỗi vì cô đã ăn nó quá nhanh. Nó tốt hơn so với thức ăn mà cô thường ăn vội vàng và ngay cả trong bữa ăn với những người quan trọng, cô thường quá lo lắng để thưởng thức món ăn một cách đúng đắn. Những quả mọng ngọt ngào vẫn còn dính một chút nước trên chúng và cảm giác thật kỳ lạ khi ăn một món ăn đã bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Dưới đáy hộp mà Ganyu đặt đĩa, có một tấm thẻ nhỏ với nét vẽ nguệch ngoạc của Keqing với đôi tai mèo. Keqing mỉm cười và rút nó ra, và bắt đầu đọc bên trong. Chữ viết tay của Ganyu lộn xộn, tròn trịa và gần như nổi bọt. Đó là một cách an ủi, nhưng có lẽ Keqing đã bị tẩy não vì nghĩ về Ganyu quá thường xuyên. Trong khi đọc qua tấm thẻ, má Keqing ngày càng nóng lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi nhiều hơn và đầu nhẹ hơn.
Ganyu ngồi ở rìa sân thượng nơi cô ở, hai chân đung đưa qua mép tường khiến nó không thể rời khỏi phần còn lại của cảng Liyue và mái tóc của cô ấy lủng lẳng sau gió. Beidou đứng sau lưng cô, cố gắng lén lút xem cô đang viết gì. Ganyu đang khom người, và viết lên một tấm thẻ nhỏ bằng cây bút còn cách vài nét nữa là sắp xong. Beidou thở dài và cuối cùng cũng nhượng bộ để hỏi Ganyu rằng cô ấy đang viết gì. Ganyu cười một chút và nghiêng đầu lên để nhìn Beidou.
- "Đó là một lời."
- "Một lời mời? Chính xác là cho ai?."
- "Keqing "
Ganyu cười một mình.
- "Ồ, may mắn Yuheng."
Beidou không quá bất ngờ khi nói đến những điều này, và cô ấy đã thu thập đủ manh mối để tìm ra mối quan hệ của Keqing và Ganyu trước khi họ làm điều này.
- "Lời mời để làm gì?"
Ganyu đỏ mặt và nhìn lại tấm thiệp cô đang viết.
- "Một chuyến dã ngoại nhỏ. Tôi vẫn chưa biết chính xác sẽ làm gì. Nhưng tôi biết nó sẽ ở đâu."
Beidou nhìn chằm chằm vào dòng chữ run rẩy của Ganyu và nhận ra cô ấy đang bối rối trước mặt mình.
- "Đừng lo lắng, tôi sẽ không lén hẹn hò với các bạn."
Ganyu thở dài và vẫy tay với Beidou. Beidou vỗ nhẹ vào lưng Ganyu và thì thầm vào tai cô ấy lời chúc may mắn trước khi nhanh chóng rời đi. Ganyu đỏ bừng, gối đầu lên đầu, nhìn ra biển, thấy ánh trăng gợn sóng trên mặt biển. Cô nhìn thấy một số chiếc đèn lồng sớm buông lên bầu trời, và cô tưởng tượng những người vô tình không cố định lồng đèn của họ đúng cách, và bây giờ đang nhìn chúng bay lên trời. Mỗi năm cô thường quá tải với công việc và không có quá nhiều thời gian để thư giãn. Cô thấy mình tự hỏi về nghi thức đèn lồng cuối cùng mà cô thấy và nó sẽ khác như thế nào so với tất cả điều này. Ganyu, phải thừa nhận rằng, không phải là người thích thay đổi lớn nhất mặc dù đã sống rất nhiều năm nhưng có một số điều sẽ không bao giờ thay đổi. Cô nhìn xuống bức thư mình đang viết, đảm bảo rằng không có bất kỳ sai sót nào.
"Keqing, sau ngần ấy năm sống chị thực sự nghĩ rằng chưa có một người nào khác mà chị yêu nhiều như em. Em thực sự cần phải chăm sóc bản thân nhiều hơn. Em có biết tôi thường nghĩ về em như thế nào không? Tôi có thể tái tạo lại em từ ký ức thực sự, chiếc kẹp tóc của em, cách em tạo kiểu tóc, chiếc áo mà em mặc. Hẹn em tối nay ở đỉnh núi sau nhà.
Keqing nhìn đồng hồ suốt cả ngày hôm đó, và đọc lại bức thư mà Ganyu đã để lại cả nghìn lần. Cô có nên mặc giống như mọi khi không? Cô lục tung tủ quần áo của mình để tìm thứ khác, và nhớ lại chiếc váy chưa mặc mà cô đã mua năm trước. Đó là một chiếc váy ngủ được trang trí công phu, màu hoa oải hương với những đường viền và ren trắng. Có lẽ nó phù hợp hơn một chút cho dịp này.
Ngay khi đồng hồ điểm đến hai mươi phút trước thời gian đã thỏa thuận, Keqing đi ra ngoài để bắt đầu đi lên ngọn núi, tìm thấy một con đường được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng giấy quanh núi. Khi cô lên đến đỉnh núi, nó khẳng định sự thật rằng đây là một buổi hẹn hò. Thậm chí còn có thêm nhiều đèn lồng bằng giấy, và một mảng chăn bông nhỏ xung quanh đỉnh núi. Đĩa bánh kẹo và đồ uống trang trí tấm chăn nhưng có một thứ còn quan trọng hơn. Một cô gái bán thân tóc xanh có sừng đang nhìn chằm chằm vào cô. Keqing mỉm cười, và nằm xuống chăn bên cạnh Ganyu.
Keqing dùng ngón tay chải tóc Ganyu, kéo đầu cô ấy lại gần ngực và tựa cằm lên đỉnh đầu Ganyu. Keqing cảm thấy tầm nhìn mát lạnh của Ganyu đang áp vào đùi cô, trái ngược với hơi thở ấm áp của Ganyu mà cô cảm thấy trên ngực mình. Cảm nhận hơi thở của nhau cảm giác thật tuyệt. Ganyu không còn cảm thấy cô đơn khi ở bên cạnh Keqing nữa. Ganyu quấn chân quanh Keqing, và giữ chặt cô.
- "Chị yêu em."
Ganyu hôn lên má đỏ bừng của Keqing. Keqing ôm đầu Ganyu gần hơn để có thể cảm nhận được nụ hôn của Ganyu trên khuôn mặt cô.
- "Em cũng yêu chị nhiều"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro