Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hoa Thanh Tâm

Keqing cảm thấy như mình đang chết dần chết mòn, cơ thể của cô ấy dần trở nên lạnh hơn, đang nằm trên một bãi cỏ lớn, tắm trong ánh hoàng hôn. Mọi thứ dồn dập, từ đầu đến chân, từ tất cả những tổn thương mà cô nhận được. Một vết thương trên cánh tay phải của cô khiến cô cầm rơi kiếm, những vết bầm tím trên làn da trắng của cô nhanh chóng chuyển từ màu vàng sang màu đen. Những chiếc lá và cành cây quấn vào tóc cô ấy, bạn sẽ nghĩ rằng Keqing vừa bước ra từ một cuộc ẩu đả nào đó. Keqing nhìn vào bàn tay trái của bản thân. Nắm chặt với một lực ngoài sức tưởng tượng, có một bó hoa thanh tâm. Một số trong số chúng hơi lộn xộn và thiếu cánh hoa, nhưng đối với một bó hoa, chúng trông khá đẹp.

Những cơn đau nhức xương đã nói cho cô biết điều đó. Cô nghĩ rằng lý do cho trạng thái hiện tại của cô như vậy là vì một bông hoa duy nhất. Và rồi cô ấy nhìn thấy nó từ xa, ngay trên đỉnh một vách đá. Một hoa thanh tâm duy nhất, nằm trên mỏm đá. Vì vậy, cô quyết định leo lên. Tại sao cô ấy không tiếp tục tìm kiếm ở một nơi khác? Vấn đề là, khi cô ấy sắp lên đến đỉnh núi, chân cô bị trượt chân ở một mỏm đá nhỏ và cô không thể bám vào bất cứ thứ gì kịp thời. Cô bị ngã, và khi chạm vào ,cô lăn ra như một tảng đá màu tím, va vào mọi thứ trên đường đi cho đến khi cô dừng lại một cách thần kỳ.

Thực tế cho thấy, rất khó để giữ cho Keqing tỉnh táo vào lúc này. Ý thức của cô dường như muốn rời khỏi cô mỗi khi cô chớp mắt, từ từ khiến cô rơi vào trạng thái mà cô có thể không thể thức dậy. Cô phải di chuyển, dùng hết sức lực còn lại, cô cố gắng gượng dậy, cố gắng không đặt quá nhiều trọng lượng lên cánh tay bị thương của mình. Cô gần như đã khóc, nhưng cô cắn chặt môi dưới để nước mắt không chảy ra.

Cuối cùng cô cũng đứng được, hơi loạng choạng nhưng ít nhất cô không ngã xuống đất lần nữa. Đôi mắt cô đảo về hướng Nguyệt Hải Đình. Cô phải trở về làm việc.

Ganyu đi ngang qua văn phòng của Keqing lần thứ năm trong ngày hôm nay. Keqing vẫn chưa quay lại, và không có bất kỳ thay đổi nào đối với số lượng giấy tờ trên bàn của cô ấy. Không có dấu hiệu của thiếu nữ tóc tím. Một tiếng thở dài lo lắng thoát ra khỏi môi cô. Keqing đã mất tích từ giờ ăn trưa, và không ai biết cô ấy đã đi đâu. Giờ đây, mặt trời gần như khuất sau đường chân trời, nhuộm bầu trời bằng một màu tím sẫm sâu thẳm.

Tính cách của Keqing không phải là đột ngột biến mất trong một thời gian dài mà không nói với ai. Ganyu hầu như luôn là người được thông báo về những chuyến đi chơi của Keqing, và cũng là người trả lời tất cả những ai hỏi về nơi ở của cô ấy. Nhưng bây giờ ngay cả Ganyu cũng không biết cô ấy đã đi đâu, và điều đó khiến cô ấy rất lo lắng.

Lúc trước mối quan hệ của họ rất khó xử và căng thẳng bởi niềm tin trái ngược của họ, nhưng điều đó đã thay đổi sau cái chết của Nham Vương Đế Quân. Keqing muốn sửa đổi, và đó là lý do tại sao cô ấy bắt đầu hỏi Ganyu về ý kiến ​​của cô ấy về một số vấn đề nhất định. Khoảng thời gian họ ở bên nhau đã trở thành những khoảnh khắc vô cùng quý giá đối với Ganyu, và mãi đến khi Keqing mới thổ lộ tình cảm của mình dành cho cô. Trở thành người yêu của Keqing.

Ganyu trở lại văn phòng để tiếp tục công việc cho buổi tối. Căn phòng rất tối, vì vậy cô ấy thắp sáng đèn, tạo ra một thứ ánh sáng tuyệt đẹp. Vài phút sau, một âm thanh quen thuộc của gót chân cảnh báo các giác quan của cô. Âm thanh đang tiến về phía cô, và trái tim cô đập rộn ràng vì phấn khích. Keqing đã trở lại! Nhưng mặc dù cô ấy rất vui, họ đang ở nơi làm việc, vì vậy Ganyu vẫn ngồi ở chỗ của mình và kiên nhẫn chờ Keqing mở cửa phòng làm việc của cô. Nụ cười của cô ấy lập tức tắt ngấm khi cô ấy nhìn thấy trạng thái của Keqing.

Keqing người đầy máu, mồ hôi và bụi bặm, có những chiếc lá quấn vào tóc cô. Vết đỏ lớn ở tay áo bên phải của cô và nó còn tồi tệ hơn khi mắt cô rơi vào tất cả những vết thương khác. Một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng khi cô nhanh chóng đứng dậy.

- "Keqing? Chuyện gì xảy ra với em vậy???"

Keqing đưa bó hoa thanh tâm lên cho Ganyu xem. Ganyu muốn bật cười trước tình huống này, nhưng may mắn thay, cô đã tự bình tĩnh lại. Keqing bị thương, và em ấy cần phải được điều trị ngay lập tức, nếu không thì.

- "Chị sẽ xử lý những vết thương cho em trước, được không?"

- "Không có gì đâu ...chỉ là một vài vết xước. "

- "Em đang chảy máu! Em.. Em đầy vết bầm tím trên người... "

- "Không sao đâu...em thấy ổn."

- "Không, không ổn chút nào! Nhìn như sắp té xỉu rồi! Chờ ở đây, chị sẽ mang đồ sơ cứu tới!"

Keqing cố gắng nắm lấy tay áo của Ganyu khi cô rời đi, nhưng sức nắm của cô quá yếu nên nó chỉ trượt qua kẽ tay. Ganyu quay lại đối mặt với cô. Biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt cô, cách Ganyu đang cắn môi và những giọt nước mắt muốn trào ra từ đôi mắt màu hoàng hôn tuyệt đẹp đó. Chúng khiến Keqing bị đóng băng đến tận xương tủy. Cô chưa bao giờ thấy Ganyu như thế này trước đây, rất đau và lo lắng, tất cả chỉ vì cô.

Sự im lặng khó xử dành cho cả hai khi Ganyu chăm sóc vết thương cho cô. Những bông hoa thanh tâm nằm trên bàn, bây giờ thậm chí còn lộn xộn hơn trước. Hầu như tất cả các cánh hoa nằm rải rác trên bề mặt gỗ, và các thân cây cong queo. Ganyu đã băng bó xong vết thương cuối cùng cho Keqing.

- "Tại sao em lại tự đưa mình vào vòng nguy hiểm như vậy?! Chị không nghĩ rằng em lại bất cẩn như vậy, đi xa như vậy chỉ để lấy cho chị một ít hoa."

Một tiếng thở ra dồn dập hòa cùng tiếng nức nở làm cơ thể cô run lên. Những giọt nước mắt cuối cùng chảy dài trên má Ganyu, không thể kìm nén được. Bản năng của Keqing mách bảo cô hãy ôm lấy người yêu của mình. Bàn tay của Keqing đặt trên đầu Ganyu, xoa ngón tay cái của cô qua nó.

- "Em xin lỗi. Em muốn dành cho chị một bất ngờ thú vị, nhưng em đã không tính đến sức khỏe của mình chút nào. Em quá tập trung vào những bông hoa mà em đã không nghĩ đến cảm giác của chị."

Những ngón tay của họ đan vào nhau, và đôi mắt đẹp của Ganyu cuối cùng cũng nhìn vào Keqing. Ganyu cắn môi một lần nữa, nhưng một nụ cười yếu ớt từ từ xuất hiện trên khuôn mặt cô.

- "Không sao đâu, ít nhất bây em vẫn an toàn và chị cảm ơn vì em đã làm điều này cho chị! Nhưng làm ơn, hãy chăm sóc bản thân tốt hơn vào lần sau. Chị không muốn nhìn thấy em bị thương như thế này một lần nào

nữa."

- "Em hứa. Lần sau sẽ không làm bạn gái của em phải khóc nữa."

Ganyu cười khúc khích, tiếng cười du dương của cô khiến Keqing đang nghiêm nghị cũng phải mỉm cười. Ganyu nhẹ nhàng ôm cổ cô và kéo cô vào một nụ hôn. Nó mềm mại và nhẹ nhàng đến nỗi Keqing cảm thấy mình tan chảy khỏi nó. Mùi hoa ngọt ngào vượt qua mọi giác quan của cô, một hương thơm mà cô yêu thích. Vòng tay của chính mình ôm lấy eo Ganyu, đưa họ đến gần nhau hơn. Ngay cả khi môi họ rời nhau vài giây sau đó, cô vẫn giữ chặt lấy đối phương.

Cô nghỉ làm hai ngày, và cả tuần miễn cưỡng được cô người yêu thân yêu chiều chuộng, chăm sóc cho đến khi cô hoàn toàn bình phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro