
Em Là Người Của Chị [H]
Ganyu tỉnh lại theo thói quen sờ phía bên cạnh không thấy người đâu, mặt lại ảm đạm xuống. Khi Keqing đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy Ganyu cúi đầu không nhúc nhích, ngồi tựa vào đầu giường.
Vẻ mặt Keqing ngẩn ra, có chút nghi ngờ nhíu mày một cái, đưa tay muốn xoa mặt của đối phương, lại bị Ganyu bắt lại. Keqing nhìn cổ tay của mình bị nắm chặt đến mức ửng hồng, nhưng cô cũng không nói gì, chỉ khẽ cười, mềm giọng hỏi.
- "Chị làm sao vậy?"
Ganyu chỉ cảm thấy giờ phút này nụ cười kia rất chướng mắt, hận không thể xé nát nó.
- "Hử?"
Keqing hơi giương mắt, nhìn vào đôi mắt ửng đỏ của người kia.
- "Sao mắt của chị lại đỏ như vậy?"
Ánh mắt Ganyu rơi vào trên đôi môi đang hé mở của Keqing, trên bờ môi nhạt màu kia vẫn còn giữ lại dấu vết bị mình cắn đêm qua, giờ phút này nhìn thấy rất ám muội, cũng không biết cô phải giải thích với người khác như thế nào.
- "Ganyu?"
Keqing thấy cô không nói tiếng nào, đáy mắt có ý cười mà rất khó có thể phát hiện, nhưng vẻ mặt lại có vẻ lo lắng, không hiểu. Ganyu thấy vẻ mặt ân cần của Keqing, hơi thả lỏng cổ tay của cô, nhưng khóe mắt bỗng nhìn về phía môi người kia. Cô đột ngột đưa tay ra, nhanh chóng dùng ngón tay xoa nhẹ lên. Mỏng như cánh ve, phấn như hoa ý.
Lúc này, Ganyu chỉ cảm thấy đầu căng như dây đàn, đầu óc đều trở nên trống rỗng. Trước khi Keqing chưa kịp phản ứng, Ganyu đột nhiên rướn người, tóm lấy cổ áo, đỏ mắt nhìn lăm lăm.
Keqing nhìn vành mắt đỏ hoe của Ganyu, hai gò má nhô lên, đôi mắt màu hoàng hôn sáng như ánh sao, nhìn thấy để cho người ta vừa đau lòng vừa thương yêu. Cô mặc cho Ganyu nắm quần áo của mình, nhíu mày giả vờ không hiểu, tỏ vẻ nghi hoặc.
Ganyu cảm thấy rất ghét cái vẻ mặt lúc nào cũng tỏ ra mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình như vậy. Trong chớp mắt, Ganyu đột nhiên kéo Keqing về phía trước, sau đó thuận thế xoay một vòng đè ngã xuống giường. Keqing chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, trong lòng vừa xẹt qua ý nghĩ thật thô bạo, trên môi liền có vật mềm mại rơi xuống rất mạnh.
Răng chạm răng. Hàm răng đập vào làn môi mỏng, mạnh đến mức môi cả hai đều có chút sưng đỏ.
Lông mày Keqing hơi nhíu lại, nhưng cũng không có bất kỳ phản kháng nào. Người nằm trên tựa như vì để hả giận mà gặm cắn đôi môi đáng thương của cô, cảm giác nóng hừng hực rất nhanh truyền tới từ trên môi. Ngay sau đó, chiếc lưỡi mềm mại xông ngang đánh thẳng lao tới, khuấy đảo lung tung, dùng sức duyện mút, giống như hận không thể đem mình ăn tươi nuốt sống mới phải.
Keqing ôm lại người trên người, nhẹ nhàng hôn trả lại, đồng thời dùng tay vuốt nhẹ lưng của đối phương, cố gắng để cho thân thể khẽ run vì tức giận kia được thả lỏng.
Ganyu bị lửa giận che mờ lý trí hiển nhiên nanh vuốt sắc nhọn hơn so với trong tưởng của Keqing. Quả nhiên người càng ôn nhu bao nhiêu một khi đã bạo phát thì sẽ càng cuồng bạo bấy nhiêu. Vết thương trên môi rất nhanh lại chảy máu, nhưng máu chưa kịp chảy xuống liền bị người khác liếm khô, càng về sau, thậm chí Ganyu còn dùng sức mút vết thương kia, dường như muốn đem chút máu ít ỏi kia hút hết mới thôi. Keqing bên môi lại không nhịn được phát ra một tiếng tựa như đau đớn lại tựa như vui vẻ.
Chỉ chốc lát, Ganyu dường như bất mãn quần áo trên người Keqing, lung tung kéo xuống. Tuy Keqing không lo lắng quần áo bị kéo rách, nhưng nghĩ tới nếu để cho người khác thấy quần áo rách bươm như vậy, uy nghiêm của mình xem như mất sạch. Vì thế cô thật biết điều thuận thế nửa chủ động nửa bị động mà cởi ra quần áo. Khi Keqing đưa tay muốn cởi quần áo đối phương thì.
- "Không được cởi"
Ánh mắt người kia hùng hổ, ánh mắt kia rơi vào trong mắt Keqing, giống như chú hổ con cứng đầu cứng cổ, mang theo khí thế nhưng vẫn chưa đủ uy lực. Đáy mắt Keqing ngậm cười, tất nhiên cô sẽ không đi đả kích cái người đang xù lông như con nhím kia, thuận miệng đáp lời.
- "Ừ, không cởi thì không cởi thôi."
Ngoài cửa sổ, sắc trời dần dần tối lại. Nhiệt độ trong phòng cũng dần dần cao hơn. Quần áo vứt lung tung trên mặt đất, cũng chẳng buồn để ý đến bị thấm bụi. Trên giường, chăn đã bị nhét ở góc giường, co ở dưới chân hai người.
Làn da trắng nõn của Keqing như sứ trắng thượng hạng lộ ra trước mắt Ganyu, hơi phát ra ánh sáng trong đêm đen. Mái tóc tím đã sớm xõa ở đầu vai. Ánh mắt của người dưới phủ một lớp sương mù, đôi môi có lẽ vì thấm máu mà trở nên đỏ tươi. Mà trên làn da trắng nõn kia, tô điểm vài vết hồng lẻ tẻ, nhìn thấy, quả thật rất xinh đẹp mị hoặc.
Ganyu nhìn Keqing như vậy, chỉ cảm thấy máu như muốn sôi trào, hơi thở dồn dập, tay phải khẽ run, dọc theo dường cong trên thân thể tuyệt đẹp kia trượt xuống. Keqing đột nhiên ôm lấy cổ Ganyu, chủ động đưa môi lên.
Ganyu đỏ mặt, lần nữa cẩn thận đưa ngón tay vào, đồng thời quan sát vẻ mặt của đối phương. Lông mày Keqing hơi nhíu lại, ánh mắt khép hờ, đôi môi hé mở, giống như một nụ hoa nở rộ chờ đợi được hái. Keqing khẽ rên một tiếng.
Ganyu chỉ cảm thấy ngực dường như bị một vật gì đó lấp kín, làm cho tay đột nhiên dùng sức, động tác cũng trở nên nhanh hơn. Vật đó mang tên chiếm hữu.
Keqing nhất thời có chút không thể thích ứng, thân thể căng cứng, a một tiếng, liền siết chặt quần áo trên người Ganyu. Nhưng trong miệng cũng không oán trách điều gì, chỉ cố gắng thả lỏng thân thể của mình, để có thể đi vào trạng thái. Thân thể mềm mại của Keqing bao lại ngón tay của Ganyu. Không lâu sau, mặt Keqing ửng đỏ, sóng mắt như nước lưu chuyển, phía dưới đều là tình ý, hai tay ôm lấy Ganyu, nhấp nhô theo tay của người kia, không chút nào keo kiệt âm thanh của mình, đem tất cả thả vào trong đêm tối.
Ngược lại Ganyu, sau khi tức giận tan đi, cô lại dần dần trở nên ngượng ngùng. Nhưng lại luyến tiếc vì cảnh tượng như vậy rất hiếm thấy, hơn nữa giờ khắc này người kia lại đang nở rộ trong tay mình, thực sự khiến cô mê đắm đến mức hoa cả mắt, chỉ hận không thể vĩnh viễn đem người này hòa vào thân thể của mình.
Khi tình triều mãnh liệt tràn qua thân thể hai người, Ganyu mới từ trên người Keqing lật xuống. Ngực cô kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập, sắc mặt so với Keqing còn phải đỏ hơn mấy phần.
Keqing ổn định hơi thở rối loạn, nghiêng người qua, một bàn tay chậm rãi leo lên thân thể Ganyu, khẽ gọi. Nhưng không hiểu sao lại run rẩy.
- "Chị đã hết giận chưa?
Mặt Ganyu càng đỏ hơn, không biết nên gật đầu hay lắc đầu, điển hình làm chuyện xấu không dám nhận. Tay của Keqing từ từ đưa lên, rất nhanh liền đến mặt của đối phương. Cô dịu dàng xoa lên gò má nóng hổi của Ganyu.
- "Ganyu chị mệt mỏi sao?"
Tay của Keqing lướt qua gò má Ganyu, cúi người xuống, nói khẽ bên tai.
- "Nếu chị mệt mỏi, thì để em đây hầu hạ chị vậy."
Keqing nói bên tai Ganyu, tay cũng đã trượt đến trên quần áo tán loạn của cô, tùy ý kéo xuống. Liên tiếp những chuyện vừa rồi, trên người Ganyu cũng chỉ còn dư lại một chiếc áo mỏng mà thôi, giờ phút này bị kéo ra, liền lộ ra nửa bên ngực.
Sau đó Keqing cúi người xuống, môi rơi vào trên xương quai xanh tinh tế hôn qua mỗi một tấc, ngay cả động tác gặm cắn cũng rất nhẹ nhàng. Sau đó môi dời xuống phía dưới, rơi vào trên một bên ngực bị lộ ra của Ganyu.
Keqing thuận lợi kéo áo mỏng của Ganyu xuống, nhất thời một đôi thỏ trắng như tuyết nhảy ra ngoài. Viên màu hồng kia cũng đã căng lên từ lâu, thẳng đứng trong không khí, chỉ chờ được người đến hái. Keqing dùng chóp mũi chạm nhẹ, dẫn tới Ganyu rên lên một tiếng, ngay sau đó liền nhẹ nhàng ngậm vào miệng.
Ganyu muốn nhắm mắt lại, nhưng giờ phút này cả người Keqing đều nhuốm màu dục vọng. Môi Keqing dời xuống, rơi vào bụng dưới của Ganyu, đầu lưỡi xoay vòng ở phía trên nhụy hoa của cô. Ganyu rõ ràng cảm giác được vật mềm mại đó lướt qua nhụy hoa của mình, sau đó đôi môi liền khẽ ngậm lấy, nhẹ nhàng duyện hút dẫn tới một trận co giật. Đôi môi kia rời đi chốc lát, đột nhiên trượt vào, ngược dòng mà hướng lên, vượt qua nơi rậm rạp kia, thẳng đến nơi đó.
Đêm còn rất dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro