Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cho Nhau Một Cơ Hội

Ngủ một giấc đến khi tự mình thức giấc, tư thế ngủ nằm nghiêng từ tối hôm qua vẫn duy trì không đổi, Ganyu mở mắt, phản ứng đầu tiên là cảm giác ổ chăn cùng cái ôm ấm áp mềm mại từ phía sau thật dễ chịu, phía sau có một người nằm cô không cần quay đầu nhìn cũng biết là ai. Cô cũng suy nghĩ rất nhiều về việc có nên tha thứ cho Keqing không, nhưng khi được người mình yêu ôm vào lòng cô liền biết, đời này ngoại trừ Keqing ra cô không thể yêu thêm một ai khác nữa.

Hai người trước sau đều dán chặt vào nhau, Ganyu gối đầu trên một cánh tay mềm mềm luồn dưới cổ cô, Keqing ở phía sau nhưng cánh tay đặt trước ngực cô bị cô nắm trong lòng bàn tay, bàn tay vốn lạnh như băng được cô ủ cả đêm đã ấm lên không ít.

Keqing dậy sớm hơn so với Ganyu, nhắm mắt ngủ không sâu, khi cảm giác được người trong lòng mình nhúc nhích cô liền thức, nhưng vẫn ôm không buông tay, chóp mũi lướt qua tóc ngửi lấy mùi hương trên đó.

- "Chào buổi sáng!"

Giọng nói quen thuộc mang theo sự dịu dàng lười biếng lọt vào trong tai, Ganyu vẫn nằm yên để người phía sau tùy ý ôm mình.

- "Keqing tối qua chị mơ thấy em"

- "Ban ngày suy nghĩ điều gì ban đêm sẽ mơ thấy điều đó, chị nằm mơ thấy em... có phải chứng minh em vẫn còn vị trí trong lòng chị?"

Đây là chắc chắn, bằng không sao cô có thể nhiều lần ngủ trên giường Ganyu một cách bình yên vô sự? Nhưng Ganyu không có trả lời, Ganyu ngồi dậy chỉnh lại mái tóc hỗn loạn khi ngủ của mình, ngón tay chỉ về phía cửa sổ sát đất:

- "Em nhìn xem, bây giờ đã là ban ngày."

Cho nên, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

- "Keqing.. Chúng ta có nên thử tiếp xúc không?"

Cả căn phòng yên lặng vài giây, bên ngoài dường như có động tĩnh, nhưng hai người trong phòng mắt lớn nhìn mắt nhỏ không có phát hiện, Keqing ngồi dậy nhìn chằm chằm, khóe mắt mơ hồ đỏ lên

- "Em đồng ý..."

- "Vũ Vũ !"

Một giọng nói vui vẻ cắt lời Keqing từ phòng khách truyền đến.

- "Em tới thăm chị, chị mau rời giường, em cố ý mang theo món chị thích nhất..."

Hai người căn bản không kịp có phản ứng, Ganyu bị dọa, tay chân luống cuống cái chăn giống như trải qua mất trật tự không thể miêu tả được đang được vuốt phẳng, nào ngờ vuốt được một nửa cửa phòng ngủ vốn không đóng bất ngờ bị đẩy ra, Yanfei ngẩng đầu lên nhìn.

Nét tươi cười trên mặt cứng lại, lời đang muốn nói nghẹn lại trong lòng, cô trợn tròn mắt hoàn toàn là trợn tròn mắt, Keqing cùng chị em mình mặc cùng kiểu áo ngủ, sáng sớm còn ngồi cùng một cái giường... cảnh tượng này thoạt nhìn có chút quen mắt.

Vừa nghĩ, Yanfei bừng tỉnh ngộ, không phải đây là cảnh xảy ra mỗi buổi sáng sau khi cô và Hutao tái hợp sao!

- "Đi ra ngoài."

Keqing khép chặt vạt áo, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Yanfei.

Yanfei giả vờ bình tĩnh, mỉm cười với hai người trong phòng, giơ hai tay che mắt dứt khoát xoay người sau đó đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm:

- "Không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy gì hết!"

Một tay chuẩn xác vòng ra sau tiện thế đóng cửa lại. Ganyu vội vàng muốn xuống giường lại bị Keqing níu tay lại, Keqing nhíu mày:

- "Tiểu Vũ, chị chưa nói rõ lời vừa rồi."

- "Một hai câu không thể nói rõ."

Cửa bị đóng lại, cản trở tầm nhìn, Keqing đứng đó một lúc rồi mới xoay người đi vào phòng tắm, trong lúc đó đi ngang qua phòng khách, đi đến bên cạnh Yanfei cô dừng bước, từ trên cao nhìn xuống vị khách không mời mà đến kia.

Yanfei ngồi ở sofa, bị Keqing nhìn chằm chằm cả người nổi da gà, gian nan nuốt nước miếng:

- "Tiểu thư Khắc Tình, cô đừng nhìn tôi như vậy được không, thật ra tôi cũng đâu muốn phá hư chuyện tốt của hai người, tôi không thấy gì hết, thật đó..."

Nói chuyện một lúc Ganyu tiễn Keqing về. Ganyu mỉm cười với cô, nở nụ cười chất chứa sự dịu dàng lọt vào mắt Keqing, tâm trí bị mê hoặc, Keqing như bị ma xui quỷ khiến kéo Ganyu đang muốn quay người đi vào nhà, nhìn vào mắt Ganyu, nhìn vào đôi môi đang hé kia, chậm rãi nghiêng người sát đến.

Bên trong đôi mắt trong trẻ mở to kia hiện lên vẻ khẩn trương, càng lúc càng dựa gần vào, mặt Keqing dần dần hiện to trước mặt, hơi thở giao lấy nhau, tim Ganyu gia tốc, gương mặt phút chốc đỏ ửng lên, đôi tay đặt ở vai Keqing . Ganyu kiềm nén, mắt thấy đôi môi kia thật sự muốn hôn lên dưới tình thế cấp bách cô mím môi quay mặt qua.

Keqing xoay người muốn rời đi, ống tay áo bất ngờ bị kéo, cô theo bản năng muốn quay mặt qua liền cảm nhận được mùi hương dễ chịu quanh quẩn chóp mũi, ngay lúc đó con tim bỗng chốc ngừng đập, Ganyu kéo ống tay áo Keqing đặt một nụ hôn khẽ lên môi cô.
Ganyu nhanh chóng buông ống tay áo người kia, lui ra sau một bước.

- "Chị về trước."

Bị từ chối quá nhiều lần, đây là lần đầu tiên  Ganyu chủ động, nhất định là Ganyu gieo hi vọng một lần nữa bắt đầu, hơn nữa buổi sáng Ganyu cũng đã nói thử tiếp xúc, Keqing biết những gai nhọn cắm vào tim Ganyu đã bắt đầu hòa tan.

- "Đây là bắt đầu mới đúng không?" Keqing nhỏ giọng tự nói: "Có lẽ là vậy."

Thanh âm trầm thấp, cô mím môi, giống như nhấm nháp hương vị quen thuộc độc đáo, càng thử càng có vị ngọt từ môi chậm rãi thấm vào lòng, cả người giống như ở trong gió xuân.

Chỉ là một cái hôn khẽ, cảm giác mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào khiến cho tâm người ta nhộn nhạo. Keqing bị hành động chủ động dâng hiến nụ hôn trêu chọc lòng như nở hoa, ngay buổi sáng hôm sau đi làm, Keqing vừa bước vào công ty, xóa bỏ hình tượng lạnh lùng thường ngày, lúc này mặt mày mang theo ý cười đáp lại lời chào hỏi của cấp dưới dành cho cô.

Ganyu đi làm bình thường như mọi ngày trùng hợp gặp được Keqing đang đi tới văn phòng làm việc của mình. Hai người đi đến thang máy chuyên dụng, cùng nhau bước vào, Ganyu  nhìn Keqing ấn số tầng sau đó sát đến đứng bên cạnh cô.

- "Tối mai có tiệc rượu, Yae Miko lấy danh nghĩa hợp tác giữa Liyue và Inazuma tổ chức, thư mời của chị cô ấy gửi ở chỗ em."

Keqing nhìn về phía trước, giả vờ bình tĩnh, ngón trỏ tay phải cong lại, theo khóe mắt lặng lẽ đưa tới nhẹ nhàng câu lấy ngón út tay trái Ganyu.

Hai người đứng thật gần, ở giữa chỉ cách nhau một gang tay, Ganyu nhìn xuống ngón tay út bị Keqing duỗi ngón trỏ câu lấy, tư thế này không quá thân mật khiến người khác nhìn thấy phản cảm cũng không quá mật thiết.

- "Tiểu thư Cam Vũ có đi không?"

- "Mời tất nhiên đi."

- "Trùng hợp vậy, em cũng đi."

- "Vậy sao, xem ra thật trùng hợp."

Cô có thể cảm giác được ngón út truyền đến cảm giác lạnh lẽo không thuộc về mình, dư quang liếc nhìn xuống, ngón tay thon thon kia cứ câu lấy ngón tay của cô, ngón tay hai người quấn lấy nhau lúc đó giống như xuất hiện một cảm giác tim đập thình thịch.

Hai người vào văn phòng, Ganyu đứng trước bàn làm việc, Keqing  kéo ngăn bàn lấy ra một thư mời đưa cho Ganyu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro