Thơ trốn đi đâu?
Thơ trốn đi đâu?
Cho lòng trông trải
Mực sầu vương mãi
Đọng lại xót xa
Thơ giận rồi nên thơ mới trốn ta
Không có thơ ta đâu là ta nữa?
Không có thơ hồn mất đi một nửa
Hãy hiểu ta và xin hãy quay về!
Ta biết ta sai vì phá vỡ hẹn thề
Sẽ kể thơ nghe thật lòng, không giâu giếm
Để lòng tự hóa thơ - điều mình luôn tìm kiếm
Ta lại bắt thơ theo hướng của riêng mình...
Bắt vần thơ khép lại một chữ "tình"
Để thay bằng chữ "vô vi" mà ta luôn khao khát
Thơ phải vui tươi, thơ phải luôn ca hát
Thơ phải nói được rằng ta đã đạt vô vi
Kết quả là thơ đã giận, thơ đi
Cảm xúc trong ta chẳng còn gì, đông lạnh
Ta biêt ta sai, thơ ơi đừng oán trách
Hãy quay về, không xa cách, thơ nghe!
_Cỏ Dại, 1/2015_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro