MỆT RỒI CHẲNG MUỐN YÊU AI
Đã mệt rồi cũng chẳng muốn yêu ai
Sợ những vỡ tan, những đêm dài giông gió
Sợ chữ biệt ly nhuốm buồn hoàng hôn đỏ
Đành bất lực đứng nhìn ánh nắng bỏ trời tây.
Sợ lắm bàn tay buông một bàn tay
Khi cơn gió heo may gọi đông về vội vã
Chợt nhận ra xung quanh chỉ toàn người xa lạ
Cái lạnh trong lòng hơn cả lạnh mùa đông
Sợ lắm cái im lìm giết chết nỗi chờ mong
Để nước mắt chẳng ngừng kể cả trong giấc mộng
Tình yêu nhỏ mà cuộc đời quá rộng
Bão tố nhấn chìm con sóng đẩy xa...
Mỏi mệt rồi ta trở lại đời ta
Đốt cháy những yêu thương cho tan thành tro lạnh
Nắng sẽ lên rồi cơn mưa sẽ tạnh
Rong ruổi với nắng hồng thôi bỏ mặc tình yêu...
_Cỏ Dại, 3/9/2015_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro