ĐƯA TIỄN CUỘC TÌNH
Cố quên rồi sao chẳng thể lãng quên
Kỷ niệm chợt về trong màn đêm sầu muộn
Bao nhớ nhung như sóng dâng cuồn cuộn
Xây lũy xây thành, thành lũy cũng vỡ tan
Đã lâu rồi lòng vẫn chẳng bình an
Vùng kỷ niệm chợt hoang tàn, giông gió
Đã hết thương dẫu lệ nhòa mắt đỏ
Chẳng ai lau, ngọn cỏ đẫm sương chiều
Lạc giữa màn đêm chỉ nghe vọng tiếng yêu
Yêu nhiều lắm, rồi chợt thành nức nở!
Cuộc tình mình lại chết trong dang dở
Liệu có một lần anh nhỏ lệ tiễn đưa?...
_Cỏ Dại, 12/07/2016_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro